Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên - Chương 372
Cập nhật lúc: 2025-11-21 06:33:25
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba Hổ liếc trong nhà, quả nhiên, hai họ khỏi cửa, đám trẻ trong nhà lén lút lấy sữa chua trộn mật ong đút cho Đại Ban Tiểu Ban ăn.
“Đầy bụng tà tâm.” Hắn âm thầm lẩm bẩm, “Chẳng trách Đại Ban, Tiểu Ban béo thêm một vòng nữa, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện ăn.”
Mật Nương thấy thêm trẻ con từ phía đông tới, đến gần mới nhận trong đó cả nhi t.ử của Bạch Mai và Mộc Hương, bọn nhỏ ngược gió đến, khuôn mặt nhỏ bé lạnh đến đỏ bừng.
“Đến nhà chơi , nhà nhiều trẻ con.” Nàng chào mời.
“Di, bọn chính là chạy đến nhà của di di đây.” Nhi t.ử Bạch Mai tính cách giống phụ ình, là một đứa trẻ dũng cảm, chuyện cũng khí thế, nhóc kéo Chung Húc Văn dẫn đầu bước qua ngưỡng cửa, đến cửa gọi: “Cát Nhã, Kỳ Kỳ Cách, và Húc Văn đến , còn kẹo hạt thông ?”
“Nàng nấu một nồi kẹo mạch nha, nhi t.ử khuê nữ nàng e rằng khoe khắp thôn làng .” Ba Hổ bĩu môi.
“Đó cũng là do tay nghề , nhi t.ử khuê nữ cái để khoe.” Mật Nương hừ hừ.
“Ta gì , nàng xem nàng chuyện xẵng , còn hừ hừ nữa.”
Mật Nương liếc xéo , “Chàng chính là đang chua lòm.”
“Ta chua lòm cái gì? Ta gì mà chua lòm?” Lời đúng là chạm lòng tự ái của nam nhân, cứng cổ phục: “Ta chẳng thích ăn cái đó, chua.”
Mật Nương chậc chậc vài tiếng, cái vẻ cố gắng vãn hồi thể diện của , chột đến mức năng lộn xộn.
Ba Hổ cảm thấy mặt nóng ran một cách khó hiểu, đá văng đám tuyết chân, mặt một cái, nhanh chóng mím môi, “Nàng chậc cái gì? Đừng chậc nữa, gì thì , đừng cái vẻ thần thần bí bí.”
“Ta thần thần bí bí?” Mật Nương dùng khuỷu tay huých một cái, “Thật nên lấy gương đồng cho xem cái vẻ chua lòm của , Đại Hoàng thèm để ý , bảo kéo nó một cái, lèm bèm vài câu, vẻ tình nguyện. Không Đại Hoàng đối đãi đặc biệt, liền xuống xe cùng Đại Ban Tiểu Ban, nào ngờ là nhường chỗ cho …”
“Ây, ây, ây, ây—” Ba Hổ đưa tay bịt miệng nàng, lớn tiếng la vài câu đè lời nàng xuống, trong ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, vành tai ửng đỏ, thế mà còn cứng miệng, “Nói bậy bạ, sẽ để ý chúng nó ? Nực .”
“Vậy đừng bịt miệng chứ.” Mật Nương rõ ràng, nhướng mày hiệu cho buông tay.
Ba Hổ chần chừ một thoáng, buông tay định nhà, “Không cãi với nàng nữa.”
“Khoan , hai thêm vài câu nữa .” Mật Nương ôm ngang lưng cho , tiếp với tốc độ cực nhanh: “Đại Ban Tiểu Ban nể mặt , chúng nó nhà lừa sữa chua từ tay bọn trẻ ăn, liền mắt châm chọc vài câu. Nhi t.ử khuê nữ khoe khắp nơi với rằng kẹo hạt thông ngon, còn nhiều loại kẹo nữa, nhắc đến giúp đỡ, chẳng chua lòm .”
Mỗi bước mỗi xa
“Ta là nhỏ nhen như thế ?” Ba Hổ giãy khỏi tay nàng, còn giải thích, thấy vẻ mặt còn lạ gì nữa của nàng, lập tức nghẹn lời, ôm mặt rộ lên, “Toàn là bịa đặt, suy nghĩ đó.”
“Chàng chính là .” Mật Nương cũng , càng nghĩ càng lớn hơn, “Ba Hổ thật là… nhỏ nhen, bụng hẹp hòi, phụ mà vẫn thích ăn chua, găn giấm cua cả với con cái thì thôi , mèo ch.ó cũng so đo.” Tiếng đến mức run rẩy.
Ba Hổ bịt miệng nàng, nhưng hai tay bận bịt mặt , xổm bên tường vùi đầu thầm, lẩm bẩm: “Ít bậy .”
Mật Nương cũng tranh cãi với , dựa cùng xổm xuống, nắm một cục tuyết ném qua, ném một cái chậc một tiếng, ném thêm một cái chậc thêm một tiếng.
“Để xem tai tan tuyết .”
Ba Hổ chịu, miệng chỉ đành dùng tay, kéo tay nàng đè lên đùi, “Nàng giống nhi t.ử , còn há miệng c.ắ.n nữa?” Hắn ôm đầu Mật Nương ghì ngực, lúc nàng chỉ chân là cử động , mà cũng xuống tuyết .
“Thúc, thẩm, hai …” Đứa trẻ từ trong nhà bước hai đang cuộn tròn ở góc tường thì ngây , “Hai lớn thế mà còn tuyết đ.á.n.h ạ?”
“Cái gọi là đ.á.n.h , là đùa nghịch.” Ba Hổ buông Mật Nương , nhưng dậy, vẫn dang hai chân tuyết, chuyện gì đắn mà trẻ con bắt gặp, thản nhiên, “Các ngươi về ?”
“Vâng, ngoài cũng khá lâu .”
“Nếu mẫu đ.á.n.h vì chơi tuyết, sẽ phụ mẫu Cát Nhã cũng tuyết đùa nghịch.” Ý là lớn chơi , tại trẻ con ?
Vì câu , Ba Hổ Mật Nương đ.ấ.m một quyền nhẹ nặng, hề hấn gì, còn đưa tay để Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã kéo dậy, “Mẫu các con bắt nạt , đè xuống tuyết đánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/chuong-372.html.]
“Phụ con chua lòm …”
“Thôi thôi thôi, là sai.” Ba Hổ vội vàng ngắt lời nàng, tuyết quần còn kịp phủi, đầu hàng sửa lời: “Là bắt nạt mẫu các con! Là bắt nạt nàng !”
Kỳ Kỳ Cách vòng giúp phủi tuyết, với giọng điệu lớn: “Phụ , là hai đùa nghịch mà, bọn con là những đứa ngốc hai tuổi, sẽ lừa .”
Đứa ngốc hai tuổi?
Đứa ngốc nhỏ một trong nhà ôm bát sữa chua, dùng ngón tay quệt sữa chua dính ở mép bát và đáy bát cho Đại Ban, Tiểu Ban liếm, thấy còn hì hì.
“Phải đ.á.n.h .” Ba Hổ giơ tay dọa dẫm, Đại Ban, Tiểu Ban chột , tiếng liền cụp đuôi men theo tường lủi ngoài.
Vì chuyện chua lòm ghen tị, Ba Hổ thèm chúng nó một cái, nghiêm mặt trừng tiểu tam tử, nhặt bát mang bếp rửa.
Mật Nương kéo Cáp Bố Nhĩ rửa tay, “Không sờ miệng Đại Ban Tiểu Ban, nếu để thấy nữa sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g con.”
“Ca ca tỷ tỷ con cũng sờ mà.”
“Ta sờ đầu Đại Ban, chứ sờ miệng.” Cát Nhã lớn.
“Sờ miệng sẽ c.ắ.n đứt ngón tay đó.” Mật Nương dọa tiểu lão tam, lau khô tay cho nhóc bảo nhóc theo Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã về phòng chơi. Sờ miệng Đại Ban, Tiểu Ban và Đại Hồ, Tiểu Mặc thì , chỉ sợ nhóc sờ quen sẽ sờ mấy con từ trong núi về.
“Trưa nay ăn no ?” Ba Hổ bưng thịt viên đông lạnh , “Tối nay chúng nấu món gì ăn đây? Tối qua còn thừa canh gà, nấu mì canh gà nhé? Rồi múc thêm hai muỗng thịt viên cho nấu chung? Hay là nấu sủi cảo?”
“Ta cả, ăn gì cũng , hỏi mấy đứa con của .” Mật Nương thấy trong ấm đồng còn nước sôi, xách chậu đổ nước, “Ta quần áo, tiện thể rửa chân .”
“Lạnh ?”
“Cũng lạnh, giày ẩm .”
Ba Hổ hỏi ba đứa trẻ ăn mì sủi cảo, bọn trẻ đồng thanh ăn sủi cảo, bưng sủi cảo đông lạnh nhà.
“Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã, ngâm chân giày, các con cùng ?” Còn Cáp Bố Nhĩ, Mật Nương trực tiếp gọi nhóc đến rửa.
“Muốn, chứ.” Hai xách giày bông sang phòng bên cạnh, rửa chân xong cởi áo khoác lông cừu và váy nỉ, mặc áo bông chần lông lạc đà nhẹ nhàng và quần bò lên giường sưởi mà phụ mẫu ngủ, vùi đầu chăn bông hít một thật sâu, “Thơm quá .”
“Thơm cái gì?”
“Là mùi thơm mẫu đó.” Kỳ Kỳ Cách kéo chăn trùm kín , lăn lộn trong chăn, hỏi với giọng bịt mũi: “Mẫu , Ngải Cát Mã khi nào về ?”
“Có lẽ là mấy ngày .” Năm ngoái Ngải Cát Mã cũng là vì nhớ cừu cái sắp đẻ nên mới về.
Sủi cảo nấu nhanh, mấy mẫu t.ử ngâm chân quần áo xong, Ba Hổ bưng bàn , “Tối nay ăn cơm ở phòng , các nàng cứ đó đừng ngoài, bưng cơm .”
“Ôi, phiền , đa tạ chủ nhà.”
“Việc cám ơn còn nhiều, cần cám ơn, đó là việc nên mà.” Hắn bưng hai bát sủi cảo nước , “Ăn , đừng đợi.”
Mật Nương động đũa, đợi bưng cơm của các con , cả nhà đấy mới bắt đầu động đũa.
“Kìa, còn thịt viên nữa.” Kỳ Kỳ Cách chọc một viên thịt bò thổi phù phù.
Mật Nương Ba Hổ một cái, phụ thật chu đáo, con cái ăn sủi cảo, cũng nấu vài viên bò viên.
Nàng khuấy trong bát một chút, bên trong cũng lẫn hai viên cá viên.