Đêm thảo nguyên càng lúc càng yên tĩnh. Mật Nương nắm lấy bàn tay an phận của đàn ông, ấn nó trong chăn: “Ta mệt.”
“Vậy... thôi, ngủ .”
Dù cũng là tuổi trẻ da mặt mỏng, từ chối cũng thành thật dịch mép giường. Đợi đến khi thở bên trong trở nên đều đặn, mới nghiêng , nhẹ tay nhẹ chân kéo lòng ôm.
Cưỡi lạc đà cưỡi ngựa quả thực mệt, Mật Nương ngủ một mạch đến hừng đông. Lúc nàng dậy, chỗ bên cạnh sớm còn ấm.
“Mật Nương tỉnh . Vừa cơm chín, mau rửa mặt ăn. Ta gọi chủ nhân với Mông Ân về.” Mục Nhân đại gia thấy Mật Nương thì tủm tỉm, vẻ mặt vô cùng hiền từ.
Mật Nương ngượng ngùng . Chờ Ba Hổ về, nàng ghé sát hỏi: “Chàng dậy lúc nào ? Sao gọi ?”
“Hừ, gọi , nàng còn nổi cáu với nữa đó.” Ba Hổ lắc đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
“Bịa, cứ bịa tiếp .” Hắn mà viện cớ khác, Mật Nương còn tin. Chứ nàng ngủ mà đ.á.n.h thức thì bao giờ nổi giận.
Mục Nhân đại gia cặp vợ chồng son chuyện mật, vui mừng ghen tị: “Ăn cơm thôi, đừng mà âu yếm mặt một già một trẻ hai thằng độc nữa, kích thích đến mức sáng sớm mất cả khẩu vị.”
Trùng hợp, Ba Hổ cũng đang định chuyện . Hắn chỉ cái Chiên Bao sát vách: “Ăn xong hai dời cái Chiên Bao của chỗ khác . Mật Nương ngủ thính, tối qua tiếng ngáy của ông tỉnh giấc mấy . Mông Ân cũng ngáy to, dời Chiên Bao xa chút.”
Mật Nương: “...” Nàng ngủ thính từ bao giờ. đúng là nên dời xa thật, Chiên Bao cách âm cực kém, chỉ cần thở nặng một chút là bên ngoài thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-79.html.]
Bữa sáng vẫn bơ và canh thịt. Canh nấu bằng thịt bò hong gió, chan bánh ăn ngon. Canh thịt bò hong gió ít váng mỡ, là canh thịt chứ thực giống canh xương hơn, buổi sáng uống một bát chỉ thấy ấm bụng chứ hề ngấy cổ.
“Hôm nay gì? Phân loại đàn dê lẫn lộn ?” Ăn xong, Mật Nương theo Ba Hổ ngoài. Đại Hoàng cũng bám sát theo, từ lúc Ba Kéo và Als Lang về ngủ, nó dám rời xa nửa bước.
Ba Hổ Mật Nương chăm chú một lát, gật đầu bảo nàng theo kịp. Bây giờ vất vả một chút, nhưng học kỹ năng đều là của . Lỡ gặp chuyện gì bất trắc, nàng dắt con cũng đến mức bán gia súc mà sống.
“Mỗi con dê khi sinh đều đ.á.n.h dấu riêng mông. Những con màu giống nghĩa là quan hệ huyết thống trong vòng ba đời, đám dê đực và cái tách . Còn một cách phân loại nữa là theo tuổi tác. Những con buộc vòng da trâu cổ đều là dê một tuổi. Dê đực thì cần quan tâm, nhưng dê cái lọc riêng, thể để dê đực đến gần chúng nó.” Ba Hổ đưa Mật Nương đến đàn dê, giao cho nàng một cuộn dây thừng: “Trước tiên lôi hết dê cái một tuổi , dùng dây thừng thắt thêm một vòng cái vòng da trâu cổ nó. Cứ đủ năm con, tám con thì gọi Đại Hoàng giúp nàng lùa sang chuồng dê bên .”
“Được.” Hai chia luồn lách trong đàn dê. Họ chạy tới chạy lui cả một ngày, lôi kéo mãi mới tách hết đám dê cái non về chuồng. Buổi tối, Mật Nương ăn thịt dê hầm mà còn thấy ngấy nữa, cũng chỉ món canh đủ chất béo mới bù đắp nổi công việc thể lực ban ngày. Cứ ăn ba bữa thịt sữa mỗi ngày như thế , mà giữa buổi sáng và giữa buổi chiều vẫn ăn thêm thịt bò hong gió lót .
Năm ngày , đàn dê phân loại xong. Mục Nhân đại gia cũng trở về. Ông , còn ai nấu cơm nữa.
Mông Ân ban đêm gác, ban ngày ngủ bù. Cơm ngày ba bữa rơi tay Mật Nương và Ba Hổ. “Sáng mai nấu cơm.” Mật Nương che ngực, đưa điều kiện trao đổi.
“Được thôi.” Về chuyện , Ba Hổ càng ngày càng tham lam. Đừng là một bữa cơm sáng, dù là chín bữa một ngày cũng nhận hết.
Xong việc, Ba Hổ ngoài múc nước lau rửa. Mật Nương thẳng tắp giường, thấy với vẻ mặt thỏa mãn tới, nàng nhấc chân, dùng ngón chân chống lên n.g.ự.c : “Ba Hổ, hôm nay cho . Ta mặc kệ tìm cha nương hỏi, nếu còn tìm thấy đúng chỗ thì đừng hòng chạm , giường cũng đừng hòng bước lên.”
Mặt Ba Hổ đỏ bừng lên, miệng lúng búng rõ lời: “Ta... mai liền.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ngày hôm , lúc Ba Hổ cưỡi ngựa , còn hỏi Mật Nương dạo cùng .
“Không .” Mật Nương méo mặt, chuyện mất mặt thế nàng lộ diện.