“Không dám nhận.” Ngu Phi hành lễ, nghiêm giọng: “Điện hạ mặt, vương gia đến việc gì quan trọng?”
“Việc quan trọng thì .” Cảnh Dật nâng chung nhấp một ngụm, chậm rãi : “Bản vương hôm nay tới, chỉ diện kiến vị tiên.. nữ… khiến hoàng thần hồn điên đảo.”
Hai chữ “tiên nữ” cố tình nhấn nhá kéo dài, khiến khỏi nhầm thành “yêu nữ”.
“Vương gia quá khen, tiểu nữ tầm thường, dám nhận lời ngợi khen .” Ngu Phi thi lễ: “Nếu còn gì khác, xin phép cáo lui.”
Trực giác mách bảo nàng: Cảnh Dật tìm nàng, chắc chắn chẳng chuyện gì.
“Đợi .” Cảnh Dật gọi nàng , cầm chiếc quạt gấp gài bên hông lên nhẹ nhàng phe phẩy,
“Nghe một thứ , dung mạo khiến thương xót. Bản vương hứng thú, hỏi thể mai hai tỷ các nàng, gả cho hai bọn , chẳng là cả đôi đường ?”
Ban đầu Cảnh Dật hề hứng thú với Ngu Sương, nữ nhân mà Cảnh Thương cũng chẳng buồn liếc mắt, càng hứng thú nhặt nhạnh. Vậy mà bây giờ đột nhiên ...
Có lẽ là vì biến là nàng chăng?
Cảnh Dật dám mưu sát Cảnh Thương ở Thục Quận, chắc chắn trong vùng đó tai mắt. Việc nguyên chủ với Cảnh Thương, lẽ phong thanh .
Chưa chừng, cầu hôn thứ chỉ là cái cớ, thật là thăm dò nàng.
Ngu Phi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh , mỉm : “Vương gia để mắt đến , đó là phúc phận của . Tiểu nữ nguyện ý cùng Vương gia hàn huyên vài câu.”
Tính cách Cảnh Dật như sói, nhắm trúng con mồi thì sẽ dễ gì buông tay. So với trốn tránh để dây dưa dai dẳng về , chẳng bằng trực diện thăm dò xem thử định giở trò gì.
Ánh mắt Cảnh Dật đảo qua bốn phía, Ngu Phi lập tức hiểu ý, phân phó cung nhân: “Các lui xuống, để Đinh Hương ở hầu hạ.”
Một cung nữ gan bước tới, thấp giọng : “ điện hạ dặn…”
“Gì chứ, bản vương chẳng lẽ ăn thịt cả tiểu tẩu tử chắc?” Cảnh Dật lạnh, cắt lời.
Ngu Phi lạnh giọng: “Lui xuống.”
Mọi lui .
Cảnh Dật như đang đ.á.n.h giá một báu vật hiếm , Ngu Phi từ xuống , mở miệng thẳng vấn đề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-43-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
“Bản vương hiếu kỳ, rốt cuộc nàng nắm giữ nhược điểm gì của hoàng mà khi cướp đ.á.n.h gãy chân , vẫn thể khiến nâng niu nàng như bảo vật mang cung?”
“Vương gia đùa .”
Ngu Phi đem những lời Ngu Sương dùng để lừa Cảnh Thương ứng phó: “Thái tử là do tiểu nữ phát hiện vách núi , mới sai cứu, nào chuyện cướp gì chứ.”
Nàng nghi ngờ Cảnh Dật việc nguyên chủ đ.á.n.h gãy chân Cảnh Thương là do hạ nhân trong phủ tiết lộ. Sau khi nàng xuyên đến mới lệnh phong tỏa tin tức về Cảnh Thương, đó lẽ kẻ nhiều chuyện để lộ việc ác của nguyên chủ .
Hơn nữa, Ngu Sương là cứu mạng Cảnh Thương, vẻ yêu thích , Cảnh Dật là kẻ chủ mưu gây họa, sợ lộ chân tướng nên chắc dám cử đến gần Ngu Sương thăm dò.
Ngu Phi đoán chứng cứ, nên kiên quyết thừa nhận.
Nàng mở to mắt, tay đặt lên ngực, bộ hoảng sợ: “Còn chuyện đ.á.n.h gãy chân thái tử, là tên trời đ.á.n.h nào dám vu khống tiểu nữ? Khi nhặt thái tử thì hai chân ngài gãy , việc còn vu oan ư?”
“Bộp bộp bộp.” Cảnh Dật vỗ quạt vỗ tay, ánh mắt sắc như d.a.o nàng: “Tiểu tẩu tử diễn xuất thật xuất thần, bản vương bội phục.”
Ánh mắt như lột trần nàng , x.é to.ạc lồng n.g.ự.c mà thấu thứ bên trong.
Ngu Phi giả ngốc: “Vương gia gì , hiểu. Không chuyện gì thì xin phép lui, mời ngài cứ tự nhiên.” Nói dậy định .
Một chiếc quạt chặn mặt nàng.
Cảnh Dật dậy, chăm chú ngắm Ngu Phi.
Nữ tử dung mạo diễm lệ, dáng đầy đặn, như một đóa phù dung phấn hồng mang sương mang hương khiến hái lấy.
Hắn cúi sát bên tai nàng, khẽ : “Hôm nay tiểu tẩu tử mặc váy đỏ thật , còn hơn chiếc váy xanh trong cung yến hôm .”
Hơi thở ấm nóng của lướt qua tai và cổ nàng, mang theo cảm giác ngưa ngứa khiến Ngu Phi lùi một bước, nhưng Cảnh Dật dùng quạt đẩy nhẹ lưng nàng, tiến thêm một bước, cúi đầu hít sâu một .
“Người cũng thơm quá mất. Để đoán xem, hoàng giữ nàng bên cạnh, chẳng lẽ vì nàng là một món hàng trời sinh dị bẩm, khiến thể ngừng ?”
Vừa để quạt trượt xuống, chạm đến m.ô.n.g nàng.
“Buông ! Ngài bậy bạ gì đó?” Ngu Phi thích khen, nhưng ghét sàm sỡ, nàng đẩy n.g.ự.c .
“Ninh vương, ngài đối xử với tiểu thư nhà thế , còn để mặt mũi thái tử ở chứ?” Đinh Hương như gà bảo vệ con, chắn Ngu Phi.