Tối hôm ,    giường bà,  gương mặt sưng phù xám xịt của bà, nhẹ giọng :
“Bà còn nhớ đêm mưa mười năm  ? Bà  đuổi  con cháu  khỏi nhà, còn  chúng cháu đáng c.h.ế.t đói ngoài đường.”
 
Đôi mắt đục ngầu của bà động đậy, cổ họng phát  âm thanh mơ hồ.
 
“Giờ thì bà cũng nếm mùi  chính   vứt bỏ  đó,  ?”
 
 cúi xuống thì thầm bên tai bà:
“Chú đang liên hệ viện dưỡng lão, chuẩn  tống bà  đó. Còn Bảo Bảo — đứa bà yêu quý nhất, hôm qua nó còn gọi bà là ‘bà già dai như đỉa, vướng víu c.h.ế.t  ’ đấy.”
 
Bà thở dốc, biểu đồ  máy theo dõi tim đập loạn xạ.
 
“Đừng kích động thế bà nhé.”
 
 mỉm , tay ấn nhẹ vai bà:
“Bà  sống thật lâu chứ — để tận mắt  xem con trai và cháu trai bà ‘hiếu thảo’ với bà thế nào.”
 
Rời phòng bệnh,  hít một  thật sâu.
 
Mười năm …
Những khổ đau, nước mắt của  con  — cuối cùng cũng  báo đáp.
 
—------
 
   cửa nhà, giọng nghẹn :
“Mẹ…”
 
Mẹ lập tức mở cửa, mắt đỏ hoe:
“Chiêu Chiêu?”
 
“Mẹ… con xin . Con  cố ý cãi  trong tiệm…”
 
Mẹ ôm chầm lấy :
“Đồ ngốc,  hiểu hết. Con diễn kịch để giữ việc kinh doanh đúng ?”
 
Mũi  cay xè, nước mắt rơi lặng lẽ.
 
“Sau      tổn thương nữa.”
Mẹ lau nước mắt cho ,  dứt khoát:
“Cùng lắm thì  con    từ đầu. Mẹ từng tay trắng gây dựng sự nghiệp, giờ vẫn  thể  .”
 
“ mà…”
 
“Không nhưng nhị gì hết.” — Mẹ kéo   nhà,
“Đi nào,  nấu cho con món sườn chua ngọt. Lần  cho gấp đôi đường, để tức c.h.ế.t mấy kẻ vô lương tâm !”
 
—--------
 
  về đến nhà thì chú  nổi điên.
 
RẦM! — Cửa tiệm  đá văng, chú mặt đỏ bừng xông .
 
“Hôm nay nhất định   rõ ràng!” — Chú đập mạnh tay xuống quầy thu ngân.
“Mẹ cô trốn  ? Gọi bà   đây ngay!”
 
"Chú ơi,  chuyện thì  chuyện, đừng  khách sợ."
 
"Ít  nhảm!" — chú  gào lên, "Tiền dưỡng già của  tao ? Không   hứa giao cửa tiệm cho tao quản lý  ? Hai  con mày thông đồng lừa tụi tao  ?!"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-duoi-me-con-toi-ra-duong-ba-noi-muon-chung-toi-bao-hieu/9-het.html.]
"Trong thời gian bà nội  viện, cháu ngày nào cũng đưa cơm, đưa tiền. Chú  …  thấy cắn rứt lương tâm ?"
 
"Vớ vẩn!" — chú bất ngờ chộp lấy chai rượu  quầy ném vỡ tan, "Mày cố tình mua  đồ ngọt! Bác sĩ   , bệnh tiểu đường của bà mày nặng lên là do ăn đường quá nhiều!"
 
" chẳng  chính bà và Bảo Bảo ngày nào cũng đòi ăn đó ?" —  giả vờ ngạc nhiên, "Bảo Bảo còn giành đồ với bà, chú cũng đồng ý  mà, chú quên  ?"
 
Chú  nghẹn họng, mặt đỏ dần  chuyển sang tím tái.
 
Bất ngờ, ông  túm lấy cổ áo :
"Đừng giả vờ nữa! Hôm nay mà  ký giấy chuyển nhượng cửa hàng, tao đập nát cái tiệm  luôn!"
 
"Buông tay !" —  quát to, "  báo công an !"
 
"Báo công an?" — chú nhếch mép , siết chặt tay,
"Cháu ruột dạy dỗ một chút, công an can thiệp  chắc?"
 
 lúc , tiếng còi cảnh sát vang lên mỗi lúc một gần.
 
Hai viên cảnh sát nhanh chóng bước  quán:
"Ai báo án?"
 
"!" —  vùng khỏi tay chú, giơ tay lên.
 
Mặt chú  tái mét:
"Cảnh sát , chỉ là chuyện nhà thôi mà…"
 
"Chuyện nhà?" —  ngắt lời, kéo  một tập hồ sơ từ  quầy:
"Đây là bản án tòa yêu cầu bà nội trả  tiền bồi thường, đây là chứng cứ chú thím chiếm giữ nhà cũ, còn đây là hóa đơn  tự chi trả viện phí khi bà  viện…"
 
Cảnh sát xem từng tờ, sắc mặt dần nghiêm .
 
Một  lớn tuổi  sang chú :
"Ông  dấu hiệu tống tiền và cố ý gây thương tích. Mời về đồn hợp tác điều tra."
 
"Cái gì?  là chú ruột của nó mà!" — chú gào lên.
 
"Chú ruột mà dám đe dọa đập phá, còn túm cổ áo cháu gái?" — cảnh sát nhếch mép,
"Động tác   đủ cấu thành hành vi cố ý gây thương tích."
 
Khi cảnh sát còng tay chú  , ông  vẫn gào ầm lên:
"Mày đợi đấy! Tao mà  …"
 
"Tốt nhất là lo tiền bảo lãnh  , chú ." —  mỉm , vẫy tay nhẹ nhàng.
 
—------
Từ hôm đó, thế giới của  và  cuối cùng cũng trở nên thanh bình.
 
 chọn một tấm ảnh chụp chung thật  với , đăng lên mạng xã hội kèm dòng chữ:
 
"Con  , và sẽ ngày càng  hơn."
 
Nhiều khách hàng cũ  bấm thích và để  bình luận:
 
" cũng  , và sẽ ngày càng  hơn."
 
Chúc tất cả những ai   dòng  — mạnh khỏe, an yên và ngày càng  hơn.
 
— Hết —