Sắc mặt chút khó xử.
“Mẹ , bố em gọi điện cho họ .”
sững : “Họ gọi cho bố gì?”
“Nói là tiện thể trò chuyện, bóng gió hỏi chúng về nhà bố ở .”
gần như tin nổi tai !
Bố nghi ngờ dối để về nhà chồng, còn đường hoàng gọi điện để hỏi.
Sao họ thể nghĩ ? Sao thể ?!
là con gái họ mà, họ nghĩ chuyện đó khiến mất mặt thế nào ?
Chỉ để ép về nhà sớm việc thôi ư?
Một nỗi tủi và nực cuồn cuộn dâng lên, nước mắt lập tức trào .
Như thể nước mắt của hơn hai mươi năm đều dồn hết trong hai ngày .
Chồng vội ôm lấy .
“Tây Tây, em gì, đều ở bên em.”
hít hít mũi, lau khô nước mắt: “Chồng , hôm nay về luôn . Em tự rõ, rốt cuộc họ thể sống thiếu em là vì cái gì!”
với ai, đến cổng nhà đúng giờ ăn tối.
Cửa sân mở hé.
Cả bàn đang ăn tối.
Mẹ đang bận rộn bưng cơm, bưng canh, bố cùng vài bác đang trò chuyện, em trai thì quấn quýt bên vợ.
Em trai gắp một miếng nấm cho vợ, dỗ dành: “Chị đến giờ vẫn về. Xem ăn xong chỉ còn cách nhờ em giúp dọn dẹp thôi.”
Em dâu chẳng buồn ngẩng đầu: “Chị về, việc Chịấy? .”
Em trai: “Chị cũng thật là, vốn chẳng hợp với công việc đó.”
“Làm 5 năm vẫn chỉ là P5, còn cố sống cố c.h.ế.t tăng ca gì ?”
Em dâu: “ thấy chị cô lạ thật.”
“Nói lời lời gì cũng lay chuyển .”
“Không chừng cô chuyện …”
Em trai liếc mắt hiệu, em dâu lập tức im bặt.
Bố đang chụp mấy tấm ảnh đang bận rộn.
Ông cúi đầu loay hoay với điện thoại, thấy ông đang gửi ảnh.
nhớ, dạy ông dùng WeChat gửi ảnh chính là .
Tấm ảnh đầu tiên ông gửi là ảnh lúc đầy tháng.
Ông tít mắt bức ảnh đó thật lâu: “Tiểu Tây , hồi nhỏ con tròn , ai cũng véo má con. Sao giờ gầy thế ?”
Nghĩ đến đây, mắt đỏ hoe.
Lúc em trai với em dâu: “Yên tâm .”
“Chị ngoài thì gọi là mềm lòng, giữ thể diện, khó thì là đạo đức giả, thích thể hiện.”
“Bố gửi ảnh bận rộn cho chị .”
“Chị mai chắc chắn sẽ về.”
“Mọi thêm vài câu , chị đảm bảo việc hăng hơn ai hết.”
“ , bảo mẫu miễn phí mà dùng thì phí quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-cho-em-trai-het-nha-bo-me-tim-toi-de-duong-gia/5.html.]
“He he he…”
Hai họ với như hiểu ngầm.
lúc đó, bước sân.
“Tiểu Đông, chuyện gì vui ? Cười lộ cả răng như ma cà rồng thế ?”
Em trai hổ gãi đầu: “Chỉ là… tán dóc mấy chuyện vui thôi mà.”
“Ôi trời, cuối cùng cũng về ! lúc đang ăn cơm đó!” Mẹ lên tiếng , tháo tạp dề đưa cho .
cố tình tránh né, tay bà lơ lửng giữa trung, lúng túng.
Bố lập tức đỡ lời: “Tiểu Tây về , con nhắc con mấy ngày nay, cuối cùng cũng đợi con về.”
Uống hai chén rượu, bố bắt đầu nghiêm giọng dạy bảo chồng : “Tiểu Lục , con cũng nên khuyên Tiểu Tây.”
“Ông nội nó cả đời mới một mừng thọ 70, chẳng lẽ nên coi trọng?”
“Sao nó giận dỗi chứ?”
Lửa giận trong bốc lên.
Lại kể lể với chồng ? Họ xem là gì?
Nhìn sang chồng , vẫn giữ vẻ ôn hòa thường ngày.
Anh nhẹ nhàng nắm tay , chậm rãi : “Bố, , tính cách của Tây Tây con hiểu rõ nhất, cô bao giờ là hiểu chuyện nghĩ đến gia đình.”
“Bố cô giận dỗi, thì lý do để giận chứ?”
“Bố cảm thấy cô giận chuyện gì?”
“Nếu cô với con, là bố thử xem, cô giận vì điều gì?”
Một câu , mềm cũng chẳng cứng.
Bố chặn họng, mặt lúc xanh lúc trắng.
Chú nhỏ ha hả: “Tiểu Tây giỏi thật, chồng cũng phân rõ trái!”
Bố , mặt tím tái.
Ông một lời, nốc cạn chén rượu, đập mạnh cốc xuống bàn.
Mẹ bên chùi nước mắt : “Tiểu Tây, đây con như ?”.
chỉ yên tại chỗ, đầu tiên họ như một ngoài cuộc.
Thì nhiều lỗ hổng đến thế.
Mẹ dụi mắt đến đỏ hoe, mà chẳng giọt nước mắt nào rơi .
Trên mặt em trai là nụ khoái chí đầy ác ý.
Trong mắt bố là sự giận dữ thể che giấu.
Ai nấy đều mang vẻ mặt sống động, phức tạp, nhưng ai tỏ đau lòng thương .
Họ nghĩ rằng về muộn như mệt, đói .
Họ cũng nghĩ đến việc nhiều ở đây, chồng cũng đang ở đây, những lời họ khiến mất mặt .
Buồn là, ngay khi bước cửa, vẫn còn nghĩ, dù họ gì, cũng sẽ cố nhẫn nhịn, ít nhất giữ thể diện cho qua chuyện.
Ha, thể diện.
Trong mắt họ, chỉ là một bảo mẫu miễn phí, là công cụ, còn gì đến thể diện?
Càng giận, càng bình tĩnh.
lạnh lùng : “Lần là công việc gấp, thể xin nghỉ về sớm .
Các hết đến khác tìm , tìm chồng , tìm bố chồng để kể khổ.
Vậy thử xem, rốt cuộc sai ở ?