Ngu Phi trong chiếc xe ngựa chở hàng, xóc nảy đến mức đau nhức.
Cảnh Thương, cái tên nam nhân thúi vô tình , một trong chiếc xe bốn ngựa kéo, rộng bằng nửa phòng ngủ, xa hoa lộng lẫy, còn nàng thì ném chiếc xe chở hàng chật hẹp tối tăm.
Nàng và Đinh Hương chỉ còn mỗi cái m.ô.n.g là còn nhúc nhích , xung quanh đều là những thùng hàng lớn nhỏ chất kín.
Hắn gì cần mang nhiều đồ như thế? Rõ ràng là cố tình khó nàng.
Ban đầu, khi thấy chiếc xe chất đầy hàng hóa , Ngu Phi từ chối lên xe, nhưng dường như Cảnh Thương lường nên bảo Hách Đao truyền lời: nếu nàng xe, thì sẽ cột ngựa kéo bộ.
Dân chúng Thục Quận đều tưởng nàng lên kinh hưởng phúc, nếu khỏi địa phận mà để thấy nàng như gia súc cột ngựa, thì mặt mũi nhà họ Ngu còn .
Nàng ở hiện đại là tiểu thư lá ngọc cành vàng, nguyên chủ thể yếu đuối, đường dài một ngày sợ ngày hôm xương cốt rã rời bò dậy nổi.
Cảnh Thương giờ căm ghét nàng đến tận xương tủy, sẽ đời nào xót thương nàng. Ngu Phi sợ cứng đối cứng sẽ hành hạ nặng hơn, đành ngoan ngoãn lên xe.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến chiều tối, đến trạm dịch, Ngu Phi thầm nghĩ, tối nay may ăn chút gì ngon.
Bữa trưa chỉ mỗi cái bánh bao khô khốc, rau canh, nàng căn bản thể nuốt nổi, may mà nhờ hai miếng điểm tâm Đinh Hương giấu trong n.g.ự.c mới chống đói .
Thật khi , Ngu phụ chuẩn cho nàng cả một thùng đầy đồ ăn vặt và bánh trái, nhưng Cảnh Thương phận nàng giờ là nô tỳ, tư cách dùng đồ mà chủ nhân còn , kiếm cớ tịch thu sạch.
Ngu Phi ngoài cửa, thò đầu ngó chính sảnh.
Cảnh Thương ngay ngắn bàn, chiếu tướng với nàng. Nàng thấy mặt là một loạt món ngon đầy đặn: tôm luộc, cá quý hấp, đùi cừu kho, bồ câu hầm...
Trước , Ngu Phi vốn chẳng mấy hứng thú, nhưng hôm nay đói cả ngày, dù thấy một con gà cũng sẽ tưởng tượng nó là gà xào cay gà chiên giòn, cái nào thơm ngon hơn.
Nàng cảm thấy, chỉ cần Cảnh Thương chịu, nàng sẵn sàng dọn hết đồ ăn còn thừa bàn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-35-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Dù thì... chuyện còn mật hơn cả ăn đồ thừa của , họ cũng từng . Cúi đầu thì ? Chết đói mới là lớn chuyện.
Nàng cứ chờ, cứ đợi, từ lúc trăng mọc đến khi trăng treo ngọn cây, ăn một cách thong thả, như thể đang nếm hoa từ món ăn, như thể ăn nhanh sẽ nghẹn mà chết, cứ rề rà mãi, thỉnh thoảng cửa.
Hắn thấy mặt nàng nữa, nàng Hách Đao cảnh cáo, Thái tử ở đây, bước đại sảnh, chỉ thể ngoài cửa hứng gió thu. Hễ thấy dấu hiệu ngẩng đầu , nàng vội tránh , sợ chọc giận hành thêm.
Ngu Phi nghi ngờ... nàng ở cửa, cố tình ăn chậm để dụ nàng, bắt nàng thấy mà ăn, tức đến phát điên đúng , trưa nay nàng khí phách mà trả cái bánh bao cho thị vệ mang cơm.
Hôm nay nhằm nàng đủ kiểu, thể bỏ qua cơ hội "trả thù mềm" bằng bữa tối xa hoa thế ?
Ngu Phi chỉ mong ăn no, xả giận xong, sẽ chừa cho nàng một miếng gì đó ngon ngon.
đời như mơ.
Ngu Phi thấy ăn xong thì chia thức ăn thừa cho binh lính, bọn họ còn phục vụ cơm trắng dẻo thơm cùng rau xào thịt nóng hổi nghi ngút khói. Nàng thất vọng, đành hạ thấp tiêu chuẩn – cơm rau, ăn no là .
Nàng mong mau về phòng, để thể ăn cơm.
khi Hách Đao đưa nàng một bát cháo loãng thể đếm từng hạt gạo, Ngu Phi lập tức chịu nổi nữa.
Suốt chặng đường xóc nảy mệt mỏi, như đ.á.n.h một trận, ngoan ngoãn canh ngoài cửa, gió đêm lạnh như d.a.o cắt rách áo cứa da. Nàng đói mệt lạnh, chỉ một bữa cơm nóng bình thường, mà cố tình cho mang đến một bát cháo đến ch.ó cũng chê.
Hàng nghìn binh sĩ trướng đều cơm thịt, nàng là nữ nhân danh nghĩa của chịu sự ngược đãi chẳng khác gì cực hình vô nhân đạo?
Ngu Phi bước lên một bước, thẳng thừng trừng mắt Cảnh Thương đang trong đại sảnh.
Kẻ đầu têu chuyện vẫn điềm nhiên bất động, như thể thấy ngọn lửa giận trong mắt nàng, hoặc là trong mắt , cơn thịnh nộ của nàng chẳng khác nào mèo con ch.ó nhỏ gào lên, đáng để liếc mắt một cái.
Ngu Phi sự cao ngạo lạnh lùng như mây gió của chọc giận đến bốc hỏa, m.á.u trong như dầu nóng gặp lửa, nếu tìm chỗ xả, e là tự sẽ nổ tung.