6.
 
“Aaaaa—!!”
Màn hình thủy kính đóng băng  khuôn mặt đắc ý của Mặc Trần.
Lượng tiên nguyên đang   áp chế  thể khống chế, khí tức cuồng bạo lao thẳng lên trời, cả Dược Vương Phong rung chuyển!
 
Nếu  nhờ Huyền Tố Chân Nhân dùng kết giới bảo vệ Vân Ly, e rằng   liên lụy.
“Tô Chỉ,  lệnh!” Giọng  lạnh lẽo như băng vạn năm.
“Đệ tử tuân lệnh!”
 
“Lập tức chấp hành môn lệnh, lấy Thủy Kính Vạn Lý  bằng chứng! Theo thiết luật của tông môn! Phế bỏ tu vi, căn cốt của ba  Mặc Trần, Tạ Vô Uyên, Cố Huyền Minh! Đoạn tuyệt linh mạch của họ! Dùng Kim Châm Thôn Linh đóng xuyên đan điền khí hải, vĩnh viễn đoạn tuyệt đạo đồ!”
 
“Liễu Mị Nhi, mẫu  nàng là Liễu Tam Nương, cùng đồng mưu chịu tội như ! Phế bỏ tu vi, đày  Hàn Băng Luyện Ngục suy ngẫm ngàn năm! Toàn bộ tài nguyên tu luyện, pháp khí, linh sủng mà  con các nàng ỷ  Lăng thị mà  , tất cả tịch thu sung công!”
“Bốn kẻ t/ á/c , tội ác chồng chất, tội  thể dung thứ! Chờ tu vi phế bỏ  , lập tức giao cho Vạn Bảo Các!”
 
Mắt   còn chút độ ấm.
“Nợ Vạn Bảo Các năm trăm ba mươi triệu thượng phẩm linh thạch, để chúng ở Hắc Phong Linh Thạch Khoáng Mạch đào mỏ đền nợ! Đến ch/ết mới thôi!”
 
“Lão già Lâm Thương Hải…” Trong mắt  lóe lên hàn quang, “Lấy của  trả cho ! Ra lệnh cho Dược Vương Phong đưa 'Ngọc Tủy Quấn Hồn Hương' và cốt lõi tà chú 'Dẫn Phượng Quy Sào Thuật', trả  cho  gấp đôi! Để  trong sự truy s/át của kẻ t/hù, từ từ cảm nhận cái gọi là khổ sở của lô đỉnh,  bại danh liệt!”
 
Không lâu , bên ngoài phong vang lên tiếng ai oán tuyệt vọng,  giống tiếng , cùng với d/ao động linh lực tan rã.
Liễu Mị Nhi và mẫu  ả   Chấp Pháp Đường kéo , tóc tai bù xù, trông như kẻ đ/iên.
Liễu Mị Nhi vẫn  cam tâm  đầu  , ánh mắt đầy o/án đ/ộc.
 
“Kéo ! Ngày lành của các ngươi, mới chỉ bắt đầu thôi!”
Giọng Tô Chỉ lạnh như băng xuyên qua tiếng ồn ào.
Quản sự Vạn Bảo Các mặt đầy vẻ kính sợ, tiến lên cung kính : “Phu nhân Sương Ngọc  pháp chỉ, Vạn Bảo Các tất sẽ tuân thủ nghiêm ngặt. Nhất định sẽ để đám thợ mỏ , dùng cả đời tạo  giá trị lớn nhất cho bổn các!”
 
Trên đỉnh phong cuối cùng cũng khôi phục sự tĩnh lặng. editor: bemeobosua. Ta trở  nội điện, s/iết ch/ặt bàn tay lạnh lẽo của Vân Ly,  ngừng truyền tiên nguyên tinh thuần  cơ thể nàng, giúp nàng luyện hóa d.ư.ợ.c lực.
“Ly Nhi,  chuyện  xong,  ô uế đều  trừ sạch. Con hãy an tâm dưỡng thương, mẫu  sẽ ở đây.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-da-bay-dam-dao-lu-con-gai-ta-tro-thanh-tien-ton/chuong-7-full.html.]
Ta khẽ giọng , như sợ  kinh động đến nàng.
Vân Ly chớp chớp mi, mở mắt,  sâu  đáy mắt , nơi sắc c/hết xám tro đặc quánh  tan, cuối cùng cũng khó khăn lóe lên một tia sáng yếu ớt.
“Nương…” Nàng yếu ớt gọi một tiếng, giọng khàn đặc vì  trải qua kiếp nạn, nhưng cũng mang theo một chút run rẩy nhẹ nhõm, “Con mệt quá…”
 
“Mệt thì cứ ngủ, ngủ ,  chuyện sẽ qua.”
Ta khẽ vuốt trán nàng, ánh mắt hướng về bầu trời xanh cao vời vợi ngoài điện.
 
“Thanh Lam Tiên Châu  quá nhỏ,  xứng với Ly Nhi của mẫu . Đợi v/ết th/ương của con lành, mẫu  sẽ đưa con đến Hải Ngoại Thiên Khuyết Tiên Châu, nơi đó cơ duyên vô , tinh hà rộng lớn, nhất định  đại đạo tiên duyên thuộc về con!”
 
7.
 
Một năm .
Lăng Thị Tiên Phủ mây tan trời quang, hạc bay reo vang. Chính điện Tiên Phủ, đèn hoa rực rỡ nhưng vẫn giữ  nét thanh nhã.
 
V/ết t/hương của Vân Ly    bình phục, thần thái rạng rỡ, đang  song song với một vị thanh niên mặc đạo bào màu trắng vân , khí vũ bất phàm.
Chàng tên là “Lạc Tinh Trần”, chính là đạo lữ Vân Ly kết duyên khi du lịch Thiên Khuyết Tiên Châu.
 
Chàng  chỉ thiên phú tuyệt đỉnh, mà còn quý ở chỗ tâm tính thuần khiết, đối với Vân Ly tình ý chân thành. editor: bemeobosua. Lúc , Lạc Tinh Trần đang cung kính hành đại lễ  :
“Tại hạ Lạc Tinh Trần, xin lấy tâm ma thề, nguyện nhập tịch Lăng thị, tôn Trưởng lão Lăng Sương Hoa  trưởng bối, phụ tá Vân Ly giữ gìn tiên phủ đạo nghiệp , kiếp   đổi!”
 
Ta mỉm  gật đầu, trịnh trọng trao chiếc “Sương Nguyệt Tiên Ngọc” tượng trưng cho quyền hành của Lăng thị chủ mẫu  tay Vân Ly.
Vân Ly nay  trở thành chân truyền nội môn của Dược Vương Phong, tu vi còn vượt xa  , khóe miệng mang theo nụ  dịu dàng, thanh thản, nhận lấy Tiên Ngọc tượng trưng cho quyền hành.
 
Ngay lúc , trong lòng  khẽ động, cảm nhận  một tia ý niệm tàn dư cực kỳ yếu ớt, đến từ một mỏ khoáng xa xôi nào đó, chứa đầy o/án đ/ộc và tuyệt vọng, lập tức  tử khí nơi Hắc Phong Linh Thạch Khoáng Mạch   tiêu diệt.
Nhân quả  dứt, trời đất thanh minh.
 
Làn gió nhẹ lướt qua Tiên Phủ, cuốn   bóng mây u ám trong quá khứ.
Vân Ly và Lạc Tinh Trần đan tay  , tựa    về phía ánh bình minh rực rỡ nơi chân trời, trong mắt là niềm hy vọng vô hạn  tương lai và hạnh phúc bình yên.
 
Toàn văn .