Trời bắt đầu mưa, ngọn đuốc dập tắt. Hai khoác áo tơi dài đến bắp chân, canh giữ đàn dê. Mỗi khi đàn dê dấu hiệu di chuyển, họ hô lên vài tiếng. Có con dê nào tách đàn, họ lùa nó về.
Mưa thảo nguyên thường kéo dài. Đêm nay cũng , nhưng tạnh mưa Ba Hổ cũng về. Hắn thức trắng cho đến hừng đông, chờ mặt trời ló dạng mới dắt hai con ch.ó về. Trên đồng cỏ xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng còi, xem tối qua vẫn dê chạy lạc.
Mật Nương ở trong Chiên Bao thấy tiếng bước chân nặng trịch. Đại Hoàng cảnh giác canh ở cửa, đuôi dựng thẳng. Nàng dậy hỏi: “Ai đó?”
“Ta đây, nàng tỉnh ?” Ba Hổ mở khóa cửa, thấy con Ba Kéo c.h.ế.t tiệt cố ý thò đầu qua khe cửa, Đại Hoàng trong phòng lập tức nhe răng gầm gừ.
“Thôi , nó sợ hai đứa bây, đùa , về phòng ngủ .” Ba Hổ đá cái m.ô.n.g chắc nịch của Ba Kéo một cái. Hắn treo áo tơi ở ngoài, nhà : “Tối qua trời mưa, canh đàn dê nên đ.á.n.h thức nàng. Tỉnh khi nào ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Một lúc , lúc tỉnh trời còn tối. Chàng cởi quần áo lên giường ngủ một lát , nấu cơm.” Mật Nương thấy quần áo vẫn khô, nghi hoặc hỏi: “Tạnh mưa về quần áo ?” Nàng đến mức ngủ say như c.h.ế.t, phòng mà cũng .
“Không, mang áo tơi.” Ba Hổ ngủ, theo Mật Nương ngoài chuẩn bữa sáng. Ra khỏi Chiên Bao, vỗ vỗ cái áo tơi nỉ lông treo dây: “Qua ít hôm nữa đo may cho nàng một cái. Không chỉ che mưa mà còn giữ ấm. Chờ trời lạnh thêm chút nữa, sáng sớm tối mịt nắng là mặc nó .”
“Chàng may ?” Mật Nương cẩn thận ngắm nghía cái áo. Khó nhất của cái áo tơi chắc là khâu rập, nhất là cái mũ, đường cong mượt mà, hẹp rộng mà hề đường may chắp vá.
“Là may đó. Tay nghề may vá của cũng tệ chứ?” Ba Hổ từng thấy Mật Nương giày cho vợ Triều Lỗ, liếc mắt một cái là nàng may vá giỏi. Hắn cũng kém: thuộc da, dùng da thuộc giày, dùng nỉ lông may áo tơi, còn cả chút việc mộc. Mấy cái chậu, thùng nước trong nhà đều là tự đốn gỗ .
“Không tệ. Chàng may áo tơi cho , cho hai đôi giày.” Hai chuyện ngớt: tối qua mưa bao lâu, bò dê thế nào, lông ướt bệnh , mưa xong cỏ mọc cao thêm một đoạn... nhiều cũng lúc hết chuyện. Sự im lặng bao trùm lấy cả hai, chuyện tối qua bất giác ùa về trong tâm trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-82.html.]
Lửa trong lò bếp nhỏ, Mật Nương nhấc nồi , gắp thêm mấy cục phân trâu khô .
“Tối qua trời mưa, phân trâu phơi khô ướt hết .” Mật Nương khô khan tìm chủ đề.
“Ừm, trong nhà chất đống nhiều lắm, dù mưa liên tục nửa tháng cũng lo hết củi đốt.” Ban ngày trông bò dê, lúc rảnh rỗi hai sẽ xách túi nhặt phân trâu khô, đào rau dại về phơi khô.
“Ngày mai thể hái nấm. Nàng canh nấm quê nàng vị ngon , ngày mai nàng nấu một nồi cho nếm thử.” Ba Hổ cầm trong tay một mẩu sữa đông khô, bóp nát vụn rơi đầy đất.
Một nồi? Lấy canh nấm tắm gì? Mật Nương tiếp. Nàng nghĩ, thể cứ gượng gạo tìm chuyện mãi thế . Sáng nay lúc Ba Hổ mở cửa , mặt bình tĩnh lắm. Nàng còn đang ngạc nhiên, sáng hôm ngày thành , chạm mắt nàng là đỏ tai, tối qua còn mật hơn ngày thường, mà tỏ như gì xảy . “Cái ... Chàng thấy thế nào?” Trời sáng , da mặt đàn ông mỏng ít. Hắn tới, mặt đỏ bừng hỏi: “Ta thấy nàng đường vẻ thoải mái, tối qua thương ?” Hắn cũng chỉ sáng nay thấy Mật Nương né tránh mới đột nhiên nghĩ đến Ân Thị. Hắn còn ngốc nghếch hỏi ngay mặt cưỡi ngựa rách chân . Giờ nghĩ , lúc đó Mãn Đô Lạp Đồ nhạo trong lòng thế nào.
“ là đau.” Ống trúc rốt cuộc cũng căng đến thương, tối qua còn chảy máu. Cho nên lúc đường nàng bất giác dạng chân .
“Vậy hôm nay nàng ở nhà nghỉ ngơi , lát ăn cơm xong lên giường .” Người đàn ông luống cuống. Hắn vốn định để xem thử, nhưng mới ý nghĩ đó thôi mà khoang mũi nóng bừng lên.
“Ba Hổ? Có ai ở nhà ?”
“Có, , ở nhà.” Người đàn ông như trốn chạy, dậy ngoài. Là lão Ngao Ca. Hắn tiện tay đóng cửa , hỏi: “Tìm việc gì?”
“Tối qua dê nhà chạy lạc mất, nhờ ngươi tìm giúp.” Lão nhân năng chút do dự. Tính tình Ba Hổ , nếu đó con trai ông giúp Ba Hổ đuổi , hôm nay ông cũng dám qua đây.