Cả nhà giằng co một hồi lâu, tụ họp trong phòng khách. Mẹ đưa bát bánh chẻo còn bốc khói nghi ngút cho Tô Nhiễm.
Sau một hồi bố  giải thích,  mới : năm đó  và Tô Nhiễm   trao nhầm tại bệnh viện. Người thực sự là bố  ruột  chính là gia đình  phá sản và sang Mỹ.
"Phải   Tiểu Nhiễm  con, giờ  mất  tất cả, phá sản và cô độc chính là con . Nếu  nhờ nó, con    thành tựu hôm nay?"
"Bây giờ chúng   nhận  Tiểu Nhiễm, con  bù đắp cho nó, việc gì cũng nên nhường nhịn nó."
"..."
Bố  nghiêm túc dặn dò  như thế.
Tô Nhiễm   là  con gái luôn  lời, sẽ   trái ý họ, nên cô  đắc ý  , mỉm  mãn nguyện.
Đó cũng chính là lý do khiến cô  dám xé mặt với  ngay tại buổi họp lớp. Bố  chắc cũng nghĩ  nên mới  năng tự nhiên và thản nhiên đến thế.
 cố giữ bình tĩnh, chậm rãi  dậy, : "Được, con  theo, nhường cô ."
"Tặng cả Thẩm Thành cho cô   ."   bố ,  nhạt: "Con  lòng  cho cô   công ty ,  mà cô   dây dưa  rõ ràng với chồng con."
Tưởng rằng lời   thể khiến bố   tỉnh ngộ, ai ngờ họ như thể  sớm  chuyện , còn dày mặt đáp trả:
"Thẩm Thành là chúng  giới thiệu cho con gái. Nếu   chuyện trao nhầm,   vốn dĩ  là chồng của Tô Nhiễm."
Mẹ vẫn đang cầm bát bánh chẻo Tô Nhiễm chỉ mới ăn vài miếng,  mặt còn nở nụ  lấy lòng. Bao nhiêu năm  đối xử  với bà, dường như   ném sạch lên trời. Bà  ngẩng cao đầu,  lệnh cho : "Cả cái công ty , vốn cũng  là của Tiểu Nhiễm!"
Bố  phụ họa: "Không  con  chuyển cổ phần cho chúng  ? Giờ chúng  chuyển hết cho Tiểu Nhiễm. Cộng thêm phần con chia cho Thẩm Thành  ly hôn, Tiểu Nhiễm sẽ trở thành cổ đông lớn nhất công ty."
  thấy rõ vẻ tham lam lộ  nơi khóe miệng của họ. Trước đây  nghĩ  là con gái duy nhất, nhỡ  chuyện gì xảy , cổ phần để  cho bố  cũng chẳng liên quan gì đến Thẩm Thành.
Giờ đây,   biến thành con bài để họ mưu đồ chiếm đoạt!
 lúc , chuông cửa vang lên.  bước tới mở cửa, ba    mặt đều  quen thuộc.
Là  nhà họ Tô – những   sang Mỹ  khi phá sản bố  ruột và  trai của .
Anh trai   tinh thần  , sắc mặt rạng rỡ, trông như    hồi phục.
"Nghe  Tiểu Nhiễm ở chỗ  , chúng  đến đón nó về." Tô Trung Minh mỉm  chào hỏi .
Tô Nhiễm  thấy động tĩnh liền bước tới, sững   bật thốt: "Sao     về?"
"Chúng  gặp dì con bên Mỹ . Bà   chỉ chi tiền chữa khỏi bệnh cho  con, mà còn giúp  bán hết hàng tồn trong kho. Bây giờ  và dì con cùng điều hành công ty bên đó." Tô Trung Minh giải thích.
Những lời đó như tiếng sét ngang tai giáng xuống Tô Nhiễm.
Cô  c.h.ế.t lặng tại chỗ,  thốt  nửa câu.
Một  dì mười mấy năm  liên lạc,  mà  bằng lòng và đủ khả năng giúp nhà họ Tô vực dậy.
Đây là kết quả mà cả Tô Nhiễm lẫn bố  nuôi đều  ngờ tới.
Quất Tử
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-con-gai-that-tro-ve-toi-bi-ca-nha-hut-mau/chuong-2.html.]
  về phía  nhà họ Tô,  Tô Nhiễm lên tiếng: "Mọi  đến đúng lúc lắm. Bố    bảo năm xưa  và Tô Nhiễm  trao nhầm."
Nghe , gia đình họ Tô ngỡ ngàng, nhất thời   nên  gì.
Lúc  Tô Nhiễm mới  hồn , nhào  lòng Thẩm Vân –  ruột của .
Nước mắt tuôn trào  ngớt, cô  nghẹn ngào kể lể: "Mẹ, con nhớ    chết."
"Con ở  trong nước cực khổ kiếm tiền là để     lo lắng. Con còn định gửi hết tiền tích cóp cho   đấy." cô      về phía các thành viên còn  trong gia đình họ Tô.
Nghe cô  ,  cũng đại khái hiểu  chuyện gì.
( Truyện dịch bởi Quất Tử,  audio  youtube Quất Tử Audio )
Vì  báo ân, suốt mấy năm qua   gửi  nhiều tiền cho Tô Nhiễm.
Giờ thì cô   giả vờ cao thượng  sẽ gửi tiền về Mỹ, trong khi bệnh viện bên đó chắc chắn   tiền mới chịu chữa bệnh cho Tô Triết, đúng ?
Có lẽ vì từng  bệnh nên nhạy cảm hơn  thường,   cũng giống , ánh mắt ngập tràn nghi ngờ  Tô Nhiễm.
Đột nhiên,   sang , hỏi: "Lúc nãy Kiều Vân  gì ?"
"Phải đấy,  tự nhiên   Tiểu Nhiễm và Kiều Vân  trao nhầm?" Thẩm Vân và Tô Trung Minh đồng loạt  về phía bố  nuôi của , hỏi .
Mẹ nuôi phản ứng  nhanh, vội cướp lời giải thích:
"Không  chuyện trao nhầm gì cả!"
" thấy Tiểu Nhiễm Tết  ở một  đáng thương quá, nhớ đến chuyện   nhà họ Tô đối xử  với con bé nên mới đưa cho nó bát bánh chẻo  thôi." bà đột ngột  sang, trách móc   vỗ nhẹ lên tay  "Ai ngờ con bé nhỏ nhen,     con gái , còn  Tiểu Nhiễm mới là con gái."
Đôi mắt ảm đạm của Tô Nhiễm đột nhiên sáng rỡ, cô  kéo tay áo Thẩm Vân, rưng rưng : "Giờ con  thể  về nhà ,   ruột thương yêu con ."
Cô   , mắt hoe đỏ, giọng nhẹ nhàng thấu tình đạt lý:
"Vân Vân, cô    ,  còn giành  với  ?  cứ nghĩ rằng hai đứa  lớn lên cùng ,  xem cô như chị ruột,  phản đối khi bố giúp cô học đại học, cứ nghĩ cô cũng sẽ  với  như ..."
"Về nhà thôi,  sẽ đích   bánh chẻo cho con." Thẩm Vân ôm chặt cô   lòng, ánh mắt   đầy thất vọng.
Tô Trung Minh cũng thở dài thật sâu, như thể đang hối hận vì  từng giúp đỡ một "kẻ vô ơn" như .
Vì Tô Nhiễm và  nuôi cấu kết với ,   trở thành   ghét cả trong lẫn ngoài.
 cũng nhờ khoảnh khắc   rõ bộ mặt thật của cha  nuôi,   còn là cô gái ngây thơ, dễ  thao túng nữa.
Khi  nhà họ Tô chuẩn  rời ,  lấy điện thoại , bật đoạn ghi âm cuộc  chuyện khi nãy – đoạn mà bố  nuôi và Tô Nhiễm cùng  ép buộc .
Ba  trong đoạn ghi âm mặt trắng bệch,  dám thở mạnh, sợ   nhà họ Tô phát hiện.
Thế nhưng,   thì  trả giá.
"Lúc   cho Kiều Vân  học,   nghi ngờ   bố  ruột. Bây giờ thì rõ , đúng là các    chuyện trao nhầm con từ lâu, đúng ?" Thẩm Vân đẩy Tô Nhiễm , kéo   gần, nước mắt  ngừng rơi, đầy ân hận và xót xa.
Chính khoảnh khắc đó,  mới thực sự hiểu: thì , tình   thể sâu sắc đến như .