"Không sợ nữa ?" Tống Tùng Trì đỡ lấy m.ô.n.g  để tránh   ngã.
 đoán đây chắc cũng là do Tạ Thư  với Tống Tùng Trì.
Con bé  đúng là gián điệp hai mang!
 tức giận một chút, nhưng  nhanh   lắc đầu: "Không sợ!"
"Sau khi xem cực quang xong em  đến bệnh viện một chuyến nữa,   may mắn còn  thể  thấy tờ giấy  để  cho em lúc đó."
"Xác suất   lẽ còn thấp hơn việc em thực sự biến thành nhân vật chính trong truyện tranh."
"Nhỡ ... chú Tống."
"Hửm?"
"Tống Tùng Trì!"
"... Có chuyện gì thì  tử tế."
"Em thích !"
Tống Tùng Trì ,    từng    thích    nào, vì    bên tai   hết   đến  khác.
Anh  ôm , hồi lâu  mới  hồn, ý  trong đáy mắt còn mê hoặc hơn cả cực quang kỳ ảo  Alaska.
Anh : "Anh yêu em."
25.
Sau   vẫn tìm thấy tờ giấy đó.
Không  ở bệnh viện Alaska, mà là bên cạnh gối của .
Dưới  điện thoại là một dòng chữ thanh tú mà sắc bén của Tống Tùng Trì——
"Vậy  ,   thể đợi  điện thoại của bà xã Tống ?"
[Ngoại truyện] Góc  của Tống Tùng Trì
Tống Tùng Trì  đến Đồ Lê từ  sớm, từ chỗ Tạ Thư.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
"Sớm muộn gì  cũng  kề d.a.o  cổ con nhỏ c.h.ế.t tiệt , cho nó  rốt cuộc là mạng quan trọng  là chậm hạn nộp bản thảo quan trọng hơn!"
"Nếu   tội, xin hãy để Chúa Giê-su, Phật Tổ trực tiếp giáng thiên phạt xuống trừng phạt , chứ đừng để con nhỏ c.h.ế.t tiệt Đồ Lê  dùng một cái cớ đến tám  một tháng để nộp bản thảo muộn nữa!"
Có lẽ mỗi một biên tập viên đều căm thù việc tác giả chậm bản thảo đến tận xương tủy, mà sự căm hận của Tạ Thư đối với Đồ Lê  nâng cấp đến mức cân nhắc việc đến Thái Lan chuyển giới  quyến rũ Đồ Lê để đạt  mục đích giục bản thảo.
May mà cuối cùng là dàn bạn trai cũ đông đảo như đội bóng đá của Tạ Thư  giúp cô  giữ   một chút lý trí.
 Tạ Thư  nhắm  .
Con bé  gian xảo, bắt đầu nhiều  hoặc cố tình hoặc vô tình nhắc đến Đồ Lê  mặt .
Vì  Tống Tùng Trì  hiểu      nhiều thói quen nhỏ của Đồ Lê.
Ví dụ như khi thiếu cảm hứng, cô thích chạy đến nơi đông  để quan sát chi tiết;
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chong-phat-hien-ban-thao-18-cua-toi/p12.html.]
Ví dụ như lý do cô vẫn độc  đến tận bây giờ, là vì   ai  thể chịu đựng  việc khi đang hẹn hò, cô nàng  sẽ thỉnh thoảng lấy giấy bút  vẽ một bức phác thảo;
Ví dụ như cô là một   sắc tâm nhưng   sắc đảm.
Điểm , Tống Tùng Trì   khi  Tạ Thư lừa  bơi rèn luyện  thể.
Anh luôn  thể cảm nhận  ánh mắt đó dính chặt  lưng , ánh mắt từ  xuống , nóng rực đến mức khiến Tống tổng luôn bình tĩnh tự nhiên  đầu tiên như một  trai mới lớn mà nảy sinh tâm tư thẹn thùng, thậm chí còn   đầu .
 Đồ Lê  tiến lên.
Thậm chí cô còn nhờ Tạ Thư hỏi hộ.
"Thật  em thấy Đồ Lê chính là hình mẫu lý tưởng của  Tống đó!"
Tạ Thư vỗ n.g.ự.c đảm bảo với .
Tống Tùng Trì đang lau tóc khựng ,  đó thản nhiên buông xuống.
Chỉ lúc rời  mới liếc  cô gái nhỏ vẫn đang  ngừng tìm kiếm bóng dáng của .
Hình mẫu lý tưởng của Tống Tùng Trì: da trắng eo thon tính tình ngoan ngoãn.
Mà Đồ Lê   đáp ứng đủ ba điều kiện .
Bộ đồ bơi màu đỏ càng  nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của cô gái nhỏ, thiết kế hở eo thon đến mức Tống Tùng Trì cảm thấy   thể dùng một tay ôm trọn.
Tống Tùng Trì  đầu tiên cảm thấy, dường như   thích màu đỏ.
Chỉ là khi Tạ Thư hỏi  thể  thông tin của  cho Đồ Lê   , Tống Tùng Trì chỉ dừng  ba giây,  từ chối.
Anh luôn cảm thấy cô gái nhỏ đó còn quá nhỏ.
 Tống Tùng Trì  ngờ, Tạ Thư   thể tìm một  khác đến " thế" .
Chàng trai trẻ đó tên là Lâm Dật, còn là học trò của Đồ Lê.
Nghe  Đồ Lê và  đó càng ngày càng  thiết, hai  thường xuyên  hẹn hò, Đồ Lê còn  tận tâm chăm sóc sức khỏe cho Lâm Dật.
" mà Lâm Dật đó căn bản là một tên công tử ăn chơi!"
Tạ Thư  hối hận.
Cô  cũng  ngờ Đồ Lê  chấp nhất với một bóng lưng như , càng  ngờ  học  trông ngoan ngoãn mà  tùy tiện tìm  là một tên công tử phong lưu trãi qua muôn vàn bụi hoa.
"Không ! Em  thể để Lê Lê rơi  cái hố ! Anh  cứu em!"
Tống Tùng Trì  để ý đến tiếng kêu gào thảm thiết của Tạ Thư, bởi vì  thời gian đó  đang xử lý chuyện của Diệp Nhã.
Tạ Thư  lẽ là cho rằng  thật sự  hứng thú với Đồ Lê, nên  đó cũng ít nhắc đến.
Cho đến một ngày nọ Tạ Thư gửi cho Tống Tùng Trì một đường link.
"Anh, em thật sự thấy  và Lê Lê   duyên!"
Tống Tùng Trì run tay click  đường link, mở đầu là một bóng lưng trần trụi quen thuộc đến lạ thường——
Thậm chí cả vị trí nốt ruồi đỏ bên hông cũng gần như giống hệt.
Còn tên nam chính trong truyện tranh, là Tùng Trì.