Sau khi đoạn tuyệt thân thích, ta mang theo không gian linh tuyền danh chấn thiên hạ - Chương 94: Uy lực của Wasabi

Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:58:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Cửu tiếp nhận bát, chút do dự gắp một đũa đưa miệng.

Những khác bàn đều với vẻ mặt đầy mong chờ Từ Cửu. Thấy há miệng, họ cũng vô thức há miệng theo, chợt phản ứng , vội vàng khép miệng, nuốt nước bọt.

Từ Cửu nhai một cái, để ý đến , hai mắt sáng rực gắp thêm một đũa nữa cho miệng, tự cúi đầu ăn.

Đại chúng thấy , cũng còn bận tâm đến lời bình phẩm của Từ Cửu nữa, vội vàng bắt chước các bước của Ôn Tiểu Vũ , tự pha chế nước chấm của , gắp gỏi cá sống khuấy đều lên.

“Ngon, miệng!” Tần Hoành Dương ăn một miếng, lập tức bình luận.

Miếng cá ăn giòn sần sật, độ dai, chấm với nước chấm, hương vị vô cùng phong phú.

Dư Vi Tiếu cũng nhanh chóng ăn một miếng, “Thật sự tươi ngon, vị ngọt thanh của cá kết hợp với sự đậm đà của gia vị vô cùng hòa quyện, giòn ngon tươi mát!”

“Đây là… cá sống ?” So với sự hào sảng, dám mạo hiểm của Dư Vi Tiếu, Bạch Vận, một tiểu thư khuê các, do dự hơn nhiều.

“Ừm, đây là cá sống, nhưng loại cá vô cùng sạch sẽ, xả hết huyết, mùi tanh, nàng thử xem.”

Ôn Tiểu Vũ Bạch Vận đang ăn nhưng dám, khuyến khích nàng.

Bạch Vận mấy đang ăn vui vẻ, c.ắ.n răng gắp một đũa đưa miệng, nhắm mắt nhai.

Rồi nàng kinh ngạc mở to hai mắt, hề mùi tanh và cảm giác ghê tởm của thịt sống như nàng tưởng tượng, chỉ vị tươi thơm, giòn ngọt, thật sự khiến nàng quá đỗi ngạc nhiên.

Ôn Tiểu Vũ cũng trộn một bát ăn. Vừa ăn hai miếng, nàng liền nhíu mày, mùi vị tồi, chỉ là nàng cứ cảm thấy thiếu một chút gì đó.

hơn , nên thịt tươi ngon ngọt lành, khi ướp lạnh càng thêm dai giòn sần sật đầy thú vị, chỉ là trong gia vị thiếu thứ gì đó, khiến nàng ăn mà cảm thấy kích thích vị giác đủ.

A! Wasabi!

Sao nàng thể quên mất cái yếu tố cốt lõi chứ.

Ôn Tiểu Vũ đặt bát đũa xuống, ánh mắt chú ý của đại chúng, nàng nhanh như chớp chạy bếp chui gian, vọt đến bên tủ lạnh lấy một tuýp wasabi vọt khỏi gian.

Xét thấy bao bì của wasabi quá hiện đại tiện để họ trông thấy, nàng liền lấy một cái đĩa gia vị nhỏ, nặn wasabi mấy vòng đó, cất tuýp wasabi trở tủ lạnh trong gian, đó bưng cái đĩa nhỏ chạy trở phòng ăn.

Đặt wasabi lên nia, nàng liền khêu một ít bát của trộn đều, đó gắp một đũa gỏi cá sống đưa miệng.

“Ừm~ Chính là cảm giác , thật mỹ diệu!” Ôn Tiểu Vũ nheo mắt, vẻ mặt mãn nguyện ăn hết miếng đến miếng khác.

Tần Hoành Dương thấy nàng như , cũng bắt chước y như khêu một cục lớn bát của trộn đều, há miệng to nhét từng miếng gỏi cá sống .

Bất ngờ kịp trở tay, đột ngột dậy ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, như lửa thiêu đốt, yên.

Chàng nhanh chóng uống cạn chén nước trong tay, nhưng dường như chẳng tác dụng gì.

Chàng bắt đầu ho sặc sụa chảy nước mắt, da đầu tê dại, hô hấp dường như cũng trở nên khó khăn.

Chàng bên bàn ngừng xoay tròn, lắc đầu, cố gắng thoát khỏi điều gì đó.

“Sao thế?!” Đại chúng thấy , đều kinh hãi , đồng loạt Ôn Tiểu Vũ.

Chỉ thấy Ôn Tiểu Vũ bên bàn, Tần Hoành Dương đang hoảng loạn, ôm bụng lớn.

Đại chúng thấy thế, mới yên tâm, vẻ mặt tò mò như xem trò vui mà Tần Hoành Dương, cực kỳ hiếu kỳ cái thứ màu xanh đó, rốt cuộc là thứ gì mà thể khiến Tần Hoành Dương điên cuồng đến thế.

Mãi một lúc , Tần Hoành Dương mới bình tĩnh , bắt đầu thích nghi với uy lực của wasabi. Chàng hít một thật sâu, cảm thấy sống .

“Ôn Tiểu Vũ! Đây là thứ quỷ quái gì!” Chàng giận dữ và hổ đẩy cái bát thêm gia vị xa, chỉ đĩa wasabi màu xanh nia hỏi.

Vừa trong thoáng chốc, cứ nghĩ sắp c.h.ế.t , cảm giác trúng kịch độc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ôn Tiểu Vũ đến chảy nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-doan-tuyet-than-thich-ta-mang-theo-khong-gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-94-uy-luc-cua-wasabi.html.]

Người xưa bình thường ăn uống khá thanh đạm, quá nhiều chất phụ gia và gia vị, nên vị giác khá nhạy cảm, cảm nhận đặc biệt rõ ràng với những món ăn đậm vị.

Vị cay nồng của wasabi khác biệt so với những loại khác, nó sắc bén, trực tiếp và điên cuồng.

Ngay cả ở thời hiện đại, những hiện đại với vị giác nhạy cảm, cũng ai cũng chịu nổi wasabi.

Huống hồ, Tần Hoành Dương còn múc một cục lớn như .

Uy lực thể tưởng tượng .

Dưới sự giải thích của Ôn Tiểu Vũ, đại chúng đối với wasabi đều mang theo sự tò mò và kính trọng cực lớn.

Cố Cảnh Minh gắp một ít bát của , nếm thử một miếng, mắt sáng bừng.

Trong nước chấm gỏi cá sống thêm một chút wasabi dường như ngon hơn nhiều, chọn một chút nữa cho bát, khi thử thêm một miếng, liền phát âm thanh mãn nguyện giống hệt Ôn Tiểu Vũ.

Vị , lập tức đốt cháy ngũ quan của , dường như lỗ chân lông đều giãn , bộ huyết dịch đều sôi trào, cảm giác điên cuồng phóng khoáng.

Chàng thích!

Nhìn phản ứng khác biệt của Cố Cảnh Minh và Tần Hoành Dương, nóng lòng thử.

Ngay cả Tần Hoành Dương cũng nghi ngờ cảm giác của là ảo giác , thử thêm một chút.

Lần nhất định tham lam gắp nhiều!

Cuối cùng, Bạch Vận yếu đuối mảnh mai thích nhất gỏi cá sống và wasabi, ăn đến vui sướng khôn tả.

Ngược , Dư Vi Tiếu thể chấp nhận mùi vị của wasabi.

“Nếu mai phục quân địch hành quân đ.á.n.h giặc, bên thứ , nhất định càng thể tỉnh táo tinh thần a.” Tần Hoành Dương ăn uống, khỏi theo thói quen mà nghĩ đến chuyện chiến trận.

Vô thức xong, đợi đến khi phản ứng , hai mắt sáng rực Ôn Tiểu Vũ.

Có thể hỏi Tiểu Vũ xin một ít thứ , dùng để tỉnh táo khi hành quân đ.á.n.h giặc a!

“Thứ cũng bao nhiêu, sẽ tìm cách xem, liệu thể .” Ôn Tiểu Vũ lập tức đồng ý, trong gian bao nhiêu, nàng cũng liệu thể .

Đại chúng ăn uống no say mãn nguyện, phịch xuống ghế trò chuyện phiếm.

“Tiểu Vũ, chỗ nàng ăn ngon, uống ngon, ở , là nàng giúp tìm một mảnh đất, cũng đến đây xây nhà hàng xóm với nàng.” Bữa Bạch Vận ăn uống hợp khẩu vị nàng nhất, khỏi động lòng.

“Như cũng , cũng tiện ngày ngày đến nhà ăn chực.”

“Hay là như , nàng dựng một cái khách điếm, bao một gian để ở lâu dài, trả tiền để nàng bao ăn ở?”

Bạch Vận vốn chỉ vì cuộc sống nơi đây quá đỗi thoải mái, nên chỉ là chuyện phiếm mà thôi.

Người vô tình, hữu ý.

Ôn Tiểu Vũ dậy xoay vòng quanh Bạch Vận, vẻ mặt hưng phấn nàng.

Người mắt chính là một đại tài chủ a, những chuyện nàng trong lòng nghĩ đến, nàng hỗ trợ thì lo gì .

“Làm gì mà như ? Thật đáng sợ.” Bạch Vận hai tay khoanh n.g.ự.c ôm lấy , vẻ mặt cảnh giác Ôn Tiểu Vũ.

“Tiểu Vận Vận, đừng sợ ~ đừng sợ ~ tỷ tỷ ——” Ôn Tiểu Vũ như ngoại tổ mẫu sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

Thấy nàng như , Bạch Vận khỏi lạnh sống lưng mà run rẩy, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Ôn Tiểu Vũ một chút.

“Tránh xa . Có gì thì nàng cứ , gì mà đáng sợ thế ——”

 

Loading...