Ánh mắt   đầy ẩn ý lướt qua cơ thể ướt sũng của Tống Tùng Trì,  đột nhiên  : "Xem  chú bình thường   giữ gìn sức khỏe.  vẫn  chú ý dưỡng sinh đấy, nếu  sợ là  quản nổi tính ham chơi của học tỷ ."
 
Đmm!
 
Bà đây một lòng một  với Tống Tùng Trì!
 tức giận ngẩng đầu lên định trừng mắt  Lâm Dật, kết quả   Tống Tùng Trì dùng một tay ấn xuống.
"Cảm ơn  nhắc nhở." Tống Tùng Trì một tay ôm eo , giọng  xen lẫn ý : "   thấy cô  ham chơi cũng chẳng . Vợ  còn nhỏ, những năm   mấy bông hoa dại cỏ dại mê hoặc lúng túng cũng là chuyện thường tình."
"Dù  thì, những chuyện ,   sẽ  xảy  nữa. Lâm  thấy đúng chứ?"
Tống Tùng Trì vẫn giữ thái độ ôn hòa như , nhưng   mà chân tay rụng rời.
- Cứu mạng,  còn sống  đến tối nay ?!
10.
Thực tế thì đừng  tối nay,  khỏi phòng tắm đó  là   sống nổi một giây nào nữa.
"Thật  em  thể giải thích..."
 yếu ớt biện hộ cho : "Em đến đây cùng Thư Thư ngâm suối nước nóng,   từ  chui  em cũng  , nhưng em với   tuyệt đối   gì!"
Nói đến câu cuối cùng,  chỉ thiếu nước giơ tay lên trời thề thốt.
 vẻ mặt Tống Tùng Trì vẫn  bình tĩnh.
Anh gật đầu "ừ" một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt  khiến  trực tiếp tủi  đến đỏ hoe mắt.
Làm gì   chồng nào thấy vợ  ở riêng với một  đàn ông trong phòng tắm  mà vẫn  thể thản nhiên như thế chứ!
"Anh còn   gì em  tự tủi  ."
Tống Tùng Trì thở dài, đưa áo choàng tắm  tay cho : "Về phòng  nhé?"
Suối nước nóng chắc chắn là  ngâm  nữa , chỉ  thể về phòng  đồ .
 ủ rũ gật đầu.
Tay theo bản năng sờ  túi áo choàng, kết quả  sờ thấy gì cả.
 cố chấp móc tới móc lui, vẫn  thấy gì.
"Sao ?"
Tống Tùng Trì  nghiêng đầu.
 chột  cúi đầu: "Thẻ phòng của em... hình như mất ."
"Có lẽ rơi trong phòng tắm đó ."
Tống Tùng Trì  xong, thong thả cởi áo vest , chỉnh tề đặt lên tay. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong ướt nước dính sát  ,  nổi bật lồng n.g.ự.c ẩn hiện.
  đến ngẩn , nên khi Tống Tùng Trì hỏi "Vậy em     lấy " thì  dứt khoát lắc đầu.
Mất trí : "Tối nay em  thể ngủ chung với  ?"
Tống Tùng Trì khựng ,  từ chối.
11.
Tống Tùng Trì  khu nghỉ dưỡng suối nước nóng  là tài sản của Tống gia,  đến đây bàn chuyện  ăn.
Tống Tùng Trì còn , hy vọng   thể nghĩ  một lời giải thích hợp lý.
Tống Tùng Trì  những lời  vẫn với nụ  ôn hòa đó, nhưng giọng điệu thật sự  thể gọi là ôn hòa .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chong-phat-hien-ban-thao-18-cua-toi/p5.html.]
Chân   run.
Vậy nên lúc   phòng tắm,  liền điên cuồng gọi điện thoại cho Tạ Thư.
Tạ Thư khi  Lâm Dật đến tìm  cũng  sốc, liên tục giải thích đây   do cô  sắp xếp.
"Bây giờ vấn đề   là Lâm Dật tên khốn đó!"
  cáu kỉnh gãi đầu, hạ giọng  đầy chán nản: "Mà là tớ cảm thấy Tống Tùng Trì thật sự  thích tớ chút nào."
Đầu dây bên  im lặng một lúc.
Một lát , Tạ Thư chuyển chủ đề: "Bây giờ    đồ để mặc đúng ? Tớ nhớ   để đồ trong vali của tớ, lát nữa tớ sẽ bảo  mang qua cho ."
Đồ của ?
Từ bao giờ đồ của    trong vali của Tạ Thư?
  kịp để  hỏi thì Tạ Thư  cúp máy.
Trước khi điện thoại cúp máy một giây,   rõ tiếng đàn ông.
- Không thể trông cậy  bạn bè!
Đặc biệt là Tạ Thư!
 đau lòng đến mức  c.h.ế.t  sống ,  bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem   nên tiếp tục theo đuổi Tống Tùng Trì  .
Dù  ngay từ đầu    cuộc hôn nhân   cần quá coi trọng, là  cứ khăng khăng  tiến thêm một bước.
 lúc  đang rối rắm thì cửa phòng tắm mở .
 lập tức vứt hết  phiền muộn   đầu, nhanh chóng  đầu   chiêm ngưỡng sắc .
 thực tế là Tống Tùng Trì   quần áo xong, cúc áo cài kín mít đến tận cổ.
Chẳng thấy gì cả.
  thất vọng cúi đầu, thầm nghĩ quả nhiên Tống Tùng Trì  thích .
"Không  đồ ?"
"Đồ đều ở trong phòng, nhưng Thư Thư  lát nữa cô  sẽ mang đồ qua."
Tống Tùng Trì "ừ" một tiếng,  bắt đầu thắt cà vạt.
"Anh còn   ngoài ?"
"Tối nay còn  một cuộc họp."
  bàn tay đang thắt cà vạt của Tống Tùng Trì, trái tim háo sắc  im ắng  bùng cháy.
 cắn răng, nhắm mắt liều  lao đến ôm eo Tống Tùng Trì:
"Vậy   thể—"
Lời đến bên miệng    gan  , giọng  càng lúc càng nhỏ: "Có thể về sớm một chút ?"
Tống Tùng Trì im lặng một lúc lâu.
 lúc  nghĩ Tống Tùng Trì sẽ từ chối thì  khẽ thở dài, gọi  một tiếng: "Đồ Lê."
"Sao,  ..."
"Anh cứ tưởng em sẽ ,  thể dẫn em  cùng ."
Giọng  của Tống Tùng Trì xen lẫn ý , trong nháy mắt dịu dàng đến mức  thể tưởng tượng nổi.