"Tiễn Thu tỷ tỷ  đây luôn hầu hạ bên cạnh mẫu hậu, một khắc cũng  rời . Đợi đến khi ngươi mở phủ,  cố ý ban nàng cho ngươi. Bình Dương, ân sủng  của ngươi, lấn át cả mấy   chúng  ."
Mấy vị hoàng tử nhao nhao bàn tán, Tiễn Thu  lắc đầu.
"Các vị điện hạ quá lời , Thẩm cô nương, món ăn   hợp khẩu vị ?"
"Thẩm cô nương?"
Tiễn Thu lớn tiếng hơn,   đều  về phía , nhưng  vẫn ngẩn  tại chỗ,  nhúc nhích. Đến khi Bình Dương công chúa lên tiếng nhắc nhở,  mới  hồn, vội đỏ mặt xin  Tiễn Thu.
"Xin ,      thấy."
Ừm?
Mắt  sáng lên, lập tức nảy  một kế.
"Ta từ nhỏ   một tật ,  ngẩn ngơ thất thần. Lúc thất thần thì  khác  gì cũng   thấy, khiến   chê  ."
Giải thích  thật gượng gạo, nhưng còn hơn ,   thái tử  tin . Ta  chằm chằm  mặt thái tử,   lộ vẻ gì,  đoán  cảm xúc, ngũ hoàng tử bên cạnh    chen .
"Thật trùng hợp, hôm  Lục đại nhân cũng  chằm chằm  khóm trúc cạnh điện Cần Chính mà ngẩn , tể tướng gọi ba tiếng cũng   thấy. Tể tướng khen ông   phong thái Vương Dương Minh, xem  Thẩm cô nương cũng là một   suy tư triết lý."
À đúng đúng đúng,  ngươi   giải thích thế? Ta chính là thích suy ngẫm triết lý nhân sinh đấy!
Ta cảm kích  về phía Ngũ hoàng tử, Thái tử như  điều suy nghĩ liếc   một cái, dường như  tin.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vừa  quá căng thẳng, bây giờ thả lỏng  liền   giải quyết nỗi buồn. Ta cáo tội với công chúa, Tiễn Thu đích  dẫn   nhà xí.
Cách thủy tạ  xa  một hoa viên nhỏ. Tiễn Thu đỡ   dọc theo bờ hồ, bờ hồ phía  rẽ một khúc, Tiễn Thu đột nhiên buông tay,  im bên cạnh.
Giọng Thái tử lười biếng vang lên  lưng.
"Cứ  thẳng phía  là ,   theo nàng, đừng sợ."
Đường đá xanh men theo tay  uốn lượn. Ta mà  tiếp, nhất định sẽ sẩy chân xuống hồ. Thái tử rõ ràng là   ý , vẫn  tin , cố ý thử .
Trong lòng  than thầm, nhưng chỉ  thể giả vờ cảm kích gật đầu.
"Đa tạ Thái tử điện hạ."
Rồi duỗi thẳng hai tay, dò dẫm bước về phía .
Ngay khi  sắp bước hụt xuống hồ, Tiễn Thu đột nhiên gọi giật  từ phía : "Thẩm cô nương xin dừng bước."
Nàng vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay , kéo   về phía bên , khẽ  : "Sao cô nương   nhanh như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-gia-mu-ta-gap-thai-tu-tam-co/chuong-10.html.]
Tấm lưng căng thẳng của  cuối cùng cũng  thả lỏng. Lần khảo hạch  coi như qua  chứ?
Không ngờ,  vẫn còn quá ngây thơ.
Nhà xí trong phủ công chúa vô cùng xa hoa.
Có bình phong che chắn, hương thơm ngào ngạt, bên cạnh bồn cầu bằng gỗ tử đàn dát vàng còn  cả một chiếc ghế.
Ta   cái ghế đó dùng để  gì, nhưng lúc , Thái tử đang  chễm chệ  đó, khoanh tay  ngực, ánh mắt sắc bén  chằm chằm .
Tiễn Thu  biến mất đúng lúc,  đưa tay vịn tường, thái dương giật giật.
Không chịu nổi nữa , thái tử còn  thể biến thái hơn  ? Xem  tắm xong, còn  xem   vệ sinh.
Sống sót thật khó khăn.
Tại   đối xử với  như ? Ta chỉ là một thiếu nữ còn son rỗi thôi mà!
Ta cào móng tay  tường, hít sâu một , mò mẫm tiến  gần thái tử.
Muốn ép  c.h.ế.t  ? Ta  thể chịu nhục một .
Ta khua tay vài cái về phía ,   chạm  tay vịn ghế,  nắm lấy nó, vén váy lên,  lên đùi thái tử.
"Không hổ là phủ công chúa, ngay cả thiết kế bô  cũng đặc biệt, ấm áp  còn đàn hồi,    bằng vật liệu gì."
Thái tử: …
Ta vỗ vỗ đùi thái tử.
"Đi vệ sinh  cái bô như , cảm giác ... a..."
Thái tử đột ngột đẩy  một cái, mặt đỏ bừng chạy mất.
Ta bò dậy từ  đất,  gian xảo.
Đấu với  á? Mấy ngày nay  mất mặt còn nhiều hơn cả ăn cơm,  còn sợ gì nữa.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Ra khỏi nhà xí,  mếu máo kéo tay áo Tiễn Thu.
"Tiễn Thu tỷ tỷ, đáng sợ quá,  nãy cái bô đột nhiên bật lên, hất bay  ."
Tiễn Thu: …
"Khụ khụ, Thẩm cô nương  đùa ."