Tống Dật Bình nãy giờ hề ngẩng đầu, Trình Siêu đang về cô gái nào, liền đáp bâng quơ, “Dù giới thiệu ai, cũng thời gian.”
Trình Siêu khuyên lơn hết lời, “Anh công tác là nửa tháng mới về, đợi về, lấy chồng . Đoàn trưởng, công việc quan trọng, nhưng đối tượng cần tìm vẫn tìm. Người xưa câu, lập gia đình mới lập nghiệp, ý là lập gia đình mới lập nghiệp. Anh lập gia đình, thể yên tâm việc…”
Tống Dật Bình, “Cậu cũng yêu, nên luôn yên tâm việc ?”
Trình Siêu, “…”
Đoàn trưởng đúng là cách nắm bắt trọng điểm!
Hơn nữa, tình huống của hai giống ?
Những mà để mắt đến đều thèm , còn đoàn trưởng của họ thì thèm ai cả.
À , đoàn trưởng của họ căn bản là từng đến ai.
Nói thêm nữa chỉ là tự rước lấy nhục, hơn nữa còn gắn cho cái mũ to đùng là “ yên tâm việc”.
Trình Siêu cảm thấy phụ lòng tin của bác sĩ Phương, nhiệm vụ bác sĩ Phương giao, thể thành .
vẫn thông minh chọn cách im lặng.
Tác giả lời :
Nhan Như Ý: Che giấu công lao và danh tiếng, hãy gọi là Lôi Phong sống!
--- Chương 5 ---
Cửa hàng Văn vật tầng trệt của Cục Văn vật, ba gian cửa hàng hướng mặt phố. Trước cửa một cây hòe, cây hòe tuổi đời, cây to bằng một vòng tay ôm. Đến mùa hè, tán cây xòe rộng như một chiếc ô lớn, che chắn ánh mặt trời gay gắt.
Từ Lực Thành gốc hòe, bụng bự như tướng, một tay chống nạnh, tay cầm một chiếc ấm t.ử sa, dốc miệng, rít lên một tiếng uống .
Nhan Như Ý xuống xe, gọi, “Phó chủ nhiệm Từ.”
Từ Lực Thành đầu , tủm tỉm, “Tiểu Nhan đến .”
Nhan Như Ý cất xe, dựng xe xong, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Chí Dân.
Không một , cùng một đồng chí trung niên đeo kính.
Đồng chí đó tên là Tưởng Đông Minh, là giám định viên của Trung tâm Giám định.
Trung tâm Giám định việc theo ca, luân phiên đến Cửa hàng Văn vật việc, kiểm tra chất lượng các món đồ cổ thu mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-10.html.]
Hôm nay đến lượt Tưởng Đông Minh trực ban.
Từ Lực Thành thấy Thẩm Chí Dân lạ mặt, hỏi Tưởng Đông Minh, “Lão Tưởng, dẫn theo học trò mới đấy ?”
Tưởng Đông Minh vẻ nghiêm nghị, đẩy gọng kính mũi, với Từ Lực Thành, “Sinh viên mới trường năm nay, Phó chủ nhiệm Đường bảo dẫn dắt một thời gian.”
Thẩm Chí Dân cúi đầu chào Từ Lực Thành, “Chào Phó chủ nhiệm Từ, cháu tên là Thẩm Chí Dân.”
Thẩm Chí Dân trông thư sinh trắng trẻo, năng từ tốn, thái độ khiêm tốn, dễ gây thiện cảm.
Từ Khánh Mai và Uông Ái Trân đang dài quầy chuyện phiếm.
Hai họ là nhân viên bán hàng của Cửa hàng Văn vật, thấy tiếng chuyện bên ngoài, Từ Khánh Mai nghển cổ , mắt sáng lên, lấy khuỷu tay chọc Uông Ái Trân, “Cậu sinh viên mới trông khá tuấn tú đấy chứ, yêu ?”
Từ Khánh Mai một cô em gái là nhân viên bán vé xe buýt, xinh nhưng mắt cao, 22 tuổi mà vẫn đối tượng.
Mẹ Từ ngày nào cũng giục Từ Khánh Mai giới thiệu yêu cho em gái, vì hễ Từ Khánh Mai thấy trai nào mắt là ghép đôi với em gái .
Uông Ái Trân, “Cậu chậm chân , đối tượng , là cháu gái của Phó chủ nhiệm Đường, cũng là sinh viên đại học, cũng nghiệp năm nay, phân Văn phòng .”
Từ Khánh Mai thấy Nhan Như Ý đồng phục , liền ghé sát tai Uông Ái Trân thì thầm, “Nghe năm nay tổng cộng ba sinh viên nghiệp phân về, hai giữ Cục, Tiểu Nhan điều đến chỗ chúng ?”
Anh trai của Uông Ái Trân bên hậu cần ở Cục Văn vật nên cô thạo tin, cô ghé tai Từ Khánh Mai, “Tớ ban đầu định cho Tiểu Nhan đến Trung tâm Giám định, còn Thẩm Chí Dân Đội Khảo cổ. Thế nhưng Thẩm Chí Dân yêu Đường Diễm Na, chính là cháu gái Phó chủ nhiệm Đường, nên Thẩm Chí Dân đến Trung tâm Giám định, còn Tiểu Nhan đẩy đến chỗ chúng .”
Uông Ái Trân ngó , thấy Nhan Như Ý vẫn đến, tiếp tục thì thầm với Từ Khánh Mai, “Nghe Tiểu Nhan đây từng yêu Thẩm Chí Dân, Thẩm Chí Dân bám Đường Diễm Na nên chia tay với Tiểu Nhan, còn cướp luôn công việc của Tiểu Nhan, đẩy cô đến chỗ chúng . Nói là để Tiểu Nhan đến đây rèn luyện, chẳng là ức h.i.ế.p chỗ dựa . Tiểu Nhan điều về Cục, e rằng dễ .”
Nói xong, cô nháy mắt với Từ Khánh Mai, dặn dò, “Tớ cũng chỉ tớ nhắc sơ qua thôi, đừng ngoài, cũng đừng hỏi Tiểu Nhan, tránh cô đau lòng.”
Từ Khánh Mai hiểu ý, “Tớ sẽ với ai .”
Vừa cô Thẩm Chí Dân, thấy trắng trẻo thư sinh, là sinh viên đại học, càng càng thuận mắt.
Nghe Uông Ái Trân , cô Thẩm Chí Dân nữa, bỗng cảm thấy thật khó coi.
Đồ tra nam! Bộ mặt đáng ghét!
Thẩm Chí Dân lúc bước , lễ phép chào hỏi Từ Khánh Mai và Uông Ái Trân.
Uông Ái Trân xã giao, còn Từ Khánh Mai thì hề che giấu, thẳng thừng lườm Thẩm Chí Dân một cái thật trắng trợn.
Nhan Như Ý chỉ thấy Từ Khánh Mai và Uông Ái Trân tụm xì xào, để ý họ đang gì.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô đang tìm giá cả, xem chiếc bát nhỏ cô lấy từ chỗ bà ngoại thể đáng giá bao nhiêu tiền.