SAU KHI ĐẨY PHU QUÂN XUỐNG VỰC, CHÀNG TRỞ LẠI RỒI - 4
Cập nhật lúc: 2025-10-26 16:24:50
Lượt xem: 1,013
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng quanh chỉ thấy một , nghi hoặc.
"Tướng quân và biểu tiểu thư ? Sao thấy họ?"
Nước mắt trào , giọng khàn khàn:
"Sao các ngươi đến muộn thế…
"Phu quân và biểu đều tên cường đạo đẩy xuống vực , liều mạng ngăn cản cũng chỉ thể trơ mắt …"
Nói xong, đẩy Ngân Liên , vùng vẫy lao về phía vách núi.
"Để theo họ xuống , mất phu quân , cũng sống nữa…"
"Phu nhân! Không !"
Ngân Liên từ ôm chặt lấy eo .
"Người là mạng sống của tướng quân, hiện giờ tướng quân sống c.h.ế.t rõ, càng thể chút sơ sẩy nào!"
Lúc , đám vệ cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Bọn họ tin Thẩm Cảnh Nghiêm rơi xuống vực, nét mặt ai nấy đều bi thương.
Phó tướng Trần Phong quỳ phịch xuống đất, nét mặt u ám:
"Là mạt tướng đến muộn, xin phu nhân trách phạt, chỉ mong phu nhân bảo trọng long thể! Mạt tướng xin thề trời đất, dù tan xương nát thịt, cũng nhất định tìm tướng quân!"
"Xin phu nhân bảo trọng! Mạt tướng nguyện c.h.ế.t cũng tìm về tướng quân!"
Đám vệ phía đồng loạt quỳ xuống.
Vách núi sâu thấy đáy.
Sương mù quanh năm tan.
Ai ai cũng hiểu, ngã xuống nơi hiểm địa , e là xương cốt cũng chẳng còn.
"Nhất định tìm về…"
Ta đến đứt từng khúc ruột, rã rời.
Cả gần như tựa lòng Ngân Liên.
"Sống… thì thấy … c.h.ế.t cũng… thấy xác…"
Vài chữ cuối cùng —
Tựa như vét cạn bộ sức lực của .
Cuối cùng, đau thương quá độ, mềm nhũn , ngất lịm .
Những ngày .
Ta vì “bi thương quá độ”, nên vẫn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Đến sáng sớm ngày thứ bảy.
Thời cơ đến.
Cuối cùng thể tỉnh .
Bên ngoài viện truyền đến tiếng trò chuyện.
Là Trần Phong trở về.
Giọng nghẹn ngào.
“Lão phu nhân, mạt tướng đáng c.h.ế.t! Huynh chúng thuộc hạ suốt bảy ngày đêm ăn ngủ, men theo dòng sông vực tìm kiếm, chỉ phát hiện một đoạn chân dã thú gặm đến chẳng còn hình dạng .
“Y phục là của tướng quân… quanh đó còn vương vết m.á.u loang lổ. Chỉ e… chỉ e tướng quân gặp bất trắc… e rằng t.h.i t.h.ể cũng thú dữ trong núi ăn mất …”
Lời còn dứt.
Trong sân liền lặng ngắt như tờ.
Bà chồng cất lên một tiếng gào xé ruột gan.
Tiếp đó là tiếng chén bát rơi vỡ, lanh lảnh chói tai, cùng tiếng bọn hạ nhân hốt hoảng kêu :
“Lão phu nhân! Lão phu nhân thế ?!”
“Mau đỡ lấy! Mau bấm nhân trung!”
“Thái y! Mau mời thái y!”
Giữa cơn hỗn loạn .
lúc đó, khẽ ho một tiếng yếu ớt.
Ngân Liên – vẫn canh bên giường – lập tức nhào đến, mừng rỡ xen lẫn tiếng :
“Phu nhân! Phu nhân, cuối cùng cũng tỉnh ư?!”
Tiếng kêu kinh hỉ khiến cả viện yên lặng trong giây lát.
Ngay đó là tiếng bước chân vội vã tiến .
Cánh cửa “kẽo kẹt” mở .
Bóng dáng chồng xuất hiện nơi cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-day-phu-quan-xuong-vuc-chang-tro-lai-roi/4.html.]
Hai nha một trái một , vội vã đỡ lấy bà.
Chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày.
Bà dường như già hơn mười tuổi.
Mái tóc bạc ngày thường chải gọn giờ xõa lòa vài sợi, rũ xuống hai bên má.
Lưng vốn thẳng nay còng, nhờ nha dìu mới vững nổi.
“A Manh, con… cuối cùng cũng tỉnh ?”
Giọng bà khản đặc, run rẩy, đứt quãng chẳng thành câu.
Ta gắng sức chống dậy, mặt tràn đầy nôn nóng:
“Mẫu , con hình như thấy tiếng phó tướng Trần? Hắn trở về ư? Có tìm thấy phu quân con ? Phu quân con… chứ?”
Ta vội đưa tay, túm chặt lấy tay áo bà, như kẻ c.h.ế.t đuối bấu víu cọng cỏ cuối cùng.
Bà chồng siết lấy tay , ngón tay lạnh băng, run lẩy bẩy.
Bà , khẽ lắc đầu, nước mắt lã chã rơi.
“Diễm nhi… nó… nó trở về nữa …”
Ta như hiểu lời bà.
Ngơ ngác chớp mắt, lẩm bẩm.
“Không trở về là ? Mẫu … gì thế? Con hiểu…”
Rồi bỗng như chợt nhận điều gì.
Ta vùng dậy, cuồng loạn hất chăn định xuống giường.
“Người gạt con! Phu quân con sẽ bỏ con ! Con tìm !”
“Không ! A Manh! Nghe lời !”
Bà chồng giữ chặt lấy , giọng khàn đục.
“Ta mất Diễm nhi , nếu con xảy chuyện gì… chính là mạng của đấy!”
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y , sợ chỉ cần buông là biến mất, ánh mắt dừng nơi bụng .
“A Manh, dù vì chính con, cũng nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng!”
“Thái y hôm qua mới xác nhận, con thai gần hai tháng , đó là huyết mạch duy nhất Diễm nhi để đời !”
“A Manh, lời ! Vì đứa trẻ , con nhất định sống !”
Cả như sét đ.á.n.h trúng.
Mọi động tác giãy giụa đều khựng .
Ta tin nổi, từ từ cúi đầu, bụng vẫn còn phẳng lì, ánh mắt trống rỗng.
“Đứa… con?”
Ta ngây dại lặp .
“, là con của con và Diễm nhi…”
Bà chồng ôm chặt , sức khuyên nhủ.
“A Manh, từ nay về , bà cháu thật sự nương tựa lẫn …”
Ta run rẩy đưa tay, khẽ đặt lên bụng .
Ngay khoảnh khắc đó, nỗi bi thương như tìm lối thoát.
Ta òa nức nở.
Càng , hàng mi càng run lên, cơ thể mềm nhũn đổ .
Giọng chồng vang lên đầy kinh hãi:
“A Manh!
“Mau! Mau gọi thái y tới đây!”
Không ai thấy —
Khóe môi khẽ cong lên một nét nhạt gần như thể nhận .
Triều đình phái đến tìm vực suốt hơn mười ngày.
Địa thế nơi đó hiểm trở vô cùng.
Vách đá dựng , khe suối sâu chảy xiết, thường thấy dấu chân sói dữ, hầu như chẳng qua .
Thẩm Cảnh Nghiêm — hầu như còn khả năng sống sót.
Bất đắc dĩ, nhà họ Thẩm đành đem đoạn chân tìm đặt quan tài, xem như xác, miễn cưỡng thành tang lễ.
Thánh chỉ truy phong đưa đến Hầu phủ buổi trưa, một ngày lễ phát tang.
Lúc , trong phủ cờ tang trắng xóa, bầu khí nặng nề tang thương.