SAU KHI ĐẨY PHU QUÂN XUỐNG VỰC, CHÀNG TRỞ LẠI RỒI - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-26 16:24:34
Lượt xem: 996

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng kêu lên đau đớn, ánh mắt đầy oán độc phút chốc nỗi sợ hãi xâm chiếm, hai tay điên cuồng vùng vẫy trong trung.

 

"Chu Man Man! Ngươi buông ! Ngươi thể—"

 

Ta nhếch môi, cắt ngang tiếng gào thét điên cuồng của nàng.

 

"Xuống !"

 

Lời còn dứt, dùng sức đẩy nàng xuống vực.

 

"A! Chu Man Man ngươi c.h.ế.t thây! Ta quỷ cũng tha cho ngươi!"

 

Tiếng nàng thét còn lớn hơn cả Thẩm Cảnh Nghiêm khi nãy.

 

Tiếng gào vang vọng giữa núi non trập trùng, hồi lâu tan.

 

Ta , ánh mắt lạnh nhạt.

 

Tên cướp sợ đến run rẩy , đầu bỏ chạy.

 

Ta tung một cước đá đầu gối !

 

"Á!"

 

Hắn thét lên t.h.ả.m thiết, quỳ sụp xuống đất.

 

"Nữ hiệp tha mạng! Tha mạng cho tiểu nhân!"

 

Hắn mặc kệ đau đớn, dập đầu như trống đánh, m.á.u thịt trán nhòe nhoẹt.

 

"Thật sự do tiểu nhân! Tất cả... tất cả đều là do ác phụ sai khiến tiểu nhân!"

 

Vì cầu sống, khai sạch chút giấu giếm.

 

"Nàng một tháng âm thầm tìm đến tiểu nhân, dúi cho tiểu nhân hai trăm lượng bạc tiền cọc! Bảo tiểu nhân giả cường đạo, sớm phục kích ở đoạn đường hoang vắng dẫn đến tịnh âm tự, là... là khi xong việc sẽ hậu tạ trọng hậu!"

 

"Tiểu nhân chỉ là kẻ thuê lấy tiền, xin nữ hiệp giơ cao đ.á.n.h khẽ, tha cho tiểu nhân một mạng như đ.á.n.h một cái rắm !"

 

Thì là thế.

 

Vài ngày , Vi Chỉ Khê năn nỉ cùng nàng đến tịnh âm tự dâng hương tế bái phụ mẫu.

 

Ta mảy may nghi ngờ, liền đồng ý.

 

Xe ngựa đến nơi hẻo lánh.

 

Nàng đột nhiên đỏ mặt kéo tay áo , bụng đau, cần tìm chỗ kín đáo.

 

Ta bèn dặn bọn tùy tùng chờ tại chỗ.

 

Chỉ mang theo nha Ngân Liên, cùng nàng tiến nơi rừng rậm cây cối rậm rạp.

 

Chưa bao lâu.

 

Nàng bỗng kêu ré lên một tiếng.

 

Ta vội vàng chạy tới xem.

 

Ngay lúc bộ sự chú ý của dồn về phía nàng —

 

Sau gáy đ.á.n.h mạnh một cái.

 

Chưa kịp rõ là ai, mắt tối sầm, mất tri giác.

 

Khi tỉnh , mới phát hiện và Vi Chỉ Khê trói bên bờ vực.

 

Chỉ sơ sẩy một chút là sẽ rơi vực sâu vạn trượng.

 

Tên cướp tự xưng mối thâm cừu đại hận với Thẩm Cảnh Nghiêm.

 

Hắn bảo Ngân Liên về đưa tin, yêu cầu Thẩm Cảnh Nghiêm một đến cứu.

 

Thế là cuộc lựa chọn sinh tử nơi vách núi hôm nay.

 

Từ ngày gả cho Thẩm Cảnh Nghiêm.

 

Vì thương Vi Chỉ Khê mồ côi cha từ nhỏ, coi nàng như em ruột.

 

Ăn mặc đều chăm sóc tỉ mỉ, sợ nàng chịu chút uất ức nào.

 

Gần đây vì chuyện hôn sự của nàng mà lo lắng, chọn lựa kỹ lưỡng trong đám thanh niên phù hợp ở kinh thành, chỉ mong tìm cho nàng một mối .

 

Nào ngờ một lòng một .

 

Nàng chỉ c.h.ế.t.

 

Vừa chỉ đẩy nàng xuống vực thôi, thật sự là nhẹ cho nàng quá .

 

Lúc trong mắt tên cướp chỉ còn nỗi sợ nguyên thủy nhất.

 

"Nữ... nữ hiệp! Lão tổ tông! Xin tha cho cái mạng hèn của tiểu nhân!"

 

Hắn dập đầu liên tục, trán m.á.u me đầm đìa.

 

"Trong nhà tiểu nhân còn già bảy mươi, con thơ ba tuổi chờ nuôi dưỡng... Ngài... Ngài g.i.ế.c hai bọn họ , tha cho tiểu nhân một mạng ạ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-day-phu-quan-xuong-vuc-chang-tro-lai-roi/3.html.]

 

Ta định mở miệng, thì vành tai khẽ động.

 

Từ xa, một loạt tiếng vó ngựa cực nhỏ đang phi nhanh núi.

 

Vó đều, bước vững, tốc độ cực nhanh.

 

đến!

 

Ta từ nhỏ luyện võ, cảm quan nhạy bén hơn .

 

Tiếng vó ngựa , với lúc chẳng khác gì tiếng nhạc thiên đình.

 

Thời cơ đến.

 

Ta cúi đầu tên cướp, ánh mắt lạnh lẽo.

 

"Ta thể tha cho ngươi."

 

Trên mặt lộ vẻ mừng như sống từ cõi c.h.ế.t.

 

câu tiếp theo của , khiến c.h.ế.t lặng.

 

"Bây giờ ngươi lên, bóp cổ ."

 

Hắn trợn mắt, mặt đầy vẻ thể tin nổi.

 

"…Cái… cái gì?"

 

Ta mất kiên nhẫn, nhíu mày, đ.ấ.m thẳng mặt một quyền!

 

"Á!"

 

Hắn kêu đau một tiếng, m.á.u mũi phun , ngơ ngác cả .

 

"Ta bảo ngươi bóp cổ ! Nghe ?!"

 

Ta liếc về phía tiếng vó ngựa, giọng gấp gáp.

 

"Bóp mạnh ! Sau đó hét lớn một câu — đồ đê tiện, ngươi cũng c.h.ế.t cho !"

 

Cuối cùng cũng hiểu — đây trò đùa.

 

Mà là cơ hội sống duy nhất của .

 

Hắn run rẩy dậy, hai tay kính cẩn đưa đến gần cổ .

 

"Thế… thế ?"

 

Hắn run rẩy hỏi, dám dùng sức.

 

"Ngươi ăn chay ba đời ?"

 

Ta thấp giọng quát, "Dùng sức! Nếu bóp c.h.ế.t , sẽ cho ngươi xuống bạn với chúng nó!"

 

Ánh mắt tên cướp lóe lên tia hung tợn.

 

Hắn lập tức siết chặt hai tay, bóp cổ thật mạnh!

 

"Con tiện nhân! Ngươi cũng xuống địa ngục với bọn !"

 

Hắn gào lên.

 

Tiếng hét vang vọng giữa khe núi.

 

Cảm giác nghẹt thở ập đến như sóng lớn.

 

Ngay khi mắt tối sầm

 

[Vút——]

 

Một mũi tên nhọn phá lao đến, cắm thẳng giữa trán .

 

Hai tay tên cướp buông thõng vô lực, hình ngã vật , còn động đậy.

 

Ta khom ho dữ dội.

 

Cổ họng bỏng rát như lửa thiêu, khiến gần như phát âm thanh nào.

 

Làn da trắng nõn tương phản với vết bầm tím đỏ cổ, trông vô cùng đáng sợ.

 

"Phu nhân——!"

 

Tiếng gọi nức nở vang lên xa.

 

Ta ngẩng đầu, thấy Ngân Liên kéo vạt váy, lảo đảo chạy tới.

 

Tóc búi rối tung, trâm ngọc lệch lạc, mặt đầy hoảng loạn.

 

Phía nàng là mười mấy vệ mặc giáp đen.

 

Ngân Liên nhẹ nhàng chạm vết thương nơi cổ , nước mắt lập tức trào .

 

"Phu nhân, ? Có nặng lắm ? Lão phu nhân tướng quân một rời thành, suýt nữa ngất xỉu, lệnh nô tỳ mang lệnh bài điều động một đội vệ tinh nhuệ tới đây…"

 

 

Loading...