Cáo thị thường dán ở chợ náo nhiệt, mà Ngu Phi ngăn cản hết đến khác, như là sợ thấy tin tức sẽ tìm nhà.
Liên tưởng đến hành vi khác thường của hạ nhân trong viện, khỏi khiến nghi ngờ.
Lúc thấy nàng như , khẽ thở dài, lẽ thật sự là nghĩ nhiều .
Cảnh Thương khẽ gật đầu: "Đa tạ Ngu cô nương."
Hắn sẽ đền cho nàng chiếc váy khác nhưng nghĩ manh mối về nhà còn , hứa suông với tiểu cô nương thì , đành thêm một chiếc váy quý giá danh sách những trân bảo dị vật sẽ báo đáp nàng ở trong lòng.
Còn chợ náo nhiệt nhất định .
Ngu Phi thấy qua cửa ải , trong lòng âm thầm mừng rỡ vì nhanh trí, may mà lúc y phục hỏi Đinh Hương một câu, nếu nàng chất liệu và giá cả của váy thời cổ đại .
Cảnh Thương mất trí nhớ chứ ngã đần luôn, chắc chắn chiếc váy của nàng giá trị nhỏ, nàng vô cùng quý trọng chỗ đông bẩn cũng là lẽ thường tình.
hứa dẫn chợ náo nhiệt, thực hiện thì .
Hiện tại còn nhớ những gì.
"Ục..."
Một âm thanh hợp thời vang lên, mắt Ngu Phi lóe lên, ôm bụng, nũng nịu : "Huynh , đói , ăn bánh long tu và đào hoa cao ở phố Cẩm Lý, bảo Đinh Hương mua, cũng nếm thử luôn nhé. Chúng ăn no chợ, ?"
Cảnh Thương Ngu Phi xoa xoa bụng phẳng lì, vòng eo thắt bó mảnh mai đầy một nắm tay.
Nàng dường như đang ở độ tuổi ăn tuổi lớn.
Nàng cứ ăn đồ ăn vặt thế... thảo nào gầy như .
những chỗ cần đầy đặn thì hề thua kém những cô nương khác, thậm chí còn xu hướng sánh ngang với phụ nữ gia đình.
Phát hiện chăm chú quá lâu, hơn nữa còn thầm đ.á.n.h giá nàng trong lòng, lắc đầu, thầm nghĩ đây là việc quân tử nên .
Ngu Phi thấy vành nón của lay động, hiểu đang gì, chẳng lẽ côn trùng?
Kệ , chỉ cần lời nàng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-6-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Nàng kéo Đinh Hương sang một bên, lớn tiếng kể lể ăn cái cái , còn trộm Cảnh Thương một cái, vẫn yên như gà, nàng nhanh chóng dùng khẩu hình dặn dò Đinh Hương vài việc.
Đinh Hương dẫn theo hai hộ vệ mua đồ ăn.
Ngu Phi như chuyện gì trò chuyện với Cảnh Thương.
Trong lòng âm thầm mong đợi, ba họ thể giải quyết thỏa những việc nàng giao phó.
Nàng bảo họ xem con phố nào ồn ào náo nhiệt dán cáo thị truy nã Cảnh Thương, hoặc thừa lúc quan sai chú ý lén lút gỡ cáo thị xuống, đến lúc đó nàng chỉ cần dẫn Cảnh Thương dạo một vòng ở khu chợ là xong.
Ngu Phi đang kể cho Cảnh Thương một phong tục ở Thục Quận xong, Đinh Hương mặt mày tái mét trở về, nàng thầm kêu , bước lên một bước, cố ý chắn Đinh Hương, lớn tiếng hỏi: "Sao thế?"
Đinh Hương là mắt , giả bộ đáp: "Tiểu thư, một hộ vệ của chúng đường kỹ, đụng sạp hàng của một bán rong, bây giờ bắt chúng bồi thường, ba nô tỳ mang nhiều tiền như ..."
Nói xong nhanh chóng dùng khẩu hình báo tin: "Chạy mau, phía quan sai cầm tranh lùng bắt ."
Ngu Phi hiểu, sợ hãi đến mức hai chân như đinh đóng xuống đất, nhấc lên , nàng tự trấn an, ném cho Đinh Hương một túi tiền: "Đưa tiền cho họ."
Hai mắt nàng đảo các ngõ ngách xung quanh, chợt thấy ở đầu ngõ phía mấy tiểu binh mặc áo đỏ đội mũ đen cầm giấy vẽ đang về phía họ.
"Tiểu thư, chẳng may áo thu , bên một cửa hàng may sẵn." Đinh Hương chỉ một cửa hàng cách đó mấy mét .
" đúng đúng." Ngu Phi vội vàng gật đầu, nàng xoay đẩy xe lăn của Cảnh Thương, giọng nhẹ nhàng mang theo một chút run rẩy: "Tỷ tỷ, tỷ mua y phục với nhé."
Ngu Phi trong cửa hàng, lúc mới cảm thấy hồn phách từ trời nhập xác.
Đinh Hương phát huy hết vai trò cánh tay đắc lực, đưa cho bà chủ một thỏi vàng: "Hôm nay tiểu thư nhà bao cả cửa hàng."
"Vâng ." Bà chủ híp mắt nhận lấy thỏi vàng, đóng cửa , treo tấm biển "Tạm ngừng tiếp khách".
Cảnh Thương Ngu Phi hoảng loạn đẩy trong cửa hàng, cuối cùng nhịn lên tiếng hỏi: "Ngu cô nương, cô nương ?"
Đôi mắt tinh tường đương nhiên thấy quan sai cầm họa ảnh dường như đang tìm .
Thấy nàng như , khỏi nghi ngờ những đó đang tìm . Mà nàng chuyện gì khuất tất, cho nên dám để lộ diện.
Ngu Phi thấy giọng điệu nghi ngờ của Cảnh Thương, trong lòng khỏi bực bội.