Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên - Chương 432 - 462

Cập nhật lúc: 2025-11-10 01:20:51
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 432:

Đi tiếp về phía tây, lờ mờ thấy mái nhà ngói xanh. Gạch xanh nhà ngói thảo nguyên khô vàng trông nổi bật.

“Cuối cùng cũng về đến nhà.” Mật Nương tìm thấy nhà , kỹ thấy lạ mắt, phía đông mọc thêm hai dãy nhà, vì chuồng dê nhà nàng xây lớn, nên phía ai ở.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã lượt nhảy khỏi xe, bên bờ sông lập tức về phía đông, hai đứa nó nhớ nhà ở tận cùng phía đông. khi cổng lớn mở , ổ ch.ó bếp lộ , chúng nó lập tức nhớ .

“Thì nhầm.” Kỳ Kỳ Cách gãi đầu.

Mật Nương nhóm lửa, mở cửa sổ trong phòng, lôi chăn dày từ trong rương trải lên giường đất.

“Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã, khoan hãy chạy chơi, bưng nước , các con lấy giẻ lau hết bụi cửa sổ cửa chính .” Mật Nương gọi vọng từ bếp.

Hai đứa nhỏ đang chạy theo ch.ó cổng , nhảy chân sáo, khi còn véo má Ha Bố Nhĩ một cái, thấy tiểu mập mạp nhíu mày thì vui vẻ.

Mật Nương bưng nước thấy cũng vờ như thấy, chỉ cần tay quá mạnh, véo một cái, nựng một cái, nàng đều mặc kệ. Nàng phát hiện trẻ con tầm ba bốn tuổi tay chân ngứa ngáy, thấy ai cũng trêu một chút. Nắm mặt chó, nhấc chân của ch.ó lên bắt nó , búng tai sơn con báo, véo đuôi ngắn của nó. Ngay cả thấy nàng hoặc Ba Hổ ngang, chúng nó cũng đột nhiên nhảy vỗ m.ô.n.g một cái. Hỏi để gì, thì hì hì bảo là vui.

“Trông em cẩn thận, đừng để em ngã.” Mật Nương dặn dò, đội mũ quả dưa cho Ha Bố Nhĩ, vội vã bếp.

Bữa trưa đơn giản, mỗi một bát mì trộn mỡ hành. Ăn xong nàng liền nấu nước tắm cho ba đứa nhỏ. Đi cả đoạn đường chỉ lau qua bằng khăn ướt, quần áo cũng .

Không đàn dê cản trở, Ba Hổ năm nay về sớm hơn năm. Mật Nương gội đầu xong tóc còn khô, ngoài cổng lớn vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Người hầu dỡ cỏ khô, Ba Hổ xách hành lý phòng.

“Trưa ăn cơm ?” Mật Nương lau tóc ở cửa hỏi.

“Ăn , các ăn gì?”

“Mì trộn mỡ hành.”

“Vậy ăn ngon hơn các ngươi, ăn thịt.”

Nhà nhiều phòng, đồ đạc từ Lâm Sơn dọn về phần lớn vẫn chất đống ở tiểu viện thứ ba. Trừ hai gian cho hầu nấu cơm nghỉ ngơi, các phòng khác đều dùng để chứa đồ.

Mãi đến khi trời tối mịt, trong nhà ngoài ngõ mới xong việc. Ba Hổ múc nước bồn tắm , bên ngoài tiếng ch.ó sủa, định gọi thì tiếng bước chân chạy ngoài.

Nha dịch tay cầm gậy, sợ ch.ó xông tới. Ông thấy tiên ở bờ sông hai con sơn con báo lớn, hai con nhỏ, liền hỏi phụ nữ vác xẻng chạy : “Trong nhà chỉ bốn con sơn con báo ? Còn con nào ?”

“Không , nhà vốn chỉ hai con, hai con nhỏ là năm nay mới sinh.” Mật Nương nghi hoặc, “Đại ca, chuyện gì ?”

“Không, chỉ qua xem thử. Hồi tháng tư sơn con báo nhà ngươi về, nhưng hai con, mà là bốn con. Lúc đó xây nhà đông, kéo gạch kéo ngói kéo gỗ, chúng nó ở cửa nhà ngươi một lát dọa chạy. Ta là nhà ngươi nuôi, đó còn tìm, nhưng thấy, còn tưởng chúng nó về núi , thì là tìm đến Lâm Sơn.” Nha dịch đám sơn con báo, gật đầu tán thưởng: “Vậy mà cũng tìm tới , giỏi thật.”

Mật Nương vội cảm tạ: “Đa tạ đại ca, còn phiền ngài nhọc lòng. Ngài chúng cũng chuyện . mà tìm đến Lâm Sơn chỉ hai con, thấy hai con .”

Nha dịch là thích đùa, xoa cằm : “Thế chắc là hợp , tìm bạn đời tạm bợ nên cùng chúng nó vượt ngàn dặm chịu khổ.”

Buổi tối, cả nhà thắp đèn dầu ăn cơm. Ba Hổ thỉnh thoảng liếc con Đại Đốm gầm bàn, động tác rớt thịt cho nó ăn vô cùng thường xuyên. Mật Nương ban đầu thèm để ý, nhưng thấy Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng học theo ném thịt cho chó, nàng liền trừng mắt, nổi giận chỉ Ba Hổ: “Không ăn thì buông bát đũa xuống, thì đổ hết cơm trong bát ngươi cho ch.ó mèo ăn, tối nay và ngày mai cũng đừng đụng thức ăn, để dành hết cho chúng nó.”

Ba Hổ lúc mới liếc con ch.ó đang l.i.ế.m mép, hai đứa nhỏ một cái, thành thật nhận sai: “Còn ăn no, cho ăn nữa.”

“Ta mà còn thấy ngươi như , ngươi cũng gầm bàn mà ăn, đừng ném thịt xuống đất nữa, lấy đũa gắp thẳng miệng chúng nó luôn .”

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cúi đầu dám hé răng, ngoan ngoãn ăn cháo đậu trong bát, thịt trong chậu cũng dám gắp.

Chương 433:

“Sao ăn thức ăn?” Mật Nương đầu hỏi dịu dàng, “Cũng ăn no ?”

Hai em lắc đầu, ngoan ngoãn vươn đũa gắp rau xanh trong chậu, hy vọng nàng thấy hai đứa chủ động ăn rau mà tha cho.

, ăn nhiều rau xanh .” Mật Nương nhân cơ hội gắp cho mỗi đứa một đũa rau.

“Cảm ơn nương.” Kỳ Kỳ Cách mặt mày đau khổ nhưng vẫn cảm ơn.

Cát Nhã cũng lí nhí cảm ơn, tay trái sờ xuống gầm bàn, đẩy móng vuốt con ch.ó đang bám chân .

Mọi khi xào một đĩa rau xanh còn nhờ ch.ó dọn đĩa, tối nay đĩa rau ăn sạch sẽ. Lúc rửa bát, Mật Nương bên bếp : “Sau cứ mỗi bữa cơm ngươi mắng một trận, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã sẽ ngoan ngoãn tự giác ăn rau xanh.”

“Đừng, tối nay là để ý.” Ba Hổ nhận sai, ngó đứa nhỏ nàng đang ôm trong lòng, “Ngủ ?”

“Ừm, lúc ăn cơm buồn ngủ .”

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cho ch.ó ăn xong , Ba Hổ nhận lấy chậu, múc nước ấm cho hai em tự rửa tay, “Nhớ dùng bồ kết, rửa cả miệng nữa, dùng khăn lau, đừng chùi tay áo.”

Nồi niêu xoong chậu rửa sạch sẽ, dùng nước bọn trẻ tắm, lấy bồ kết chà xát, phòng ngủ và sương phòng lấy đèn dầu thắp. Trước tiên đưa Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã về phòng, cởi quần áo cho chúng bế lên giường đất, “Mệt mỏi hơn nửa tháng , tối nay ngủ một giấc cho ngon.”

Đóng cửa sương phòng, bên ngoài ánh đèn dầu bỗng tối sầm, bếp lấy đèn thắp sáng, Mật Nương mới ôm con phòng ngủ.

“Nàng ngủ , ngoài một vòng.”

Mật Nương gật đầu, “Chó với sơn con báo cứ để chúng nó ngủ trong sân, vài hôm nữa hãy dời sang phía đông.”

Phía đông đột nhiên ở, Ba Hổ cửa thấy quen, dù hai nhà cách gần, nhưng vẫn thấy gò bó.

Ban đêm xem dê bò, ch.ó đều bám theo. Lần cũng , nhưng về phía đông mà là qua sông về phía bắc. Dê bò lạc đà thì , chủ yếu là ngựa, chúng nó nổi điên lên thể chạy cả đêm hàng chục dặm.

Đại Đốm Tiểu Đốm mang theo Đại Hồ Tiểu Mặc theo Ba Hổ lượn một vòng quanh đàn dê. Ban đêm chúng nó ngoài săn mồi, cọ cọ chân Ba Hổ, đầu mà chạy màn đêm thảo nguyên.

“Gâu gâu gâu ——”

“Đại Hoàng.” Ba Hổ gọi một tiếng, tiếng bước chân đến gần, hỏi: “Cũng xem dê bò ?”

“Ừ, về ngay đây.” Đối phương đáp , chắc là sợ ch.ó sủa, tiếng bước chân về phía tây. Ba Hổ dắt ch.ó về thì tiếng kẽo kẹt mở cửa của nhà hàng xóm phía tây, nghĩ chuyện là .

“A Tư Lãng, .” Ba Hổ đóng cửa, nhưng cái con ch.ó ngượng ngùng A Tư Lãng cứ lượn lờ ngoài cửa, chịu . Hắn kiên nhẫn : “Vào , ai gì mày .”

Hắn thì thôi, A Tư Lãng liền rẽ sang hướng tây. Hắn đuổi theo một đoạn, thấy nó chạy về phía chuồng dê, mới dừng bước về. Vừa nhà liền càu nhàu với Mật Nương: “Con A Tư Lãng thiến xong cứ như gái về nhà chồng, ngượng ngùng xoắn xuýt, lằng nhằng. Bao lâu ? Nửa năm , vẫn vượt qua rào cản đó, gọi thế nào cũng nhà ngủ, càng gọi càng chạy nhanh. Mà thiến nó , giận dỗi với gì, đúng là ngốc.”

“Chính vì nó ngốc nên mới giận ngươi. Đừng nó, nếu ngươi mà thiến, ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t là may . A Tư Lãng còn chịu giúp ngươi canh cửa là ngươi ngàn ơn vạn tạ .”

Ba Hổ ném áo choàng lên ghế, đá giày lên giường đất, “Vậy nàng nó chịu về ăn cơm là còn nể mặt ?”

Mật Nương đáp, nam nhân xuống đầu giường đất, chắn mất phần lớn ánh sáng. Ánh nến mờ ảo xuyên qua lớp áo lót, lờ mờ thấy da thịt bên lớp vải bông, căng chắc mà mịn màng.

“May mà lời nàng thiến Đại Đốm...” Một bàn tay ấm áp đặt lên eo, lời của nam nhân chợt ngưng, xoay rút thắt lưng, chiếc áo lót còn vương mùi bồ kết cũng ném lên ghế.

Một mồi lửa là bùng cháy, hai thể nóng rực va chạm dữ dội như đá lửa, b.ắ.n mồ hôi trơn trượt. Ba Hổ đưa tay khuấy động dòng suối giữa khe núi, nhướng mắt chiếc cằm đang ngẩng cao trong ánh sáng mờ ảo, lòng bàn tay xoa nhẹ, chậm rãi : “Lúc ăn cơm nàng mắng ...”

“Ngươi đáng đời.” Mật Nương chống nửa , lấy chân đạp , “Đừng lằng nhằng với , gì thì .”

Nam nhân "chậc" hai tiếng, “Vội thế, lời còn cho xong. Ta ăn no.”

Mật Nương c.ắ.n môi , cuối cùng khuỷu tay gập xuống, cố ý dỗi : “Chưa ăn no thì sức ? Vậy thôi, ngủ .”

Chương 434:

“Được, ngủ.” Ba Hổ co gối dậy, rướn thổi tắt đèn dầu, nhấc chăn trùm kín cả hai. Ăn một cú đ.ấ.m cũng chỉ rầu rĩ, “Ngủ nghiêng.” Hắn xốc vòng eo trơn tuột trong tay lên, “Ngủ thôi.”

Ngủ cái quỷ, chăn tuột xuống đất, Mật Nương đưa tay cũng chỉ nắm một góc chăn. Nàng vùi đầu gối, giọng mơ hồ: “Ngươi uống t.h.u.ố.c viên ?”

“Ừm.”

Vậy thì .

...

Mật Nương đ.á.n.h xe lặc lặc chở thùng ong đồng cỏ nhà. Cắt mật đuổi ong xong, lúc cùng Ba Hổ trở về thì gặp phía đông đang bận rộn dọn nhà. Hàng xóm phía đông nhà nàng chính là Phán Đệ. Phán Đệ buộc đồ đạc lên lưng con bê, vận chuyển nhà. Thấy , nàng vui vẻ chào hỏi: “Chờ dọn xong mời các ngươi qua ăn cơm.”

“Được, cần giúp gì cứ .” Phán Đệ xây một dãy nhà rộng năm thước, dài mười hai thước, chia thành ba gian: bếp, phòng ngủ và nhà chính. Sau nhà là chuồng dê, nhà là tường vây cao ngất. Vì an , nàng xây tường vây cao bằng mái nhà. Chỉ bấy nhiêu đó ngốn mất một nửa dê của nàng.

Mật Nương nhà treo tàng ong lên, để trong phòng trống cho mật chảy , cởi áo ngoài qua nhà bên cạnh xem Phán Đệ cần giúp .

“Chỉ đệm nỉ, quần áo, thêm nồi niêu bát đĩa và vại sành, đồ nhiều, hai chuyến là xong. Không cần ngươi giúp, ngươi về nhà lo việc của ngươi , trong nhà còn đứa bé b.ú sữa chăm.” Phán Đệ đẩy Mật Nương cửa. Nàng xây nhà ở đây là nghĩ Ba Hổ hàng xóm cũng là một sự răn đe, nhà Mật Nương nuôi nhiều chó, nàng ở ké bên cạnh cũng canh cửa, ban đêm động tĩnh gì, nàng gọi một tiếng là đáp lời. Chứ chuyển đến để lợi dụng, động một chút là nhờ giúp. Một hai thì , nhiều ai cũng phiền.

Nàng chọn một lý do hợp lý: “Mật Nương ngươi đừng thấy khó khăn mà giúp, cần giúp. Mọi việc đều dựa . Chịu đựng thì cứ sống tiếp thế , chịu nổi, ăn đủ khổ , sẽ cúi đầu khom lưng, nhân lúc còn trẻ thể gả chồng sinh con.”

Mật Nương bật , chỉ dãy phòng trống giữa hai nhà, cùng chiều rộng, chiều dài, chiều cao với nhà Phán Đệ, chỉ khác là cửa nhà Phán Đệ hướng đông, còn cửa nhà nàng hướng tây: “Sau ch.ó và sơn con báo nhà đều ở đây, ban đêm ngươi cứ an tâm ngủ, trộm cướp nào dám bén mảng.”

“Vậy thì an tâm thật, còn an tâm hơn đàn ông trong nhà.” Phán Đệ vỗ ngực, mười mấy hai mươi con chó, trộm để cái chân thì .

Chờ Mật Nương , nàng ngoài cửa chắp tay lưng một vòng. Tuy phòng nàng ở cũng to bằng phòng ch.ó ở, nhưng nàng vẫn thấy mãn nguyện. Đây là của nàng, thuộc về nàng.

“Nhanh về ?” Ba Hổ ngạc nhiên, thấy con trai út trong lòng đang đạp chân qua chỗ nó, cố ý ôm chặt, “Làm gì? Cha ăn thịt ? Có chịu bế ngươi là ngươi may lắm , còn kén cá chọn canh.”

“Ừ, nàng cần giúp.” Mật Nương đến lưng Ba Hổ, khoác vai , nhón chân hôn lên má béo của con trai út, “Ui, thối thối, bế, bế con, thối quá.”

Ha Bố Nhĩ kêu "éc éc", giơ hai tay, nhíu mày nín thở đòi bế. Lúc tính khí nổi lên, chỉ cho nàng hôn, Ba Hổ hôn là nó đẩy mặt , hung dữ "A a" kêu.

“Thằng ranh con , tạo phản .” Ba Hổ càng hôn, chỉ hôn mà còn bế ngoài. Mật Nương vác cái xẻng đuổi theo, tiện tay đóng cổng lớn. Giữa tiếng oe oe của Ha Bố Nhĩ, cả nhà ba về phía nhà. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã sáng sớm theo Mục Nhân đại thúc nhổ củ cải. Năm nay mùa thu lão nhân về, củ cải trong ruộng cũng ai lo.

“Sao ?” Lão nhân tiếng trẻ con , yên, phủi bùn tay, dang tay bế.

Ba Hổ xua tay, “Được nuông chiều sinh hư, bế cũng chịu, cứ nhất quyết đòi nó bế.” Hắn tiếng cho điếc tai, nhận lấy cái xẻng, trả tiểu ranh con cho Mật Nương, “Cho cho , con trai ngươi.”

“Con trai , con trai , sinh con trai cho dã nam nhân khác đấy.” Mật Nương nhận lấy cục thịt, lau nước mắt cho , đứa nhỏ về tay nàng liền nín . “Cha ngươi véo con ? Bế con mà cũng vui, cứ như bán con .”

Lão nhân trái , lẳng lặng ruộng củ cải. Người trẻ tuổi chuyện bạo dạn khiến ông dám xen , một dám sinh con cho dã nam nhân, cũng thấy tức giận.

Lá củ cải vẫn còn xanh, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã phụ trách vặn lá, lát nữa kéo về cho dê ăn. Một sọt lá năm xu, hai đứa hăng hái vô cùng, cha tới cũng rảnh mà gọi.

Chương 435:

“Trồng bao nhiêu năm củ cải, đây là đầu tiên đào củ cải.” Ba Hổ một xẻng một củ, Mật Nương, hỏi chuyển giường gỗ của tiểu mập mạp đây .

“Không chuyển.” Nàng cởi áo khoác ngoài, bọc lấy m.ô.n.g Ha Bố Nhĩ buộc lên lưng Ba Hổ. Thấy sắp há miệng , nàng lập tức đưa tay : “Không , hôm nay con cứ mọc lưng cha con , xem con rớt miếng mỡ nào .” Lúc di trú đường, phần lớn thời gian đều là nàng bế xe lặc lặc, nên dưỡng cho cái tính bện , lâu thấy nàng là bĩu môi, nàng ở thì cho thứ hai bế lâu.

Ba Hổ cõng tiểu ranh con đào đất, Mật Nương theo vặn lá, giũ đất, ném củ cải sọt. Năm nhổ cả ngày mới xong.

“Lão nhân, năm một ông mấy ngày?” Ba Hổ xe ngựa chuyển sọt củ cải lên, Ha Bố Nhĩ ở lưng cả ngày, cũng quen , hai tay buông thõng, mặt áp lưng , dù cúi dậy cũng sợ.

“Mọi năm một nhổ, mười mấy cùng , nửa ngày là xong, vận chuyển về. Năm nay là ngươi quên dặn họ, họ cũng lười biếng, vờ như chuyện .” Mục Nhân đại thúc giơ tay che cho tiểu mập mạp đang bọc trong áo, thấy mắt nhắm mắt mở như sắp ngủ, nhịn khen: “Giống y chị nó, từ nhỏ gan lớn.”

Mà cha nó gan cũng nhỏ, tâm cũng rộng, sinh ba đứa con đứa nào tính tình cũng .

Lúc hạ củ cải xuống hầm, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thả xuống . Ba Hổ cho củ cải túi da dê, dùng móc câu từ từ thả xuống, hai em ở nhận lấy, xếp ngay ngắn.

“Cha, còn nữa ?” Cát Nhã gọi.

“Còn, còn hai túi nữa.” hầm sắp đầy, Ba Hổ quỳ gối xuống, tóm lấy hai đứa nhỏ kéo lên. Hai túi củ cải còn cứ thế dựng thẳng , lúc ăn cũng tiện lấy.

Làm xong việc là đến lúc trả tiền công. Ba Hổ phủi đất Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, “Đi tìm chưởng quầy nhà tính tiền, cha quản tiền.”

Kỳ Kỳ Cách khựng , xoay nịnh nọt: “Cha, cha thấy con thế nào? Con quản tiền cho cha, con cũng là chưởng quầy.”

“Chẳng gì.” Ba Hổ đậy tấm ván lên miệng hầm, phủi bụi tay, dùng mu bàn tay đẩy đầu nàng về sân , “Ta với con, con đoạt quyền của nàng, bảo nàng trừ tiền công của con.”

Nhắc đến trừ tiền công, Kỳ Kỳ Cách xìu ngay, giả vờ "ha ha" hai tiếng, vặn vẹo níu c.h.ặ.t t.a.y cha, “Con đùa thôi, cha xem cha kìa, tưởng thật thế?”

“Nói đùa ?”

“Vâng .” Cô bé gật đầu lia lịa.

Ba Hổ nín , hùa theo: “Ngươi xem kìa, suýt nữa là tưởng thật. Con đùa mà chẳng buồn gì cả.”

Kỳ Kỳ Cách nhịn , hừ khẽ một tiếng, hất tay , chạy nhanh bếp rửa tay. Nghe tiếng Cát Nhã trong phòng ngủ, nàng vẩy nước tay, vội vàng chạy , kịp thấy nàng đưa cho một góc bạc.

“Nương nương nương, của con ?” Nàng xòe tay sáp .

“Đều .” Mật Nương lấy một góc bạc tương tự đưa cho nàng, “Hôm nay hai đứa vất vả , nương thưởng thêm một chút.”

“Là tiền thưởng ạ?” Cát Nhã tung hứng góc bạc trong tay.

Mật Nương sững sờ, mỉm : “ , là chủ nhân thưởng cho các con, nhé, vẫn còn.”

“Chủ nhân ngài quản tiền, mới ngài thưởng.”

Cửa phòng mở , nam nhân đang bế con trong sân bật , ôm con trai út đến hiên, : “Mẹ con là chưởng quầy cũng là chủ nhân, lời nàng còn trọng lượng hơn cả nam chủ nhân là đây.”

Ha Bố Nhĩ thấy Mật Nương giơ tay đòi bế. Mật Nương đ.á.n.h nhẹ tay , vòng qua hai cha con bếp, “Hôm nay trưa nấu dày dê và dồi dê ?”

“Con ăn dồi dê, loại tươi .” Cát Nhã .

“Vậy con với Kỳ Kỳ Cách dỗ em , nhồi dồi.” Ba Hổ đặt Ha Bố Nhĩ lên giường đất, dặn hai đứa nhỏ trông em.

Mật Nương bưng dày dê sông rửa, Ba Hổ xách ruột non của cừu , hai xổm bên bờ sông chuyện. Bờ bên , A Tư Lãng đang ngủ trong bụi cỏ.

“Chó ngốc.” Hắn thấy nó là nhịn mắng.

“Buổi chiều ngươi dọn đệm nỉ và t.h.ả.m lót ổ ch.ó sang chuồng ch.ó , ổ ch.ó trong phòng dỡ hết, xem chúng nó chịu qua đó ngủ .” Mật Nương .

“Đại Hoàng thì ? Nó canh nàng ngủ mà.” Ba Hổ , giọng chua lè.

“Dỡ hết , Đại Hoàng ngoài thì cho nó ngủ hiên.” Chó nhiều, trong sân quét thế nào cũng mùi. Mật Nương quyết tâm dời hết ch.ó ngoài. Còn để ổ chó, ban đêm chúng nó ngoài, ban ngày chạy ngủ.

Chương 436:

Ba Hổ gật đầu, sang chuyện núi, “Ta tính ngày mai hoặc ngày núi đốn ít cây, lột ít vỏ bạch dương, mang Đại Đốm Tiểu Đốm theo, Đại Hồ Tiểu Mặc để ở nhà.”

Mật Nương đầu , bình tĩnh, gì, tiếp tục rửa sạch chất nhầy dày dê.

Ba Hổ thấy ánh mắt của nàng, vội thêm: “Nghe hồi hè xây nhà là chặt cây trong núi, xem tình hình trong núi thế nào.”

“Ngươi núi, tình hình trong núi thế nào thì liên quan gì đến ngươi?”

Nam nhân im lặng, hắt chậu nước bẩn xuống đất, nước lập tức đất vàng khô cằn hút cạn, một giọt chảy xuống sông, “Ta dù gì cũng lột vỏ bạch dương.”

“A Tư Nhĩ ...”

“Được .” Ba Hổ ngắt lời nàng, cũng che giấu, “Ta mang Đại Đốm Tiểu Đốm núi xem, trong núi còn ba bốn con sơn con báo đang đợi chúng nó.”

Mật Nương hừ một tiếng, lườm , “Ta ngay mà.”

Nam nhân chột , “Dù ở nhà cũng việc gì, một chuyến.”

“Tùy ngươi.” Mật Nương thừa hiểu chỉ thích mấy thứ , thích chó, thích dê bò, thích ngựa, thích lạc đà, thích sơn con báo. Không thích giao du với , thà ngày ngày ở cùng lũ động vật . Biết hai con sơn con báo từng đến, lòng ngứa ngáy, cứ canh cánh dụ dỗ chúng nó về nhà.

“Chỉ cho ngươi sáu ngày, tìm cũng về, mang thêm vài .” Nàng dặn.

“Được.” Ba Hổ đáp ứng sảng khoái, vui vẻ nịnh nọt: “Ta ngay nàng hiểu nhất.”

“Ta hiểu, hiểu cái quái gì.” Mật Nương lườm , mặt cảm xúc nhắc lời : “Nghe xây nhà chặt cây trong núi, xem tình hình trong núi.”

Nói dối ngượng.

Ba Hổ ha hả, bưng chậu lên về nhà, ngang qua còn huých nàng một cái, “Nàng thật thú vị.”

Mật Nương nhấc chân định đá, ngờ lưng như mắt, chạy hai bước, nàng đá hụt, đành chạy chậm đuổi theo, chạy mãi sân cũng đuổi kịp.

Đá nữa thì mất vui, Mật Nương liếc , nhận lấy cái chậu, bếp.

Hai vợ chồng, một trong phòng thái thịt, một ngoài sân băm thịt. Dạ dày dê bao thịt là cắt dày thành miếng nhỏ, bọc thịt dê nạc mỡ lẫn lộn bên trong, lấy dây lông dê buộc . Nấu như thịt mềm ngọt, c.ắ.n một miếng là mỡ tứa .

Dạ dày dê và dồi dê gắp , mì sợi cán xong ném nồi canh dê. Mì chín , Ba Hổ cầm d.a.o cắt dồi dê, xếp từng miếng lên đĩa gỗ, đáy đĩa láng một lớp mỡ canh.

“Rửa tay sạch ?” Hắn hỏi.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đều chìa tay cho kiểm tra, “Dùng bồ kết , sạch ạ.”

“Vậy dùng tay bốc ăn , ngấy thì chấm tương hẹ.”

Được cho phép, hai em lập tức bốc ăn. Dồi dê còn nóng, bỏ miệng hít hà liên tục mà vẫn nỡ nhả , “Mềm quá, còn mềm hơn thịt dê nướng.” Kỳ Kỳ Cách chép miệng.

Ba Hổ và Mật Nương cũng ăn. Ban đầu ăn , bảy tám miếng mới chấm tương hẹ. Ăn dồi dê gần hết thì dày dê cũng nguội bớt, cả hai đều dùng tay bốc, c.ắ.n một miếng, nước sốt theo kẽ răng b.ắ.n , nuốt kịp còn chảy dọc cằm.

Ăn món thì cần húp canh, nước canh ngon nhất bao trọn trong dày dê .

“Còn ăn mì ?” Mật Nương hỏi hai đứa nhỏ.

Kỳ Kỳ Cách xòe ngón tay dính mỡ, nhíu mày cảm nhận, gật đầu: “Chắc chỉ ăn thêm một đũa.”

“Vậy thì khỏi ăn.” Mật Nương dậy múc nước ấm từ nồi cho hai em rửa tay, rửa miệng, “Ra ngoài chơi một lát, nếu còn ăn thì ăn.”

Ba Hổ vớt hai bát mì từ nồi canh dê, gạt sạch nước, múc hai muỗng tương hẹ trộn , phủ lên một lớp dồi dê dày cộm.

“Thật đáng sợ, quen đồ ăn Mạc Bắc , bữa nào cũng thịt xông khói mà thấy ngán.” Mật Nương nhớ năm đầu mới đến, lúc m.a.n.g t.h.a.i Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, một ngày ăn một bữa thịt dê thấy nóng trong . Trưa ăn thịt dê, sáng ăn cháo, tối còn xào rau, mà rau xào mỡ dê cũng chê ngấy.

“Dầu hạt cải năm ngoái mua còn hơn nửa ?” Nàng hỏi.

“Chắc .” Ba Hổ gắp cho nàng một đống dày dê bao thịt, “Có gì đáng sợ, ăn là phúc. Lúc nàng cái ăn, cái đụng, mà sốt ruột. Mạc Bắc gió lớn trời lạnh, mùa đông dài, ăn mỡ, ăn thịt xông khói chịu nổi.” Đây là còn giường đất, thời giường đất sưởi ấm mà thịt ăn, mười thì tám c.h.ế.t cóng.

“Nàng xem Đại Hoàng với A Tư Lãng, ch.ó Mạc Bắc chúng đều lông dài lông dày. A Tư Lãng mùa đông ngủ ngoài trời cả đêm, sáng vẫn chạy nhảy tung tăng. Đại Hoàng lông ngắn, trời tuyết nó ngoài một vòng, về nhà run mất mười lăm phút.”

Chương 437:

đến con vật sợ lạnh nhất nhà, thì là sơn con báo. Đại Đốm Tiểu Đốm trời tuyết lớn thể chạy cả ngày tuyết để bắt chuột đồng, còn lăn lộn trong đống tuyết.

Bát mì Mật Nương chỉ ăn hơn nửa là no, nàng bưng bát ngoài đổ máng ăn. Lũ ch.ó định xông tranh, tiếng bánh xe ngoài cửa liền phóng vọt ngoài. Mật Nương bát còn kịp đặt xuống, cũng vội chạy theo.

“Thím, Cát Nhã, Kỳ Kỳ Cách, về .” Azil Mã từ xe lặc lặc bước xuống, xoa đầu con ch.ó đang vẫy đuôi với .

Người đ.á.n.h xe gật đầu với Mật Nương, “Còn đang ăn cơm ? Azil Mã về nên đưa nó về.” Anh rể cả của Azil Mã, tuổi còn lớn hơn Mật Nương hai tuổi. Vì Azil Mã gọi nàng là thím, nên cũng xưng hô thế nào, gặp mặt chuyện luôn.

“Ngươi ăn cơm ? Vào nhà ăn thêm bát, trưa nay hầm dồi dê với dày dê, lâu nên ăn muộn.”

Nam nhân xua tay, “Ăn mới đưa nó về. Nhà cũng đang bận, về đây.” Anh lấy tay nải của Azil Mã từ xe xuống, dặn dò: “Nếu qua chơi thì cứ , đường khó thì nhờ nhắn một tiếng, đến đón, hoặc bảo rể hai đưa ngươi qua cũng .”

“Được, ngươi đường cẩn thận.”

Chờ xe ngựa xa, Azil Mã xách tay nải đất , “Thím, còn cơm , con ăn thêm bát nữa.”

“Còn, ngươi để tay nải phòng . Phải , chị cả ngươi sinh con trai con gái?” Lần Mậu Huyện là vì chị cả sinh con.

“Là con trai, sinh dọc đường, yếu, động một tí là khỏe, ngày đêm .” Azil Mã về hậu viện giải quyết nỗi buồn, thuận tiện áo bào, rửa tay xong mới đến sờ Ha Bố Nhĩ đang trong giường gỗ nhỏ nghịch chân, “Em trai, còn nhận ?”

Ha Bố Nhĩ liếc một cái, xoay tránh.

“Ngày mai núi, ngươi giúp thím ngươi dỗ nó mấy hôm, nó sẽ nhớ ngươi ngay.” Ba Hổ về đúng lúc, so với Mục Nhân đại thúc, yên tâm giao Azil Mã trông con hơn.

“Được, con giỏi nhất là bịa chuyện với dỗ trẻ con.” Azil Mã nhận lấy nửa bát mì, bên phủ đầy dồi dê ngọn. Vẫn là ở nhà ăn uống tự tại nhất, cần sắc mặt ai.

...

Sáng hôm , Ba Hổ đợi Đại Đốm Tiểu Đốm đầy sương sớm từ bên ngoài về mới xuất phát. Hắn lừa Đại Đốm Tiểu Đốm lên xe lặc lặc, nhốt Đại Hồ Tiểu Mặc ở nhà, mang theo ba hầu đ.á.n.h ba chiếc xe ngựa.

Đây là đầu tiên Đại Hồ Tiểu Mặc rời xa Đại Đốm Tiểu Đốm. Ăn no ngủ một giấc dậy thấy , chúng nó liền cuống lên chạy quanh sân, từng phòng tìm, cổng lớn đóng kín "ngao ngao" gọi.

“Vài hôm nữa là về , đừng ồn ào.” Mật Nương đổ hai bát sữa . Giọng của sơn con báo từ nhỏ khàn khàn, chẳng hợp với vẻ ngoài hung dữ mà đáng yêu của chúng, thì nhức óc, mà thì buồn . “Nam chủ nhân mang Đại Đốm Tiểu Đốm núi tìm cha tìm kế cho các ngươi , hai đứa ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng chạy lung tung.”

Đại Hồ Tiểu Mặc từ lúc sinh ở trong nhà, dã tính với , giống như chó, nhe răng gầm gừ với chủ. Có sữa là uống, uống no tìm một vòng. Có ch.ó con sân, chúng nó liền chơi cùng một lúc, chơi mệt ngủ, ngủ dậy tìm.

Bảo Âm Nương dắt đến mua mật ong, Mật Nương mở cửa cho cài cổng , dặn Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã mở cửa, “Đừng thả Đại Hồ với Tiểu Mặc ngoài.”

“Sao ? Hai con báo núi nhà ngươi ?”

“Theo Ba Hổ núi .” Mật Nương dẫn họ nhà múc mật ong.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

...

Vào đến núi, Ba Hổ yên tâm thả Đại Đốm Tiểu Đốm . Trên đường Tiểu Đốm chạy trốn hai , về nhà tìm con, nên sợ chúng nó núi về.

“Đi , núi xem thử, đặc biệt là Đại Đốm, ngươi tìm con của ngươi xem, nếu chúng nó ăn đủ no thì mang về đây, nuôi giúp.” Ba Hổ cố gắng khuyên nhủ.

Vốn định mất mấy ngày, nào ngờ sáng sớm hôm , Đại Đốm Tiểu Đốm dắt năm con sơn con báo về, hai lớn ba nhỏ. Bảy con sơn con báo cùng , Đại Đốm Tiểu Đốm trông nổi bật hẳn, cảnh giác với , mắt cũng vằn tia hung dữ.

Ba Hổ lúc chút hối hận. Mang hai lớn ba nhỏ về, ban đêm chúng nó trộm dê nhà ? Trộm dê thì thôi , thương ?

chủ ý là nghĩ , Đại Đốm Tiểu Đốm cũng là mang đến, đành căng da đầu ném ba con thỏ còn nấu chín trong vại sành qua, vỗ về Đại Đốm khen ngợi: “Vẫn là ngươi lợi hại, một lứa đẻ ba con.”

Chương 438:

Năm con sơn con báo lớn lên hoang dã thịt thỏ ném qua giật nhảy cao hai thước, tiếp đất liền nhe răng về phía con . Bốn chiếc răng nanh sắc nhọn trông vô cùng bắt mắt giữa khu rừng đầy lá vàng khô rụng.

Đại Đốm thấy “Ngao” một tiếng, tai vểnh , rõ ràng là đang tức giận. năm con sơn con báo đối diện thèm để ý, thậm chí lông gáy còn dựng lên.

“Được , .” Ba Hổ vội ôm lấy Đại Đốm, dám để nó hung dữ nữa. Mặc dù nó bảo vệ khiến cảm động, nhưng nó bỏ nhà bỏ con, đ.á.n.h là may , thể về gầm gừ với vợ con thơ mà nó tìm về. “Nghe , ngươi mắng nó đuổi theo dỗ dành thôi.”

Ngược , Tiểu Đốm tới ngậm con thỏ, đến bên cạnh con báo cái lớn đang đeo chuông lông, đặt miếng thịt còn nóng xuống, “Ngao” khẽ hai tiếng. Năm con sơn con báo đối diện thu nanh , cảnh giác liếc , ngậm thịt thỏ , chạy xa mới bắt đầu ăn.

“Chủ nhân, Đại Đốm Tiểu Đốm tìm nhầm ? Ta thấy bên mới giống một nhà năm .” Triều Bảo chằm chằm trống lùm cây, lờ mờ thấy hai con báo núi lớn đang ăn thịt cùng . Hắn kích động vỗ đùi như bắt gian tại trận, “Không sai sai, mới là một nhà, Đại Đốm Tiểu Đốm nhận nhầm đối tượng .”

Ba Hổ cũng thấy, Đại Đốm Tiểu Đốm, đám báo đang ăn thịt mà vẫn cảnh giác bên , lắc đầu: “Chắc nhầm , báo mang con cảnh giác, nếu quan hệ thể nào theo. ” Hắn xoa cằm một lúc, lẩm bẩm: “Đại Đốm Tiểu Đốm tìm về chắc cũng là hai em, hoặc là hai con?”

Chỉ thế mới giải thích . Báo đực báo cái xa lạ thể cùng ăn thịt, báo mang con cũng thể để báo đực cùng huyết thống lởn vởn bên cạnh con .

Triều Bảo thất vọng mặt, “Vậy giờ ? Báo hoang dã ngươi cũng lừa về , đối diện hai con báo núi lớn, báo con cũng nhỏ, ngươi cũng cướp về .”

Ba Hổ từ lúc thấy chúng nó lộ sát ý với từ bỏ ý định dụ dỗ, “Không cả, tới lột vỏ bạch dương, gặp chúng nó cũng là tình cờ. Lát nữa lấp hai cái hang thỏ, lột da cho chúng nó ăn là .”

Bốn còn ăn sáng, mang cung tên và d.a.o rựa lui về , nhường chỗ cho bảy con sơn con báo. Lúc tìm hang thỏ, họ phát hiện một ổ gà rừng, trong ổ còn sáu quả trứng.

Khu rừng nhiều cây bạch dương, quả kiều rụng đầy đất là món khoái khẩu của thỏ, hang thỏ khó tìm, chỗ nào cỏ dại rậm rạp thường là hang. Tìm ba cửa hang, họ đốt phân trâu hun khói, bao lâu đất động tĩnh, con nào chui đập c.h.ế.t con đó.

“Ra hết ?”

“Chắc , động tĩnh nữa.” Ba Hổ dập tắt tàn lửa mặt đất, chờ Triều Bảo xách nước tới, liền ném bánh phân trâu còn bốc khói hang, “Cẩn thận, tưới nước hết đám cỏ , trong hang cũng dội hai gáo, kẻo tàn lửa rơi .”

“Chủ nhân yên tâm, cần ngài dặn cũng cẩn thận. Rừng mà cháy là chúng tù đấy.”

Đốt lửa nấu cơm trong núi, quan trọng nhất là tìm nguồn nước. Lửa dập tắt ngay khi dùng xong, chôn đất an , vẫn dội thêm nước.

Mùi m.á.u thỏ dụ Đại Đốm Tiểu Đốm tới, lưng chúng nó còn năm cái đuôi. Hai con lớn Ba Hổ thèm , chỉ liếc ba con nhỏ. Lớn lên ở tự nhiên đúng là khác, chỉ liếc qua, mấy con báo con vốn đang chằm chằm thịt thỏ lập tức nhận , tai giật giật, nhe răng về phía .

Ba Hổ lập tức dời mắt, cầm d.a.o rạch da thỏ, lột da hai con , ném cho Đại Đốm Tiểu Đốm, còn mới vứt cho năm con .

“Bắt một ổ nữa , chúng nấu ăn, trưa tối nay cũng ăn thịt thỏ.” Hắn với gã công, rẽ suối rửa tay. Cung tên đeo lưng, rời , lúc đường mắt cảnh giác quét bốn phía.

Chờ rửa tay , đám sơn con báo biến mất.

“Ăn xong thịt thỏ là chạy, Đại Đốm Tiểu Đốm đuổi theo .” Triều Bảo báo cáo.

Ba Hổ gật đầu, “Kệ chúng nó, thỏ bắt , lưu một nhóm lửa nấu thịt, còn theo đốn cây lột vỏ.” Mọi năm đến, trong rừng bạch dương còn gỗ lột vỏ vương vãi, năm nay núi thấy, chắc là xây nhà kéo hết.

Lần Ba Hổ cũng chỉ định kéo ba khúc gỗ về, trong nhà chỉ còn thùng ong là cần dùng gỗ.

Chặt cây, hạ cây, lột vỏ, nhặt quả bạch dương — quả kiều, một lèo cũng đến tối.

Chương 439

Họ đốt một đống lửa ở nơi rộng lắm, lá cây và cỏ dại xung quanh quét sạch, mặt đất cũng tưới đẫm nước. Dù gió thổi tạt đống lửa, tàn lửa bay ngoài, rơi xuống đất cũng cháy .

Bốn gốc cây cầm bát húp canh. Đêm lạnh, canh thịt thỏ hầm cho nhiều ớt, húp một ngụm canh là cay đến đỉnh đầu bốc khói.

“Ngươi ngốc , lấy ớt hành lá nấu canh?” Ăn bữa cơm mà môi cay sưng vù, Triều Bảo mắng bên cạnh.

“Ta cũng nó cay thế, ngày mai nấu, ngươi nấu.”

Triều Bảo im lặng, sang Ba Hổ, “Chủ nhân, chúng ngày mai về ngày về?”

Ba Hổ rừng, Đại Đốm Tiểu Đốm ban ngày thấy về, “Ngày về, ngày mai lột thêm vỏ bạch dương, nhặt thêm quả kiều, sang năm tới nữa.” Cũng mang Đại Đốm Tiểu Đốm núi nữa.

Ban đêm bốn phiên gác, chỗ ngủ là dùng vải nỉ căng tạm lên, bốn góc buộc mấy cây bạch dương đốn, cao chừng nửa , chỉ đủ chắn gió.

Đêm trong rừng náo nhiệt. Tiếng sói tru từ sâu trong núi, tiếng chim cú thê lương, tiếng đ.ấ.m cây thùm thụp, và tiếng đào đất rõ ràng, đều gió cuốn đến. Gần đó còn tiếng thỏ rừng kiếm ăn, tiếng gặm quả kiều "cà rà cà rà". Ba Hổ bên đống lửa, mắt nhắm mắt mở với mấy con thỏ chạy qua. Cung tên để ngay cạnh tay, nhưng động. Đêm trong rừng ẩn giấu đầy nguy hiểm, mà mùi m.á.u tanh sẽ dẫn dụ nguy hiểm lớn hơn.

...

Hừng đông ló dạng, ánh sáng rọi rừng bạch dương. Đống lửa chỉ còn tàn tro, ấm đồng treo bên nước vẫn còn nóng. Ba Hổ chui khỏi tấm vải nỉ, cái bát để trong bụi cỏ bám một lớp tro đen. Hắn múc nước trong thùng tráng qua, rót một bát nước sôi từ ấm đồng.

“Đại Đốm Tiểu Đốm về ?” Hắn hỏi.

“Không thấy.” Gã công bới sáu quả trứng gà từ đống lửa , vỏ trứng nướng nứt, lòng trắng trào dính tro, phủi tro là lớp vỏ khô vàng bên trong.

“Nào, đây lót , tối qua uống canh thịt thỏ suýt nữa cay lòi ruột, cả đêm chạy vệ sinh mấy .”

Ba Hổ cũng bóc một quả. Một quả trứng, một bát nước, dày coi như chút gì đó.

“Đi bắt một ổ thỏ , ăn xong việc.” Đêm qua để ý mấy cái hang thỏ.

Một nồi thịt thỏ nấu xong, Đại Đốm Tiểu Đốm dắt díu cả nhà tới. Lông lá bù xù, móng vuốt dính ướt sũng cỏ, đất cát, bẩn thỉu.

Ba Hổ đẩy Đại Đốm Tiểu Đốm đang xông tới , sầm mặt hỏi: “Làm gì? Đêm qua các ngươi gì? Ở nhà còn bắt thỏ về đổi mật ong, núi bắt thỏ ? Còn dắt cả nhà tới bắt bắt thỏ nuôi các ngươi?”

Càu nhàu thì càu nhàu, vẫn bỏ dở bữa cơm, hun khói hang thỏ . Chờ lột da, cho bảy con sơn con báo ăn no, canh trong nồi cũng nguội ngắt. Mà hai gia đình bảy miệng ăn , l.i.ế.m mép xong, thỏa mãn bỏ .

“Sáng mai về sớm nhé, cho ăn một bữa.” Hắn bưng bát gọi to, đầu thấy vẻ mặt một lời khó hết của gã công, vội chữa thẹn: “Ta nhắc Đại Đốm Tiểu Đốm mai về nhà.”

“Chúng nó cũng hiểu tiếng .” Bọn họ từng thấy ai thích động vật như Ba Hổ. Không chỉ sơn con báo, lúc thành thích chuyện với dê bò ngựa. Cho ăn cỏ, ăn muối cũng , vắt sữa cũng , ngay cả lúc g.i.ế.c dê mổ bò cũng lẩm bẩm: Đừng sợ, d.a.o nhanh, tay lẹ.

Đầu óc đúng là vấn đề.

“Hiểu chứ, nhiều là hiểu. Như ch.ó con mới tròn tháng, nó hiểu 'ăn cơm', nhưng mỗi cho ăn ngươi cứ lặp 'ăn cơm ăn cơm', hai ba hôm là nó nhớ. Sơn con báo cũng , 'ăn thịt', 'về nhà', mấy từ đơn giản đó chúng nó đều .” Đương nhiên, vẫn cho rằng Đại Đốm Tiểu Đốm hiểu nhiều lời .

Ngày hôm nay cũng như hôm qua: ăn cơm, chặt cây, hạ cây, lột vỏ, nhặt quả kiều, ăn cơm, gác đêm, chờ trời sáng.

Lúc gã công nấu cơm, Ba Hổ dẫn bắt thỏ, bất ngờ còn lấp một hang chuột đồng. Chờ bảy con sơn con báo về, lột da thỏ xong.

Lúc cho sơn con báo ăn, những khác chuyển vỏ cây và quả kiều lên xe ngựa, hợp lực khiêng ba khúc gỗ lên.

“Đại Đốm, Tiểu Đốm, đây.” Ba Hổ xách hai con thỏ ném lên xe lặc lặc, thấy chúng nó mắc bẫy, liền đổi giọng: “Đại Hồ, Tiểu Mặc, về nhà.”

“Đại Hồ, Tiểu Mặc, Đại Hoàng, A Tư Lãng, Mật Nương, Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã...”

Đại Đốm Tiểu Đốm đầu , gào hai tiếng, chậm rãi nhảy lên xe. Ngay đó, cửa xe đóng .

Ba Hổ năm con sơn con báo đang chằm chằm xe lặc lặc, gì, dắt ngựa theo con đường cũ xuống núi.

Chương 440:

Xe ngựa chuyển bánh, năm con sơn con báo theo, cúi đầu c.ắ.n xé thịt thỏ lông. Thỏ lột da ăn ngon hơn thỏ chúng nó tự bắt nhiều, sợ nuốt lông dính cổ họng.

Ba Hổ đầu , chút mất mát, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Năm con mà mang về thật , ch.ó nhà e là tha cho chúng nó, nhất là khi chúng nó nhe răng với nhà. Đại Hoàng bảo vệ chủ, khi xô đẩy Mật Nương, nó thấy còn chạy tới can.

Ba chiếc xe ngựa xuống núi. Trên thảo nguyên chân núi vệt bánh xe, gió còn mang theo tiếng lục lạc loáng thoáng. Phía chắc cũng xe ngựa lột vỏ cây về.

“Chủ nhân, chúng nó đuổi theo!” Triều Bảo kinh hãi. Hắn cuối cùng, đầu chạm năm cặp mắt đầy dã tính. Chúng nó bám theo từ lúc nào cũng , dọa c.h.ế.t khiếp.

Ba Hổ nhảy xuống xe vòng , quả nhiên là chúng nó, lẳng lặng bám theo. Thấy cũng sợ, nghênh ngang vòng qua xe , lên phía , “Ngao” một tiếng với cái xe lặc lặc.

“Ta mời chúng nó về cùng.” Ba Hổ lúng túng, xòe tay giải thích với ai, “Ta cũng ý đó.”

“Thế ăn vạ ? Chủ nhân, là b.ắ.n hai mũi tên?”

Ba Hổ do dự, “Đi thêm đoạn nữa xem, khi chúng nó chỉ tiễn Đại Đốm Tiểu Đốm, coi như là bảo tiêu.”

Triều Bảo gì đó, nhưng Ba Hổ một cái, cuối cùng im lặng. Chuyện của chủ nhân, hầu bớt xen .

Từ núi về Ngõa Hồ, chỉ kéo ba khúc gỗ, xe ngựa chậm. Tới chập tối thấy cây gậy cắm ven đường, gậy là miếng vải phai màu và cái lục lạc rỉ sét.

Ba Hổ bảy con sơn con báo đang ngậm con thỏ nửa sống nửa c.h.ế.t đến bắt lột da. Hắn động, chúng nó liền cách đó năm thước chờ.

Cả Đại Đốm Tiểu Đốm cũng , chúng nó cũng cùng đám báo . Ở nhà, chúng nó bắt thỏ ăn cầu kỳ thế.

“Ăn bữa về , chúng sắp về đến nhà , cần tiễn.” Hắn cố gắng khuyên bảo.

sáng hôm lên đường, chúng nó vẫn chạy song song với Đại Đốm Tiểu Đốm ở phía , thiếu một con.

Chưa đến trưa, nhà ngói gạch xanh mắt. Đại Đốm Tiểu Đốm chạy kêu, như thể khoe khoang dẫn chúng nó về nhà. Người ven đường , đối mặt với cặp mắt đầy dã tính, hoảng sợ: “Này... Ba Hổ, đây là nhà ngươi ?”

Ba Hổ thừa nhận, “Chúng nó chạy theo Đại Đốm Tiểu Đốm về đấy.”

Còn đến cửa nhà, một đàn ch.ó từ bên sông xông về, nhe răng gầm gừ với năm con sơn con báo lạ, nước dãi văng tung tóe.

Lần nhà nào nhà nấy đều chạy xem náo nhiệt. Ba Hổ rảnh chuyện, vội chạy về nhà. Khi chạy tới, đàn ch.ó im lặng một cách kỳ dị, nhưng vẫn giữ tư thế cảnh giác.

Mật Nương dắt hai đứa con ở cửa. Đại Hồ Tiểu Mặc thiết cọ Đại Đốm Tiểu Đốm. So với ba con báo con từ núi về, chúng nó béo hơn hẳn, cũng non nớt hơn nhiều.

Con báo đực đeo chuông lông lên ngửi ngửi, “Ngao” một tiếng, năm con sơn con báo theo liền rẽ sang hướng khác chạy , nhưng là hướng về núi.

“Ba Hổ, nếu nó c.ắ.n c.h.ế.t dê nhà , tìm ngươi bồi thường đấy.” Một đàn ông động tĩnh chạy tới xem, .

“Nếu chúng nó cắn, bồi thường.” Ba Hổ gật đầu.

Cả nhà cửa, Đại Đốm Tiểu Đốm cũng thản nhiên dắt Đại Hồ Tiểu Mặc theo , chẳng thèm để ý đến năm con chạy .

“Chuyện gì thế ? Sao mang chúng nó về?” Mật Nương nhíu mày hỏi, “Ngươi mang theo xích sắt ?”

“Không mang về, ý định mang chúng nó về. Ta ngay cả hai chữ 'về nhà' cũng dám , nàng tin .” Ba Hổ mặt mày ủ rũ, chọc chọc Đại Đốm Tiểu Đốm, “Là chúng nó, là chúng nó mời về. Năm con cũng mặt dày, đồng ý mà cứ thế theo.”

Mật Nương nhướng mắt , ồ, lạ thật, phản ứng lớn ?

“Hối hận ? Hối hận mang Đại Đốm Tiểu Đốm núi?”

Ba Hổ thấy nàng ý trách cứ, cũng bực bội, mới từ từ thở phào, “Còn , đến vỏ cây sang năm dùng cũng lột về , định sang năm núi nữa.”

theo về thì thể mặc kệ. Lỡ chúng nó nổi điên xông đàn dê, b.ắ.n tên g.i.ế.c c.h.ế.t cũng oan. Ba Hổ về nhà, nước miếng còn kịp uống, cưỡi ngựa chạy tìm.

“Mật Nương, ngươi phiền ?” Triều Bảo chuyển vỏ bạch dương sân, “Trên đường mà b.ắ.n hai mũi tên, năm con chắc dám theo về.”

“Ta , ngươi đừng Ba Hổ bây giờ mặt lạnh như tiền, trong lòng chắc đang vui lắm đấy.” Mật Nương hừ hừ. Cái lý do thoái thác của Ba Hổ, chắc chỉ lừa Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã. “Hắn thích bận rộn, phiền lòng, phiền cái gì?”

Chương 441:

“Đi thịt một con dê, lột da xách về đây.” Mật Nương với Triều Bảo, “Mấy hôm nay ở trong núi chắc cũng ăn uống tử tế? Xẻ nửa con dê bảo Mục Nhân đại thúc hầm cho các ngươi một nồi, ăn no về nghỉ ngơi, sáng mai sang việc.”

“Còn , bắt con thỏ còn đủ cho sơn con báo ăn.” Triều Bảo vác túi da dê đựng quả kiều cuối cùng sân, đặt dựa ven tường, “Cứ để tạm đây, chờ chủ nhân về ngài sẽ dọn phòng.”

“Được, cứ để đó .” Nàng lấy chiếc lược sừng trâu đưa cho Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, bảo hai em chải lông cho Đại Đốm và Tiểu Đốm. Chúng nó núi một chuyến, lông lá bết , xoắn thành từng sợi, nhất là đám lông dày ở móng vuốt, bẩn đến đổi màu.

...

“Có ai ở nhà ? Là nhà ? Trông giống lắm. Này, tiểu , cho hỏi thăm, nhà bán mật ong ở đây ?”

Mật Nương tiếng, vội vàng . Người thấy , tiếng vọng : “Không nhầm , chính là nhà .”

Ra ngoài mới là khách quen. Nàng và Phán Đệ đang hạ dê xuống, vội hô: “Các a tẩu, các thím, nhà . Trước cửa nhà treo cờ hiệu, các vị cứ theo cờ hiệu đó là tìm ngay.”

Người đến là dân làng ở thôn A Tư Nhĩ, năm ngoái từng tới mua. năm nay đến đông hơn, ba chiếc xe lặc lặc, còn mười mấy cưỡi ngựa.

“Chỉ nhớ nhà cô ở tít phía đông, ngờ năm nay phía đông nhà cô xây thêm nhiều nhà quá, nên cũng chắc.” Mấy phụ nữ xách vại sành sân, thấy bốn con sơn con báo đang hưởng thụ đất, hai đứa trẻ thì xổm chải lông cho chúng, đãi ngộ còn sướng hơn .

“Còn mật ong ? Có đủ cho chúng mua ?”

“Còn ạ, năm nay mật ít.”

Đại Đốm, Tiểu Đốm thấy mấy từ quen thuộc, tai giật giật, lồm cồm bò dậy, lắc lắc đám lông rụng , thong thả theo về hậu viện.

Đại Hồ, Tiểu Mặc thấy cũng lon ton chạy theo.

“Cát Nhã, mang cái cân đây cho .” Mật Nương gọi vọng từ hậu viện.

“Vâng.” Cát Nhã phủi đám lông dính , phủi cho Kỳ Kỳ Cách, “Em, em lấy tráp tiền .”

Đại Đốm, Tiểu Đốm bãi đất trống ở hậu viện, mắt chằm chằm cánh cửa đang mở. Thấy tiểu chủ nhân chạy tới, chúng nó vẫy đuôi, cũng lẻn theo.

“Này ! Chúng nó c.ắ.n đấy chứ?” Có giơ vại sành lên, chuẩn thấy tình hình là nện xuống.

Mật Nương quát một tiếng, nhận cái cân từ tay Cát Nhã, liếc Kỳ Kỳ Cách, chỉ sân: “Mang Đại Đốm, Tiểu Đốm ngoài sân , đừng , các con lông.”

Rồi nàng : “Yên tâm, chúng nó c.ắ.n . Các vị xem mua loại mật nào. Trong lu là mật bách hoa, trong vại là mật hoa sen cạn, mật hoa chổi mai, mật hoa lộc cộc, mật hoa hoàng linh.” Mật Nương cố ý gõ gõ cái vại dựa sát tường nhất, “Mật hoa hẹ, chỉ một vại thôi. Các vị xem , lát múc một muỗng cho các vị nếm thử.”

Đây là đầu tiên nàng nuôi ong mà phát hiện mật hoa hẹ, nếu mùi hẹ quá nồng, nàng suýt đổ chung lu mật bách hoa.

“Mật hoa hẹ? Vị gì thế? Vừa mùi hẹ vị ngọt ?”

Mật Nương múc mật bách hoa cho mua , đậy tấm ván gỗ lên lu, mới mở vại khác hỏi: “Mật sen cạn, ai lấy ? Đưa vại đây.”

“Ai lấy mật chổi mai? Mật hoa lộc cộc, năm nay mới , mật hoa hoàng linh cũng , mùi hoa khác , vị mật ủ cũng khác.”

“Chọn hoa cả mắt, loại nào cũng mua về nếm thử. Vị ngon hơn đường đỏ nhiều.” Người là vị tiểu a tẩu năm ngoái mua một vò để biếu tết, “Sang năm mấy loại còn ?”

“Còn ạ, năm nào cũng , chỉ nhiều ít.” Mật Nương gọi Cát Nhã, “Lấy ít đũa đây, mang cả cái bát uống sữa của Đại Hồ, Tiểu Mặc nữa.”

Cát Nhã nàng bảo cho khách nếm mật hoa hẹ là chạy lấy đũa, “Nương, con lấy đây.” Hắn ở cửa đưa đũa , “Con lấy bát.”

“Trẻ con nhà cô ngoan thật đấy.”

Cát Nhã , khóe miệng nhếch lên, nhảy chạy sân , bóng lưng cũng lộ rõ vẻ vui sướng.

“Mật hoa hẹ nếm vị cay nồng, ai thích thì mua một ít về.” Mật Nương múc nửa muỗng, quẹt đáy muỗng miệng vại, “Các vị nếm thử , vị đậm đà, vị cay nồng và vị ngọt hề lấn át .”

Cuối cùng vại mật hoa hẹ bán nửa vại, ai cũng bảo nếu uống thấy hợp sang năm sẽ tới mua.

Chỗ mật còn dính muỗng đều đổ cái bát Cát Nhã mang tới. Hắn còn tráng bát cho sạch.

Chương 442:

“Đổ thêm nửa muỗng nước khuấy lên, dắt Đại Đốm, Tiểu Đốm sân .” Mật Nương dặn , đặt muỗng thùng, đóng cửa cân đo, cô nhóc chờ hồi lâu. Cân bạc xong, nàng đưa hết cho Kỳ Kỳ Cách, “Thối cho thím 32 đồng.”

Kỳ Kỳ Cách lục tráp tiền kêu loảng xoảng, dùng giọng non nớt mà năng rành rẽ: “Thím đếm ạ, khỏi cửa mà bảo thiếu là con nhận .”

Người phụ nữ trẻ tuổi cong cả lưng, xoa đầu cô bé, với Mật Nương: “Con trai con gái nhà cô nuôi khéo thật, ngoại hình sáng sủa, miệng lưỡi lanh lợi, cần mẫn. Ta mà thích, chỉ ôm về nuôi.” Lại với Kỳ Kỳ Cách: “Thím tin con, lỡ thiếu cũng tìm con .”

Lời giống tin tưởng nàng lắm, Kỳ Kỳ Cách khăng khăng bắt bà đếm tại chỗ.

“A tẩu, chị cứ đếm ạ, em ruột cũng tính toán rõ ràng, thừa thiếu gì ngay tại chỗ cho thoải mái.” Mật Nương cũng khuyên, đoạn đưa một góc bạc khác cho Kỳ Kỳ Cách, “Của thím cân chuẩn , đủ, cần thối.”

“Cô thế là giỏi, nuôi con đứa nào cũng lanh lợi. Bé gái mấy tuổi ? 4 tuổi? Thế mà học ! Đã tính toán nhiều thế ?”

Kỳ Kỳ Cách một tràng khen, sướng rơn, miệng càng ngọt hơn, tiễn khách cửa, nàng cờ hiệu tươi như hoa: “Các thím, các bà nội đường chậm một chút, uống hết mật sang năm đến mua nha.”

Xe ngựa rẽ , Mật Nương mới ôm nàng nhà. Gió mùa đông khô lạnh, thổi rát cả mặt.

“Cái gã ngốc nhà ngươi chạy tìm , cũng sợ mệt.” Nàng đầu lẩm bẩm.

Trong sân, bốn con sơn con báo ăn mật ong xong. Tiểu Đốm l.i.ế.m miệng l.i.ế.m cho cả Đại Hồ, Tiểu Mặc. Đại Đốm ôm cái bát đất, cái bát sành đen thô kệch nó l.i.ế.m cho sáng bóng, còn sạch hơn cả rửa.

“Mật Nương, dê thịt xong .” Triều Bảo xách nửa con dê , “Chủ nhân về ? Hay để tìm?”

Mật Nương theo bếp chuẩn nấu cơm, “Không cần tìm, tự đường. Ngươi xong việc thì phụ Mục Nhân đại thúc nấu cơm , ông già , mấy việc nặng như chặt thịt, xách nước đừng để ông .”

Nàng thái thịt dê xong, Ba Hổ trở về. Thấy đống phân trâu cạnh bếp cạn, xách túi da dê ngoài nhặt thêm một túi về, “Chạy nhanh quá, chắc là đang trốn , tìm thấy.”

“Biết trốn .” Mật Nương bảo rửa mặt rửa tay, “Thay bộ quần áo sạch sẽ, tóc tai cũng chải , lát nữa băm chỗ thịt cho .”

Nửa con dê, một nửa băm nhỏ cho nồi nấu, chỗ còn xào một đĩa thịt dê lớn. Chân dê thì vùi lò bếp hầm liu riu, hầm nửa ngày, tối ăn là .

Từ khi Mục Nhân đại thúc và bọn họ xây bếp riêng để nấu, cứ đến giờ cơm là đám ch.ó trong nhà chia hai ngả, một ngả canh ở sân , một ngả canh ở hậu viện. Lúc cho ăn, chỉ cần ngoài cửa gọi một tiếng là chúng nó ào ào chen như thể vỡ chợ.

“Gâu!” Đại Hoàng sủa một tiếng về phía bức tường phía đông. Nó định chạy thì thấy đám ch.ó khác động đậy, liền vùi đầu ăn tiếp.

Mật Nương và Ba Hổ hiên, trơ mắt năm con sơn con báo lông màu nâu nhạt lặng lẽ xuất hiện ngoài cổng lớn đang mở, con nào cũng ngậm một con thỏ còn rỏ máu. Nhìn Đại Đốm và Tiểu Đốm, chúng nó chỉ đầu liếc một cái, gào một tiếng tiếp tục gặm xương dê.

“Chúng nhà .” Ba Hổ kéo Mật Nương bếp, đóng cửa đẩy cửa sổ , chen chúc ở khe cửa sổ thì thầm: “Thì ngoài bắt thỏ, lâu thế nhỉ?”

Mật Nương đè vai , ngó đầu : “Ngươi xem chúng nó ?”

Ba Hổ chắc, trong sân chen chúc mười mấy hai mươi con chó, chắc là dám . Mười mấy hai mươi con chó, chín con sơn con báo, nhẩm tính con mà hoảng hốt hít một lạnh.

“Vào , .” Mật Nương kích động.

Azil Mã cùng Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng chen ở khe cửa . Năm con sơn con báo chậm rãi qua cửa, cảnh giác liếc cửa gỗ, ngậm thỏ ném xuống ngoài cửa, lách qua đám ch.ó đang vây quanh máng ăn, cẩn thận đến bên máng ăn của Đại Đốm, Tiểu Đốm.

“Chậc chậc, thật là tự nhiên, gan cũng lớn thật, sợ đột nhiên xông đóng cổng .” Mật Nương thấy năm cái miệng hoang dã đang ngấu nghiến thịt dê trong máng, đột nhiên nhớ tới vấn đề thức ăn, “Chó với sơn con báo cộng gần 30 con, một bữa ăn hết một con dê chứ chẳng ít?”

Chương 443:

Nghĩ đến đây, nàng lập tức hết hứng xem náo nhiệt, rời cửa sổ về ghế, liếc xéo nam nhân. Thấy cũng mặt mày ủ ê, nàng nhịn : “Ngươi cứ bán mạng già mà nuôi bò nuôi dê , nhà nuôi lắm miệng ăn thế .”

Ba Hổ che mắt một lát, “Làm gì đến mức một bữa một con dê. Sơn con báo tự săn, chúng nó ăn nhiều lắm, còn tha thỏ về, coi như tự nuôi sống . Còn chó, chúng nó gác đêm canh cửa, chăn dê, trông trẻ, cho gì ăn nấy, trung thành, nuôi chúng nó là lẽ đương nhiên.”

Nói cũng lý, “Vậy ngươi cái vẻ mặt đau khổ đó gì?” Mật Nương chống cằm hỏi.

Ba Hổ liếc nàng, duỗi chân đá nhẹ một cái, “Nàng phiền thật đấy.”

Mật Nương cong môi , thèm so đo, “Chúng nó sân mà ch.ó nhà sủa, cũng đuổi, ngươi lạ ?”

Ba Hổ gật đầu lia lịa, nhưng cũng lạ lắm. Chó nhận nhà, một nhà thì chúng nó cắn. Trước khi Mật Nương gả cho , nàng cùng Triều Lỗ đến nhà đưa lông dê, Ba Lạp và A Tư Lãng thấy cũng sủa một tiếng. Cả Đại Hoàng cũng , nó buộc ngoài lều nỉ gần một tháng, Ba Lạp và A Tư Lãng suốt cũng c.ắ.n nó. Đại Hoàng đầu thấy cũng như thể thấy quen, cho sờ cho bế.

Cha con nhà họ Hỗ đến nhà, ch.ó thấy sủa. Nhà A Tư Nhĩ qua, ch.ó sủa hai tiếng cũng chỉ là để nhắc nhở. Vừa Đại Hoàng sủa một tiếng cũng là để nhắc chủ nhân gì đó đang đến gần.

“Đi , chúng nó ngoài . Đại Đốm, Tiểu Đốm cũng .” Azil Mã thấy sơn con báo , liền kéo toang cửa . Ngoài cửa còn vương năm con thỏ lông xám c.h.ế.t.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã vội chạy , chỉ kịp thấy một vệt bóng dáng màu nâu nhạt, chớp mắt thấy .

Chó ăn no cũng chạy ngoài, trong sân vắng tanh. Ba Hổ cầm chổi quét gạo rơi đất, hót cho gà ăn. Sau đó xách năm con thỏ bờ sông lột da, da thỏ tích trữ trong nhà áo bông lót lông thỏ cho ba đứa nhỏ vẫn còn dư.

Mật Nương rửa bát xong, đến mua mật ong. Lần là dân chăn nuôi mới chuyển đến phía đông, tiện thể hỏi xem năm nay phân trâu nhà nàng còn nhặt .

“Nhặt , các vị cứ tự nhiên nhặt.” Mật Nương đưa tiền đồng cho Kỳ Kỳ Cách. Chờ khách , nàng hỏi con gái ngoài chơi, “Đi tìm Bảo Âm chơi , đừng suốt ngày ru rú ở nhà đếm tiền, mắt sắp dính đồng xu kìa.”

“Con ngoài chơi, con chỉ thích giúp việc thôi.” Cô nhóc bắt đầu dỗ ngọt.

“Thế giờ ai mua mật, con đây giúp giã quả kiều .” Mật Nương cất tráp tiền, lấy tám đồng . Thấy nó chạy vọt ngoài, nàng vờ đuổi theo: “Chạy ? Không thích giúp việc ?”

Kỳ Kỳ Cách khanh khách, chạy vèo khỏi cổng lớn, “Ca, ngoài chơi !”

Mật Nương đưa tiền đồng cho Azil Mã, “Ngươi cũng ngoài chơi . Ha Bố Nhĩ để ở nhà với thúc ngươi trông. Tối về ghé qua lấy hai miếng đậu hũ.”

Trời nhá nhem tối, chín con sơn con báo về, nhưng cửa mà ở bụi cỏ bên sông vờn bắt . Ba Hổ xách hai con thỏ lột da ném qua, “Lần bắt thỏ thì đừng c.ắ.n c.h.ế.t, nước miếng các ngươi bẩn lắm, chúng ăn .”

Chín con sơn con báo, hai con thỏ ăn còn hết, còn kén cá chọn canh chỉ ăn thịt, bộ xương để nguyên vẹn. Ba Hổ thấy thở phào nhẹ nhõm, xem sức ăn của đám hoang dã cũng lớn. Còn ba con thỏ, mai chúng nó bắt thêm mấy con về, nấu trộn thêm ít cơm là đủ ăn.

Trời tối là đóng cổng, ch.ó và sơn con báo đều nhốt ở ngoài. Đến bữa thì xách máng ăn chuồng ch.ó phía đông. Ba Hổ ôm nửa bó cỏ khô trải xuống đất, đây là chỗ chuẩn cho sơn con báo.

Mật Nương dọn dẹp bếp núc, múc nước bưng phòng ngủ rửa mặt rửa chân cho bọn trẻ. Thấy Ba Hổ đang khóa cửa, nàng hỏi: “Chúng nó còn ở đó ?”

“Còn, đổ cơm máng, chúng nó liền chen chúc với Đại Đốm, Tiểu Đốm ăn.” Ba Hổ tâm trạng tệ, thậm chí còn kéo một khúc đàn đầu ngựa cho vui, nhưng miệng : “Mặt dày thật, coi nhà như nhà chúng nó.”

Mật Nương cho rằng chuyện cứ thế định , cũng bận tâm nữa, mà hỏi chuyện đô thành: “Ngươi tính mổ bò g.i.ế.c dê đô thành ?”

“Đi đô thành , chờ tuyết rơi hãy mổ bò g.i.ế.c dê. Vậy ngày mai chúng luôn?”

Mật Nương đẩy Cát Nhã lòng , moi một cục mỡ cừu xoa tan , bôi lên mặt con trai, nhân cơ hội véo nhẹ một cái, “Cũng mệt mà, bằng sắt. Nghỉ ngơi hai hôm nữa .”

Chương 444:

Lòng nam nhân ấm áp, dù mệt cũng thấy đầy sức lực, “Vậy mai thịt con gà trống, kẻo trời sáng nó gáy ầm ĩ, ngủ .”

Mùa đông Mạc Bắc trời sáng muộn, lúc gà trống gáy bên ngoài vẫn tối om, chúng nó cứ gáy liên hồi, đ.á.n.h thức dậy thì chịu thôi.

“Nương, sáng mai con ăn trứng chưng.” Cát Nhã đến gà liền nhớ tới trứng.

Mật Nương liếc Ba Hổ, “Được, sáng mai bảo cha ngươi chưng cho con với em mỗi đứa một bát, rắc hành lá với dầu mè.” Sáng mùa đông, chỉ cần Ba Hổ ở nhà, đều là dậy nấu cơm, cơm sắp chín nàng mới dậy.

“Không đúng, là ba bát, còn Azil Mã nữa.” Mật Nương sửa .

Vì sợ kinh động mấy vị khách từ trong núi tới, Ba Hổ kìm nén sự tò mò, ba ngày liền gặp chúng. Trừ lúc cho ăn sẽ liếc một cái, còn thả lỏng, mặc kệ chúng nó ở. Hắn cũng dặn Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã gần, mấy con từ núi về, cũng sờ Đại Đốm, Tiểu Đốm Đại Hồ, Tiểu Mặc.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ý kiến. Mỗi khi khách đến mua mật ong, Đại Đốm, Tiểu Đốm sẽ dắt Đại Hồ, Tiểu Mặc nhà đòi mật, nhân lúc đó, sờ cứ sờ, ôm cứ ôm, cũng chạm .

Mỗi ngày, sáng sớm và chạng vạng, năm con sơn con báo từ núi về đều sẽ ngậm năm con thỏ c.h.ế.t còn rỏ m.á.u . Nếu trong sân, chúng ném ở cửa, ai thì ngậm ném trong sân.

Hỗ Văn Dần bên bờ sông, tận mắt thấy năm con sơn con báo đầy dã tính ngậm thỏ cổng, mấy thở thong thả . Cái lưỡi đỏ tươi l.i.ế.m vết m.á.u thỏ quanh mép. Khi thoáng thấy , chúng nó chỉ liếc qua đầy khinh khỉnh, chẳng thèm để tâm dời mắt .

Rõ ràng là đang ở địa bàn của , mà chúng nó vênh váo cứ như chúa sơn lâm, khiến tức tối, khiến thể rời mắt.

“Sư , dạy bảo chúng nó đấy ? Huynh dạy dỗ mấy con vật hoang dã giỏi thật.”

“Dạy gì chứ? Ta dạy chúng nó. Tới giờ còn trực tiếp tiếp xúc với chúng nó nào, chúng nó cũng chẳng thèm để ý đến . Chỉ lúc ăn cơm mới xuất hiện, lấp đầy bụng là chạy mất tăm.” Ba Hổ lắc đầu, thậm chí còn rõ đám khách từ núi về ngủ ở chuồng ch.ó nữa. Đống cỏ khô trải hôm đến giờ vẫn dấu hiệu lên.

Hỗ Văn Dần cũng nghi ngờ dối, chỉ thắc mắc về hành vi của chúng: “Không thèm để ý đến , mà ngày hai bận tha thỏ về nhà?”

Ba Hổ nhếch mép, mắt ngập tràn tự hào: “ , linh tính lắm, chắc là do Đại Đốm, Tiểu Đốm nhà dạy dỗ .”

Hỗ Văn Dần hừ : “Ta khen con trai mà cũng thấy kiêu ngạo như . Sư , sang năm Tiểu Đốm đẻ con, cho hai con nhé?”

Ba Hổ liếc , khẩu khí lớn thật, một con còn cho, đòi hai con? Hắn đáp, thấy Hi Cát Nhĩ mang sổ sách tới, nhận lấy, lật xem qua đưa cho bên cạnh.

“2829 con dê, 1001 con bò, 63 con ngựa, 57 con lạc đà. Đây là tính cho thuê. Sư , gia sản của ít .” Hỗ Văn Dần lấy sổ sách của quan phủ đối chiếu, so với năm ngoái, nuôi thêm một ngàn hai trăm con gia súc, trong khi năm chỉ tăng trăm con.

“Năm nay mệt c.h.ế.t đúng ?”

“Cũng mệt, nhưng , công cũng thuê thêm năm sáu , đến nỗi quá sức.”

“Sang năm thì ? Vẫn tiếp tục mở rộng đàn ?”

Ba Hổ xua tay, việc nuôi gia súc lấy con non cách một năm mới một , cần một năm để phục hồi, “Sang năm giữ quá 500 con.”

“Cũng , đừng quá sức.” Hỗ Văn Dần ghi lượng sổ, “Con trai còn lớn, nuôi nhiều quá lo xuể. Tẩu tử còn nuôi ong mật, bày sạp lớn quá sẽ mệt .”

Nuôi ong thì mệt lắm, thả thùng ong , chỉ lúc cuối thu lấy mật mới tốn công. lời Ba Hổ chỉ nghĩ trong bụng, thuận theo lời Hỗ Văn Dần: “Ngươi đúng. nhà nhiều miệng ăn, một ngày một con dê còn thiếu. Lâu lâu còn g.i.ế.c riêng một con cho ch.ó ăn thêm. Dê con giữ đủ 400 con là ăn vốn. Năm nay thêm năm cái miệng (lũ báo hoang), sang năm đẻ thêm một lứa, đoán một ngày g.i.ế.c hai con dê. Đến cuối năm còn nộp tuổi cung (thuế hằng năm). Tính tính , giữ ít nhất hơn một ngàn con dê con.”

Hỗ Văn Dần nheo mắt , thấy vẻ kinh ngạc và hoảng hốt mặt giống giả vờ, với vẻ một lời khó hết: “Ca , đừng cha từng dạy nữa, mất mặt lắm. Vài năm nữa cháu trai lớn của học, cũng học hai năm . Nhà ai tính gia sản mà tính tiền cho thuê? Hay là dê nhà cho thuê lấy tiền? Mùa xuân năm nay cho thuê hai ngàn con dê, xuân sang năm thu về bốn ngàn con, lãi hai ngàn con. Nộp tuổi cung hai năm còn dư cả ngàn con.”

Chương 445:

Ba Hổ lúc mới hồn, “ ha, ngươi đúng, quên mất khoản .” Suýt nữa thì dọa sợ đến mức đuổi đám khách từ núi về .

“Ta còn gì để với nữa.” Hỗ Văn Dần cất sổ sách quan phủ, ném cuốn sổ cho , “Đi đây, cứ tiếp tục tính toán .” Hắn hai bước , “Ngày mười tám tháng mười một cưới vợ, nhớ đến uống rượu mừng. Mẹ bảo Cát Nhã với Kỳ Kỳ Cách đến một hôm để lăn giường cho .”

“Được.” Ba Hổ chắp tay, “Chúc mừng nhé, trưởng thành .”

Hỗ Văn Dần nghiến răng, trưởng thành? Lời khó chịu thật, “Huynh mà gì thì cứ như mấy năm , câm miệng .”

Ba Hổ vẻ trưởng bối, bao dung.

...

Ba Hổ dắt díu cả nhà, lùa 400 con dê đô thành. Mật ong bán quá nửa, năm nay định bày hàng bán nữa. Đến nha môn nộp tuổi cung, lĩnh muối, rẽ sang một con đường lớn khác, gửi xe lặc lặc, cả nhà năm cùng Azil Mã tiệm quần áo.

“Trẻ con da trắng, mặc màu vàng nhạt, xanh đậm hồng phấn đều hợp. Tẩu tử nhỏ, chị thử chiếc áo choàng màu hồng thủy xem, tướng mạo chị phúc hậu, mấy màu thuần khiết quá hợp .”

Mật Nương sờ mặt , tướng mạo phúc hậu? Chẳng mặt nàng tròn trịa . “Ta lấy màu hồng, ăn tiệc cưới, đừng để đụng màu với nhà .” Nàng một vòng, chọn một chiếc áo choàng nhung dê màu xanh vàng đan xen, màu , giống như thảo nguyên hoa cúc nở mùa xuân, tươi sáng mà đầy sức sống.

“Cả chiếc áo bông màu xanh khói nữa, cũng thử. Áo bông mặc ở nhà cho tiện.”

Ba Hổ đưa Ha Bố Nhĩ cho Azil Mã bế, mặc thử áo choàng đỏ cho Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, “Đẹp, lấy hai chiếc . Lát nữa mua hai cái vòng cổ bằng vàng, mua hai cái mũ mới.” Mặc nhanh mà cởi cũng nhanh, mùa đông vẫn là áo bông lông dê giữ ấm nhất. Hắn đưa áo choàng cho nữ chưởng quầy, bảo bà lấy cả chiếc áo choàng màu hồng thủy thêu hoa đỗ quyên xuống, kích cỡ của Mật Nương, “Vừa ?”

“Vừa vặn, vặn. Áo choàng mùa đông rộng một chút. Hay để mang cho phu nhân thử?”

“Không cần, gói cho .” Ba Hổ trả tiền . Thấy Mật Nương mặc áo choàng mới , gật đầu: “Đẹp, lấy cả hai chiếc.” Rồi vội vàng thanh toán tiền.

“Không cho , chờ về hẵng cho .” Hắn ghé tai thì thầm với hai đứa nhỏ.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã tủm tỉm gật đầu.

Áo choàng của nam nhân dễ mua, loanh quanh cũng chỉ mấy màu đó, kiểu dáng tương tự, Ba Hổ báo thẳng kích cỡ, chọn một chiếc màu xanh đen. Azil Mã cũng lấy một chiếc áo bông, “Năm nay chị cả chị hai may áo bông lông dê cho , mua thêm cái áo bông nữa là đủ mặc.”

Ra khỏi tiệm quần áo tiệm giày, trừ Ha Bố Nhĩ, năm đều mua giày mới. Ra tiệm giày mua mũ và bao tay, hai thứ là vật thể thiếu ở Mạc Bắc mùa đông.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã mỗi đứa một cái vòng cổ vàng. Kỳ Kỳ Cách còn thêm một cái trâm cài trán bằng mã não đỏ, nhỏ hơn một vòng so với cái nhà họ Hỗ tặng Mật Nương, độ trong và màu sắc cũng kém hơn, nhưng Kỳ Kỳ Cách nhận sướng điên, khỏi tiệm bạc là khanh khách suốt đường.

“Đi thôi, còn nữa là tưởng con bé điên đấy.” Mật Nương buồn , ôm vai con gái về phía tiền trang. Mua sắm từ đầu đến chân xong, chừa tiền mua lương thực và kiềm (để liếm), phần lớn gửi tiền trang, còn một ít để sang năm tiêu dùng.

Kỳ Kỳ Cách "hì hì" hai tiếng, “Con vui quá mà.”

“Nhìn đường, đừng đ.â.m .” Mật Nương một tay dắt nàng, một tay kéo Cát Nhã. Đi ngang qua tiệm rèn, nàng xem một lát, “Có chảo sắt bán ? Hôm nay lấy luôn ... Được, trả tiền , lát nữa lấy.”

“Sao nghĩ đến chuyện mua chảo sắt? Nồi nhà hỏng ?” Ba Hổ bế Ha Bố Nhĩ ngoài cửa, chờ nàng mới hỏi.

“Tặng . Lúc Phán Đệ dọn nhà xong mời ăn cơm ? Ta qua nhà nàng , thấy nàng vẫn dùng nồi sành nấu cơm.”

Ba Hổ gật gật đầu, chuyện đối nhân xử thế quan tâm, Mật Nương quyền quyết định.

Lấy xe ngựa, một vòng thu gom quần áo, áo choàng, giày, chảo sắt đặt ở các cửa hàng, qua tiệm đồ khô mua hoa quả khô và hoa quả tươi, cuối cùng mua kiềm, về nhà.

...

“Ơ? Sao chỉ bốn đứa chúng mày? Năm con ?” Tối cho ăn, Ba Hổ tìm khắp trong ngoài chuồng ch.ó mà thấy mấy vị khách từ núi về.

Hắn nhà báo Mật Nương một tiếng, cầm đèn dầu chuồng ch.ó chờ. Đợi Đại Đốm, Tiểu Đốm ăn no, bờ sông uống nước xong, dắt Đại Hồ, Tiểu Mặc lên tấm nỉ trải cỏ khô nhắm mắt ngủ, năm con vẫn về.

Chương 446:

“Chúng mày cũng ngủ ?” Ba Hổ lay Đại Đốm, Tiểu Đốm dậy, “Vợ con thấy , chúng mày còn tâm trí ngủ?” Hắn nghi ngờ ai đó nhân lúc nhà hại đám sơn con báo , nhưng thấy bộ dạng ung dung ăn uống của Đại Đốm, Tiểu Đốm thì giống.

“Hay là về núi ?”

Ba Hổ cóng quá chịu nổi mới chạy nhà. Vừa phòng ngủ, ấm ập đến rùng , “Cũng là về núi bắt mất .”

Mật Nương nghĩ bộ dạng phấn khởi của Đại Đốm, Tiểu Đốm lúc họ về nhà, lắc đầu: “Không thể nào bắt . Nếu chúng nó bắt, Đại Đốm, Tiểu Đốm thể nào an nhà chờ ăn cơm thế .”

“Sáng mai hỏi Triều Bảo với Mục Nhân đại thúc xem.”

Đêm đó Ba Hổ ngủ ngon, lòng canh cánh, một đêm tỉnh ba bốn . Nhìn qua cửa sổ thấy trời tối om, gà gáy, cũng là mấy giờ.

“Chủ nhân, sáng sớm ngài xổm ở cửa gì? Hóng gió lạnh ?” Mục Nhân đại thúc nấu một ấm khi những hầu khác đến, nên sáng nào ông cũng là tới sớm nhất.

Ba Hổ hỏi ông về tình hình hôm qua của Đại Đốm, Tiểu Đốm, “Năm con sơn con báo từ núi về tối qua về ăn cơm, sáng nay cũng thấy. Hôm qua ông thấy chúng nó ?”

“Đại Đốm, Tiểu Đốm dắt hai đứa nhỏ, hôm qua ban ngày đều ngủ ở nhà. Năm con thì thấy.”

Ba Hổ hỏi một vòng, cuối cùng giữa trưa thấy chúng nó chạy về phía nam, “Lúc đó Đại Đốm, Tiểu Đốm nhà ngài cũng ở đó. Ta tìm ngựa thì thấy cả đàn chạy về phía nam, lúc tìm ngựa về thì chỉ thấy bốn con nhà ngài sườn dốc phía đông.”

“Thì chúng nó ý định ở .” Ba Hổ về nhà, bên bếp nhóm lửa, cẩn thận nghĩ . Hắn cứ tưởng chúng nó tha thỏ về là tặng , nhưng thực tế chỉ ngậm về bắt xử lý da lông. Hắn trải cỏ ổ cho chúng ngủ, nhưng ban đêm chúng nó ăn uống xong là chạy mất.

“Vậy chúng nó theo về để gì? Thăm họ hàng ?”

Trước mắt lúc nào tuyết sẽ rơi, Ba Hổ tốn cả buổi sáng hỏi thăm tung tích năm con sơn con báo là xa xỉ, cũng thể chạy núi một chuyến để xác nhận chúng nó về an . Hắn chỉ thể thông qua trạng thái của Đại Đốm, Tiểu Đốm để đoán rằng chúng nó ở đều bàn bạc xong xuôi.

Buổi chiều, Ba Hổ cùng gã công chuyển kiềm (muối khoáng) chuồng dê, treo lên giá. Hắn một vòng quanh cái chuồng mới xây, với Triều Bảo: “Cái chuồng tạm thời để trống, chờ sang năm dê đẻ con thì chuyển qua đây. Nhân lúc tuyết rơi, cỏ còn khô, ngươi dẫn trải một lớp cỏ khô xuống nền đất.”

“Vâng, gọi ngay.”

Cỏ khô trải nền dùng cỏ trữ cho gia súc, mà là vơ cỏ khô vàng úa ở bên ngoài. Lúc Ba Hổ chuồng chó, Triều Bảo đang dẫn năm gã công vơ từng nắm cỏ còn xanh vàng mang về phía chuồng dê. Hắn ổ cỏ trải cho năm con sơn con báo, cuộn ôm sang chuồng bên cạnh cho ch.ó ngủ.

...

Sáng hôm ăn sáng xong, mười chiếc xe ngựa mui về phía tây. Đi cuối cùng là Phán Đệ và Oanh Nương. Hai cưỡi lưng bê, mỗi lùa bảy tám con dê, năm nay là đầu tiên họ đô thành nộp tuổi cung.

Mật Nương giao Ha Bố Nhĩ cho Azil Mã và hai đứa nhỏ trông. Thằng nhóc dễ dỗ, đặt lên giường đất, khác chơi cũng thể vui vẻ. Điều kiện là thấy bóng dáng, tiếng nàng, nếu nó sẽ giơ tay đòi bế.

Mấy hôm nay về, quần áo còn giặt. Mật Nương đun hai nồi nước, múc chậu tắm, quần áo của cả nhà năm ngâm đầy một chậu, đó là tính tã lót của Ha Bố Nhĩ.

Giã nát bồ kết ném ngâm, đậy tấm ván gỗ lên chậu tắm. Nàng nhà sắp xếp vải vóc và áo choàng mua hôm . Áo choàng gấp cất rương gỗ, còn vải... Ơ? Mật Nương phát hiện một cái tay nải khác đống vải, mở xem buộc như cũ, vải vóc cũng chất về chỗ cũ.

Ra cửa, nụ mặt vẫn tắt. Lúc vò quần áo, thấy Cát Nhã uống nước, nàng vẫy tay gọi , khẽ hỏi: “Hôm cha con giấu mua đồ riêng đúng ?”

Cát Nhã nhíu mày nghĩ một lúc, lắc đầu: “Con .” Hắn quên mất chiếc áo choàng màu hồng thủy .

Thấy trong chậu quần áo, xắn tay áo xổm xuống, “Nương, con giúp giặt.”

Nước còn ấm, Mật Nương cũng lo lạnh, liền nhặt đôi tất của ném chậu gỗ cho giặt. Một lát , Kỳ Kỳ Cách gào lên trong phòng: “Ca, ca chạy sông uống nước mà lâu thế?”

Chương 447:

“Anh đang giúp giặt đồ.” Cát Nhã giũ đôi tất , “Nương, xem sạch ?”

Mật Nương gật đầu, “Giặt chiếc còn .” Vừa dứt lời, cửa sương phòng kẽo kẹt mở, Kỳ Kỳ Cách ngạch cửa nhảy xuống, chạy thẳng cổng lớn, “Con cũng giúp giặt đồ.”

“Xắn tay áo lên.” Mật Nương vớt bốn chiếc tất còn ném chậu gỗ cho hai em giặt thỏa thích. Cửa mở, tiếng nàng vọng phòng, thằng nhóc giường đất ném cái trống bỏi, ngoài "a a" gọi.

“Thím, Ha Bố Nhĩ tìm thím kìa.” Azil Mã cũng nhảy khỏi cửa, “Con giặt đồ, con chỉ cho các em.” Quần áo của đều tự giặt, chỉ đồ dày mới mang cho chị hai giặt hộ.

Mật Nương thở dài, nhà rửa vội tay, dọn cái giường gỗ nhỏ , mặc áo bông dày cho Ha Bố Nhĩ bế đặt lên giường, “Rồi, con giám thị, giám sát bọn việc.”

Mãi đến khi Ba Hổ về, chiếc quần áo cuối cùng trong chậu mới giặt xong. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng đuổi về giường đất ấm áp, đầu giường còn đặt hai đôi giày bông. Hai em giặt tất hăng quá, vẩy nước ướt hết cả giày.

“Về đúng lúc quá, lu hết nước .” Mật Nương thấy về, thở phào nhẹ nhõm. Hắn về gọi gã công tới xách nước.

“Ta mang sông giặt, giặt ở nhà.” Mùa đông giặt đồ cóng tay, Ba Hổ sợ lạnh lắm, chịu đựng giỏi.

công đang chuyển lương thực kho, lấy đòn gánh, gánh hai sọt quần áo sông.

Mật Nương cầm chày gỗ theo , dẫm lên dấu chân , hỏi giá lương thực năm nay thế nào, ngô tăng giá , mua đỗ tương .

Nghĩ đến chiếc áo choàng màu hồng thủy , nàng chắp tay lưng, vòng mặt , tủm tỉm: “Ngươi còn giấu mua đồ riêng ?”

“Gì?” Ba Hổ sững sờ, cẩn thận nghĩ , “Chỉ gạo, mì, ngô với đỗ tương, còn mua gì nữa ?”

Mật Nương chằm chằm, “Tới nơi , đặt sọt xuống .”

“Ta quên mua gì ? Dầu hạt cải nhà còn, đủ ăn đến mùa hè, lúc đó chúng đến Lâm Sơn mua .”

“Không , bậy.” Mật Nương vục nước rửa tảng đá ven sông, “Quên lấy bao tay da dê , ngươi chờ, về lấy.”

Ba Hổ nàng chạy như bay, chợt nhớ chiếc áo choàng hồng thủy thêu hoa đỗ quyên mua hôm . Hắn ngẫm lời nàng, đoán là nàng phát hiện .

Nam nhân bóng nước, . Hắn nhúng sọt quần áo xuống nước nhấc lên, vung chày gỗ đập. Nước bẩn từ quần áo chảy dọc phiến đá xuống sông.

“Không bảo ngươi chờ ? Cũng sợ tay cóng sưng lên, mau đeo bao tay .” Mật Nương đ.á.n.h lưng một cái, động tác mang theo oán khí. Đồ ngốc, chỉ mải lo mấy con sơn con báo, mua quần áo về tiện tay vứt quên luôn.

Bất ngờ hỏng hết cả.

“Còn ? Cười cái gì mà .” Mật Nương tiếng khúc khích, một cái.

“Ừ ừ.” Ba Hổ chùi nước quần áo, đeo bao tay đẩy nàng , “Đứng xa , nước b.ắ.n ướt bây giờ.”

Gió ven sông mang theo nước, Mật Nương một lúc chuyển sang xổm. Ngồi xổm thì cẳng chân lạnh, nàng lên, “Ta về nấu cơm đây, tối ăn gì?”

“Nướng móng bò.”

“Móng bò? Lấy móng bò? Muốn ăn thì chờ mổ bò nướng cho.” Mật Nương nhấc chân về, “Bánh nướng nhân thịt dê, đậu hũ sữa chiên, thêm nửa ấm bơ, ?”

“Được tuốt, chỉ cần là đồ ăn, gì cũng .”

Mật Nương nhà hòa bột, thái thịt, ngâm một nắm nấm hương. Thịt băm trộn với nấm và hành lá băm nhuyễn, cuối cùng rắc thêm một nắm tiêu xay và hai muỗng muối. Cứ một cục nhân, một cục bột, bọc cán dẹt.

“Cát Nhã, xúc cho hai bát đậu hũ sữa.” Nàng gọi ngoài.

“Vâng.” Cát Nhã chạy bình bịch hậu viện. Kỳ Kỳ Cách nhẹ nhàng , ở cửa hỏi: “Nương, món gì thế ạ?”

“Bánh nướng thịt dê, món con thích ăn đấy.”

“Con giúp lật bánh.” Kỳ Kỳ Cách xuống bên bếp lò, cái bát đựng dầu bên cạnh, hăm hở: “Nương, con giúp nấu cơm ?”

Mật Nương liếc nàng, “Cẩn thận đấy, tay đừng sờ lên ván sắt, sờ là phỏng rộp lên ngay... Đổ một muỗng dầu, dùng đáy muỗng tán đều .” Nàng một tay cầm cái bánh sống, đợi dầu nóng già thì đặt , “Ta bảo con chạm thì đừng chạm nhé.”

“Nương yên tâm, con lời mà.” Cô nhóc khoe mẽ.

Mật Nương hừ nhẹ, cắm cúi bọc nhân cán bột. Ước chừng thời gian, nàng lấy xẻng lật bánh, mặt bánh áp dầu vàng ruộm, giòn tan.

“Thơm quá thơm quá.” Kỳ Kỳ Cách hít hà.

“Ra xem con còn mang đậu hũ sữa...” Lời còn dứt, Cát Nhã dùng vạt áo bưng một đống tới, “Nương, đủ ạ?”

Chương 448:

“Đủ .” Thừa cả .

Hắn đưa đậu hũ sữa xong cũng lì bên bếp lò nữa. Lát , Azil Mã bế Ha Bố Nhĩ sang.

Mật Nương bọn họ, đường cũng thấy vướng chân. Lúc xúc bánh, nàng chỉ vệt nước miếng cằm Ha Bố Nhĩ, “Lau , đừng để rớt nồi.”

Ba cái bánh nướng xong đầu tiên là của bọn họ. Mật Nương cán xong chỗ bột, bế Ha Bố Nhĩ xuống bên bếp, một tay cầm xẻng lật bánh.

Mãi đến tối mịt, hai sọt bánh thịt dê mới nướng xong. Rửa sạch ván sắt, bôi mỡ vàng lên, mỡ tan chảy thì đặt đậu hũ sữa . Đậu hũ sữa gặp nhiệt phồng lên, Mật Nương gạt sang một bên ván sắt, chừa chỗ đặt tiếp đậu hũ sữa khô .

Tiếng bước chân nặng nề lẫn trong tiếng nước rỏ tí tách phòng. Ba Hổ thở một , dỡ đòn gánh khỏi vai, “Chưởng quầy, cơm xong ?”

“Xong , ăn cơm , ăn xong hẵng phơi quần áo.” Mật Nương lấy giẻ lót nhấc ván sắt , rót nửa ấm nước đặt lên bếp, sai bọn nhỏ: “Đi chuyển cái giường gỗ nhỏ của em đây, chúng ăn cơm.”

Bếp lò nhét thêm hai bánh phân trâu khô. Bánh thịt dê còn bốc nóng và một ván sắt đậu hũ sữa chiên bưng lên bàn. Cả nhà dọn ghế chỗ, Ha Bố Nhĩ trong giường gỗ nhỏ, vịn hàng rào gỗ, mắt chằm chằm, nước miếng chảy thành dòng.

Bánh thịt dê vỏ giòn, nhân thơm, đậu hũ sữa mềm mại, đáy thấm mỡ vàng một lớp vỏ giòn. Nước sôi, bẻ một miếng ép thả , nước màu nâu nhạt đổ thùng sữa, hòa với bơ thành màu vàng sữa.

“Cha, cha ăn cái , cái con nướng đó.” Kỳ Kỳ Cách đưa cái bánh vỡ da cho Ba Hổ, “Hôm nay con nấu cơm, còn giúp giặt quần áo nữa.”

“Thật ? Thế thì con gái giỏi quá.” Ba Hổ cái bánh trong tay, thật, nhân gần như lộ hết ngoài. Hắn ngay là Kỳ Kỳ Cách nghịch ngợm, vỏ bánh chín lật. vờ như thấy, bẻ một miếng, hai ba miếng nuốt bụng, uống một ngụm ngẩng đầu: “Ngon lắm, đầu tiên ăn cơm con gái nấu, thể no ba ngày.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-432-462.html.]

Mật Nương liếc , Kỳ Kỳ Cách sướng rơn như sắp bay lên, hừ nhẹ một tiếng, gì.

Bánh thịt dê còn thừa một sọt, để dành sáng mai ăn. Mật Nương dọn dẹp bếp núc, Ba Hổ rửa tay ngoài phơi quần áo.

“Thím, để con rửa bát.” Azil Mã bên bệ bếp. Hắn ở đây cả ngày chẳng gì, chỉ trông bọn trẻ, ăn no chơi, thấy ngại quá.

“Không cần ngươi rửa, với thúc ngươi đều rảnh, trời lạnh, rửa bát để bọn . Khi nào bận rộn sẽ nhờ ngươi .” Mật Nương rắc một vốc tro bếp lên ván sắt, “Ngươi sân lấy cái thùng đây, lát nữa ngươi với thúc ngươi cho ch.ó ăn.”

Cơm cho ch.ó và sơn con báo đa phần là buổi trưa nấu một nồi thịt lớn, trộn với gạo lứt, nấu một ăn hai bữa.

...

Ba Hổ xách thùng thức ăn ngoài, mái nhà vang lên tiếng lách tách. Mật Nương ngẩng đầu , “Tuyết hạt rơi .”

“Tuyết rơi, tuyết rơi!” Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng chạy ngoài kêu.

Quần áo phơi xong dời hiên. Ba Hổ chống nạnh ở cửa bếp, “Tuyết rơi , mai mổ bò, nướng móng bò.”

“Sao tự dưng thèm ăn móng bò?” Mật Nương kéo về phòng ngủ. Bốn đứa trẻ đều đang chơi ở sương phòng, bên trong thắp ba ngọn đèn dầu, xuyên qua cửa sổ cũng thấy sáng trưng.

Vào phòng ngủ, Ba Hổ mới nhớ chiếc áo choàng hồng giấu Mật Nương. Hắn ôm eo nàng, trong bóng tối dắt nàng về phía nhớ, lục lọi sột soạt.

Mật Nương động tĩnh, khóe miệng nhếch lên, nhưng vẫn giả ngốc: “Ngươi tìm gì đấy?”

“Nàng ?” Ba Hổ siết tay, năm ngón tay bóp lấy eo nàng, giữa tiếng kêu đau của nàng, ghé sát hỏi: “Thật ?”

Mật Nương do dự một thoáng, giả ngốc đến cùng: “Biết gì chứ? Thần thần bí bí.”

Lồng n.g.ự.c Ba Hổ rung lên vì , lời đứt quãng: “Mua cho nàng cái áo choàng... Ta thấy nàng thích. Nữ chưởng quầy đúng, nàng hợp mặc đồ màu sáng.” Hắn cởi tay nải da, ấn chiếc áo choàng dày dặn lòng nàng, “Nàng thử , ngoài lấy đèn dầu.”

Hắn thật sự nhịn , cúi xuống dụi đầu n.g.ự.c Mật Nương.

Vui quá mất.

Mật Nương còn hiểu, ôm áo choàng lườm cánh cửa đang mở, mặt đỏ bừng trong bóng tối.

Một vệt sáng , rọi sáng căn phòng ngủ tĩnh mịch. Ba Hổ tìm theo bóng dáng, thấy nàng đang đỏ mặt lườm , nín : “Sao thử? Hay là thích?”

“Ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!” Mật Nương đặt áo choàng lên rương, vội vàng chạy tới đ.ấ.m , hai tay múa loạn xạ, đ.ấ.m túi bụi .

Ba Hổ nhịn nữa, thổi tắt đèn dầu, phá lên.

Chương 449:

Tiếng quá lớn, dụ ba đứa trẻ phòng bên cạnh chạy sang. Nghe tiếng bước chân vội vã, Ba Hổ giang tay siết chặt đang đ.ấ.m loạn xạ, cả hai chìm bóng tối, ba bóng dáng nhỏ xíu xuất hiện ngoài cửa.

“Các con sang đây gì? Có mặc áo bông ?” Hắn hắng giọng. Nghe phòng bên tiếng trẻ con oe oe, : “Mau về , đừng để em ngã khỏi giường đất.”

Azil Mã liền chạy về. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã , vịn khung cửa bước qua ngạch, tò mò: “Cha chơi gì thế? Sao thắp đèn?”

Mật Nương đẩy nam nhân , vuốt lọn tóc mai, “Ta sang xem Ha Bố Nhĩ, ngươi múc nước cho chúng nó rửa mặt rửa chân.” Trước khi còn quên véo một cái, "xì" khẽ một tiếng.

Ba Hổ tiếng , theo nàng ngoài, tiện tay ôm lấy hai cái “kỳ đà cản mũi”. Sờ thấy hai em chỉ mặc áo bông mỏng, hít một lạnh, vỗ m.ô.n.g mỗi đứa một cái, “Muốn ốm ? Tuyết rơi mà dám mặc thế chạy ngoài?” Hắn đặt đèn dầu xuống đất, mỗi tay cắp một đứa chạy về phòng bên.

Tiểu mập mạp giường đất tiếng động, ngẩng đầu , thấy cha ôm chị chạy , cũng "i a" giơ tay đòi bế.

Ba Hổ mặc kệ nó, cắp hai đứa nhỏ ấn lên giường đất, tụt quần bông, "bép bép" hai phát mông. Chúng nó bò , kéo chân lôi về, “Còn để thấy mặc quần áo mà chạy ngoài nữa, đ.á.n.h m.ô.n.g các ngươi nở hoa, cha ruột các ngươi.”

Đây đầu Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đánh, chúng nó thuần thục nhận sai, xỏ giày , chạy như trốn nạn bò lên giường đất. Liếc thấy vẻ mặt âm trầm của cha, nụ hi hi ha ha tắt ngấm, cúi đầu nghịch ngón tay.

Ba Hổ liếc Mật Nương, thấy nàng khoanh tay xem kịch vui, mắt cũng ánh lên ý . Hắn xoay ngoài lấy chậu múc nước. Lúc , trong phòng vẫn y như cũ, khí chùng xuống, bọn trẻ cúi đầu im re, ngay cả đứa nhỏ nhất cũng chỉ đảo mắt lia lịa chứ dám hó hé.

“Xuống rửa mặt.”

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã hiếm khi ngoan ngoãn lời, nhảy tót xuống giường, ngẩng mặt bên chậu nước chờ. Ba Hổ tiếp tục giữ mặt lạnh, lau mặt, rửa tay, bôi mỡ cừu, vứt khăn . Không cần nhắc, ba đứa nhỏ tự dọn ghế, cởi tất, đặt chân chậu nước ấm ngâm.

Cát Nhã liếc thấy khóe miệng cha nhếch lên, huých tay em gái. Kỳ Kỳ Cách thấy , mặt lập tức tươi tỉnh, giọng nũng nịu: “Cha, cha còn giận ạ? Hay cha đ.á.n.h con với hai phát nữa nhé? Cha đừng giận, bọn con nhất định mặc áo bông dày mới cửa.”

Mật Nương cũng mím môi . Thấy nam nhân mấp máy miệng, nàng nhịn nữa, liền thêm dầu lửa: “Thế thì đ.á.n.h thêm hai phát , đừng phụ hảo ý của con trẻ.”

Ba Hổ cố mím chặt môi, ho một tiếng mới : “Được, đáng đ.á.n.h lắm. Mau rửa chân, rửa sạch lên giường.”

Đánh thật ? Kỳ Kỳ Cách tin nổi, trai cầu cứu. Nàng chỉ khách sáo thôi mà.

Cát Nhã lau chân, dẫm lên ghế bò lên giường, tự cởi quần bông. Thấy cha bưng chậu đổ nước, nó lộn một vòng chui chăn, “Nương, con ngủ, mau .”

Kỳ Kỳ Cách thấy cũng chui tọt , la lên là ngủ .

Mật Nương ngoài liếc , Ba Hổ ý định nữa. Azil Mã cũng , xỏ giày, mặc áo bông lông dê , “Thím, con cũng ngủ.”

“Được, trong sân ướt, ngươi cẩn thận.” Nàng cũng ôm Ha Bố Nhĩ ngoài.

Phòng bên cạnh ánh sáng, Mật Nương đẩy cửa , đất đặt hai chậu nước. Nàng đặt chiếc áo choàng hồng rương xuống đầu giường, liếc nam nhân một cái, khóe miệng cong lên.

“Rửa mau, lề mề một lúc nữa nước lạnh.” Ba Hổ thúc giục.

Có lẽ thấy chị đánh, Ha Bố Nhĩ tối nay trong lòng cha ngoan lạ thường, lau mặt né, bôi mỡ cừu cũng kêu, cha nó với ánh mắt sợ sệt.

“Ta đ.á.n.h con, cái gan chuột của con kìa.” Ba Hổ buồn , “Bọn nó đ.á.n.h còn sợ bằng con.”

Mật Nương lau nửa , cởi giày ngâm chân, “Tiểu lão tam là đứa thật thà.” Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thì đầy bụng mưu mẹo, lúc còn ẵm ngửa giả sắc mặt . Đứa thì , thật, mà dỗ .

Nàng lau chân, thử chiếc áo choàng mới. Ba Hổ tắm rửa cho xong còn múc nước để tắm m.ô.n.g cho tiểu lão tam. Vào phòng, thấy nàng lôi cả giày mới thử, trêu: “Có búi tóc cho ?”

“Không điều.” Mật Nương lườm , vênh mặt: “Cũng coi như là ngươi tặng, mới cho ngươi chút mặt mũi, trang điểm cho tử tế.”

Chương 450:

“Thế thì tạ ơn nàng.”

“Lời còn lọt tai.” Mật Nương chỉnh vạt áo, cầm đèn dầu đặt cạnh gương đồng. Nàng nhón chân xoay một vòng, gương đồng chỉ phản chiếu một bóng ảnh mờ ảo, ghé sát cũng chỉ thấy rõ nửa .

“Đẹp.” Ba Hổ bế con tới, dựa bàn trang điểm từ xuống , “Màu đỏ quả nhiên hợp với nàng.”

Mật Nương cũng hài lòng, hài lòng nhất là tấm lòng của . Nàng cúi qua, cách tiểu mập mạp, hôn "chụt" lên má cha nó một cái.

“Ngủ thôi.” Ánh mắt nam nhân tối sầm .

Dỗ tiểu lão tam ngủ, Mật Nương đắp chăn kỹ cho nó, cởi áo bông chui lòng nam nhân. Ngoài phòng, gió tuyết rít gào, che giấu âm thanh phát từ trong phòng.

...

Tuyết rơi suốt đêm, mái hiên gạch ngói phủ một lớp tuyết dày nửa ngón tay. Sáng sớm mở cửa, luồng gió thanh lãnh xộc mũi, cay xè, suýt nữa kích nước mắt.

“Lạnh thật.” Ba Hổ rùng , chạy nhanh bếp nhét phân trâu lò. Lửa bùng lên, trong phòng ấm áp. Hắn múc nước ấm trong nồi rửa mặt, vo gạo, chọn đậu đổ nồi. Trong nồi nấu cháo, ngoài nhét phân trâu lò sưởi giường đất cho bọn trẻ.

“Thúc, thúc dậy ?” Azil Mã tiếng bước chân ở hậu viện, bật dậy từ trong chăn.

“Khoan hãy dậy, đốt giường đất , trong phòng ấm lên hẵng mặc quần áo.” Nửa đêm thêm củi một , đến sáng phân trâu cháy hết, nhiệt độ trong phòng giảm.

Ba Hổ về sân , cầm chổi quét tuyết đọng hiên. Quần áo treo hiên đông cứng , gấu áo, ống quần còn đọng tua rua băng. Hắn bẻ gãy từng cái ném sân.

“Cha.” Kỳ Kỳ Cách trong chăn gọi, “Tuyết rơi lớn cha?”

“Ừ, vẫn đang rơi.” Hắn đội nón tơi, lấy xẻng xúc tuyết trong sân. Ngoài cổng lớn tiếng ch.ó cào cửa, cần đoán cũng Đại Hoàng.

“Đợi lát nữa, quét tuyết xong cho các ngươi .”

Xúc tuyết một nửa, nhà khuấy cháo trong nồi, gõ gõ tường: “Chưởng quầy, nên dậy , cháo sôi .”

“Được , dậy liền đây.” Mật Nương chờ Ha Bố Nhĩ b.ú xong, mặc áo bông dày cho nó vứt sang bên giường. Không mở cửa, mở cửa sổ, trong phòng ấm áp như mùa xuân, mặc áo lót khỏi chăn cũng thấy lạnh.

mở cửa lạnh cóng, Mật Nương ôm con trai út chạy nhanh sang phòng bên, “Lạnh quá lạnh quá.” Tay nàng chui ổ chăn ấm, lạnh hai em rúm .

Ha Bố Nhĩ đặt lên chị, khanh khách. Một đêm gặp, nó nhiệt tình "kỉ kỉ oa oa" chuyện, hôn một cái còn ngại ngùng vùi mặt chăn.

Ba Hổ trong phòng ầm ĩ tiếng , thúc giục: “Mau dậy , Azil Mã giúp xúc tuyết kìa.”

“Nương, mau mặc quần bông cho con.” Cát Nhã cũng vội vã ngoài.

Mật Nương lục trong rương tìm chiếc quần lót lông lạc đà, “Tuyết rơi, mặc quần bông.”

Chờ bốn con cửa, tuyết sân xúc sạch, nhưng tuyết trời vẫn tạnh. Lát , mặt đất trắng xóa, đám ch.ó dẫm nát bét khi cổng lớn mở .

Bữa sáng là một nồi cháo và bánh thịt dê còn thừa từ tối qua. Lúc múc cơm, Mật Nương "Ai nha" một tiếng: “Năm nay quên mua dưa chua.”

“Thật ha.” Ba Hổ sững sờ, “Còn trứng vịt, trứng vịt cũng quên mua.”

“Thôi kệ, hôm nào sang nhà mấy phía đông hỏi thăm, xem họ muối dưa chua . Người Trung Nguyên tới đa phần đều muối dưa.” Còn trứng vịt, chờ sang năm qua nhà A Tư Nhĩ lấy một ít về.

Mật Nương sang hỏi Phán Đệ, Phán Đệ nàng muối hai vại, “Nếu mang về tiện, muối cả cái lu lớn.” Nàng múc một đĩa dưa chua cho Mật Nương, “Cô cũng đừng chuyện mua bán, dùng dưa nấu cơm thì cứ sang xúc một bát. Ta một ăn cũng hết.”

Mật Nương cũng từ chối, trưa đó hầm thịt dê dưa chua, bảo Azil Mã bưng một bát sang. Trời vẫn lất phất tuyết, cái sân buổi sáng mới xúc sạch đọng một lớp dày. Không mổ bò , món móng bò nướng mà Ba Hổ nhắc từ hôm qua đương nhiên cũng .

Tuyết lớn, dê bò ngựa lạc đà đều lùa chuồng. Azil Mã lôi sổ sách nhỏ chuồng dê kiểm kê lượng. Hắn nhẹ nhàng, cuối cùng cũng việc để .

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng chạy sang xem náo nhiệt, ngang qua chuồng ch.ó liền chạy chào hỏi một tiếng, lúc lưng theo một đàn chó.

“Cha, ch.ó mang giày, chân chúng nó lạnh ạ?” Kỳ Kỳ Cách hỏi.

Ba Hổ xách cái thùng nhỏ, đuổi hai cái miệng líu ríu ngoài xúc tuyết, “Không lạnh, chúng nó cũng ủng lông đấy.” Cây cỏ mọc đất sợ cóng, cá mọc vảy trong nước sợ lạnh. Chỉ con , lông vảy, sợ lạnh sợ cóng.

Chương 451:

Tuyết rơi ban ngày, ban đêm tạnh, cứ thế năm ngày trời mới quang. Chưa kịp mổ bò, sông phá băng bắt cá , nếu để muộn vài hôm, băng hồ càng đông cứng hơn.

Ba Hổ nhờ Mục Nhân đại thúc trông con giúp nửa ngày. Hắn và Mật Nương bàn bạc mang cả Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã Ngõa Hồ, để chúng tận mắt xem mùa đông bắt cá thế nào. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đều , đương nhiên thể bỏ sót Azil Mã. Ba đứa chúng nó cả ngày dính lấy chơi, mang hai đứa bỏ một đứa, lâu dần đứa trẻ sẽ tâm lý phân biệt trong ngoài, lúc chơi chung khó tránh khỏi việc lên mặt sai bảo Azil Mã.

“Đi giày cũ nhé, học trượt băng mà cha dạy chúng .” Mật Nương ở cửa nhắc nhở.

“Trượt băng!!” Kỳ Kỳ Cách nhảy cẫng lên, xỏ giày xong chạy tới ôm eo Mật Nương, “Sao con ? Cha lúc nào ạ?”

“Cố ý cho các con đấy, tối qua sướng quá ngủ .” Mật Nương thấy Ba Hổ , dỗ Ha Bố Nhĩ xong, liền "Suỵt" một tiếng: “Chúng nhanh, lén lút, đừng để em trai bắt .”

Đi ngang qua nhà Phán Đệ, Mật Nương thấy cửa nhà nàng mở, liền bảo Azil Mã xuống hỏi xem nàng bắt cá ở hồ .

“Chị Phán Đệ , chị hẹn với khác .”

Cách xưng hô của thật loạn xạ. Nàng hơn Phán Đệ hai tuổi, gọi nàng là thím, gọi Phán Đệ là chị. Mật Nương nào bực đó.

...

Trên đường Ngõa Hồ nhiều vệt bánh xe. Ba Hổ lái một chiếc xe chở , theo là hai chiếc xe và bốn hầu. Tới Ngõa Hồ, bọn họ phụ trách phá băng thả lưới, còn Ba Hổ chuyên tâm dạy vợ con trượt băng.

“Azil Mã, ngươi ?” Mật Nương nghiêng đầu hỏi.

“Không ạ, con chỉ mấy bước băng cửa nhà thôi.” Cha là bệnh nhân kinh niên, và các chị quản nghiêm, mùa đông ít khi cho ngoài chạy, sợ sưng phổi.

“Vậy lát nữa cũng bảo thúc ngươi dạy.” Mật Nương tiếng Kỳ Kỳ Cách thét chói tai, nữa, mắt sáng rực ba cha con phía . Ba Hổ khom lưng, mỗi tay kéo một đứa, chậm rãi dắt hai em trượt băng. Kỳ Kỳ Cách sợ đau sợ ngã, hai tay nắm chặt cổ tay cha, mặt lộ vẻ kinh hãi xen lẫn thích thú, miệng lải nhải: “Cha, cha buông tay đấy, giữ con cho chắc .”

So với em gái, Cát Nhã vững vàng và gan hơn. Được cha kéo, nó từ từ dám buông tay, trượt vài bước ngắn vội vàng túm lấy cha, ngẩng đầu hì hì.

“Tốt, đúng , cứ thế, đừng sợ ngã.” Ba Hổ mặt mày hớn hở, “Con mặc dày thế , đầu đội mũ tay đeo bao tay, con ngã thử xem đau ? Không đau đúng ? Chẳng cảm giác gì.”

Cát Nhã cố ý ngã phịch xuống, đúng như cha , đau thật. Lá gan lập tức lớn hơn, nó dang hai tay, chân dùng sức, trượt một cái xa cả thước, sợ hãi hét lên. Lấy tinh thần thấy ngã, tiếng hét chuyển thành tiếng .

“Em, dạy em, kéo em trượt.”

Ba Hổ đưa tay Kỳ Kỳ Cách cho nó. Hắn khom lưng mỏi rã rời, cổ tay còn con bé nắm đỏ ửng.

“Azil Mã cũng trượt , đừng sợ ngã, các ngươi mặc dày, cảm thấy sắp ngã thì cứ ngã về phía , chỉ cần đập đầu là .” Ba Hổ xúi chơi, “Trẻ con gan lớn, tay chân lanh lẹ, trượt vài .”

Azil Mã lời, học theo Ba Hổ trượt vài bước, học ngay.

“Sao bọn họ học nhanh thế?” Mật Nương cúi mặt, “Ta gan cũng nhỏ mà.”

“Không , , bọn nó ai dạy, tự học thôi.” Ba Hổ một tay ôm lấy eo nàng, cúi xuống tách hai chân nàng , “Chồng nàng mang nàng trượt, cần nàng tốn sức, lướt thế nào cũng .”

Hơi nóng nhả còn tan, hai trượt thật xa. Giữa tiếng “Oa” kinh ngạc của Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, Ba Hổ biểu diễn kỹ thuật, ôm Mật Nương xoay hai vòng mặt băng.

“Thì là ngươi chịu dạy tử tế.” Mật Nương trả đũa, cong miệng đ.ấ.m một cái, “Thảo nào học mãi .”

Ba Hổ kêu oan, coi như nhận cái tội danh tư tâm . Cũng chỉ hai năm đầu mới thành , nàng cùng Ngõa Hồ trượt băng hai , cộng đủ ba ngày.

“Lên cá !”

Ba Hổ tiếng, cúi đầu hỏi nàng: “Có nhặt cá ?”

“Đi, mang Kỳ Kỳ Cách với Cát Nhã theo.”

Ba Hổ kéo Mật Nương, Mật Nương kéo Cát Nhã, Cát Nhã kéo Kỳ Kỳ Cách, Kỳ Kỳ Cách kéo Azil Mã, năm nối thành một hàng, chậm rãi trượt đến bên hố băng.

lên khỏi mặt nước vẫn còn giãy đành đạch, từ lưới rơi xuống băng, lát liền đông cứng. Mật Nương nhặt một con cá dài bằng cánh tay bỏ bao, Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã và Azil Mã, ba đứa hì hục khiêng một con, lúc bỏ bao còn nhờ Ba Hổ đỡ hộ.

Chương 452:

“Nhiều cá quá!” Kỳ Kỳ Cách thỏa mãn vô cùng, bận rộn như con ong nhỏ, gắng sức khiêng cá bỏ bao.

Lại một hố băng nữa đục xuyên, khí lọt , cá nước chen nhảy lên mặt băng. “Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã, mau kìa.” Mật Nương nhắc.

Ba Hổ xách hai đứa nhỏ đang ngơ ngác , kịp thấy một con cá dẹp nhảy lên, đập mặt băng nảy ngược xuống hồ.

“Á á á!”

“Cá cá cá!”

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã giơ tay như vớt nó về.

công đá hết cá bên hố băng xa, “Tiểu chủ nhân mau tới nhặt, con rớt xuống lát nữa vớt lên cho.”

“Tới đây tới đây.” Cá bên cũng cần nữa, hưng phấn chạy tới khiêng con cá nhảy lên.

Hai mẻ lưới ba bao tải. Lưới thả xuống nước. Ba Hổ tiếp tục dạy Mật Nương trượt băng, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng theo, lúc còn dặn: “Lên cá gọi bọn con nhé.”

Đến trưa, Mật Nương cuối cùng cũng thể tự trượt mà cần Ba Hổ giữ. cái miệng đáng đòn của Kỳ Kỳ Cách la lên: “Nương, trượt giống bà nội Ngao Đăng đường quá.”

“Ha ha ha ha!” Ba Hổ nhịn phá lên. Bà nội Ngao Đăng là một bà lão 81 tuổi, lưng còng, chân cong còn khuỳnh khuỳnh, y hệt tư thế Mật Nương bây giờ: khom lưng, chùn chân, hai cánh tay giang cứng đờ như cành cây khô.

Mật Nương đầu lườm , “Cười , ngươi chờ đấy, về nhà cho ngươi .”

Ba Hổ mặc kệ, hai tay chống nạnh tiếp, còn ghé sát trêu: “Cụ bà, trượt băng đấy, cẩn thận.”

Tức c.h.ế.t , Mật Nương tháo bao tay ném . Thấy còn né, nàng c.ắ.n răng gằn: “Cháu trai ngoan, đỡ bà nội nào, bà già , vững.”

Ba Hổ xua tay, “Cụ bà như c.ắ.n , dám đỡ .”

Hắn như điên, cả mặt hồ vang rền tiếng của .

Mật Nương cũng trượt nữa, xổm xuống nghỉ, dậy bộ đuổi . bộ băng thì , chạy là trượt, chạy vài bước nàng tự dừng , “Ngươi chờ đấy, ngươi cứ mong là đừng về nhà.”

Ba Hổ điểm dừng, trêu nàng nữa, giơ tay đầu hàng: “Nàng tập tiếp , nhóm lửa nướng cá.”

Mật Nương hừ một tiếng, sang nhận ba đứa trẻ sư phụ, vì cái bánh bao cũng vì cục tức .

Ba Hổ nướng cá để ý động tĩnh bên . Thấy Mật Nương chân cong, lưng cũng thẳng lên, vỗ tay cổ vũ: “Khá lắm, tư thế đúng đấy.”

Mật Nương thèm , sang khen ba vị sư phụ nhí: “Các con giỏi hơn nhiều, dạy , biến thành bà già.”

Cát Nhã ưỡn ngực, kiêu ngạo: “Nương yên tâm, em gái cũng là con dạy, chắc chắn học .”

Chờ Ba Hổ nướng cá chín, Mật Nương cũng thể lướt nhẹ nhàng băng, xoay một vòng. Có hầu ở đây, nàng cũng khó , nhận lấy con cá nướng lột vảy, “Lâu lắm ăn, vẫn là cái năm đầu thành với ngươi mới ăn.”

“Năm thứ hai nướng cho nàng ?” Ba Hổ gỡ thịt bụng cá cho Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, thịt bụng cá xương to, sợ hai đứa hóc.

“Năm thứ hai hai đứa con của ngươi còn ở nhà, nửa tuổi, đến trưa vội vã về.” Mật Nương tính tính, lẩm bẩm: “Nhanh thật, cảm giác đến Mạc Bắc bao lâu mà con sang năm 4 tuổi.” Lần đầu Ngõa Hồ phá băng bắt cá, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã còn đang trong bụng nàng, bây giờ thể xổm bên cạnh cùng ăn một con cá, còn dạy nàng trượt băng.

Ăn cá băng nhanh nguội, nướng ăn. Ba Hổ đổi con cá tay nàng, “Ăn nhanh , nguội bây giờ.” Chờ ba con ăn no, mới bắt đầu ăn.

“Chủ nhân, cưới vợ con , chỉ thể ăn cơm thừa canh cặn thôi.”

Ba Hổ liếc gã công, “Ngươi cưới vợ ?”

công hít một , im bặt, cúi đầu gặm đầu cá. Ném đầu cá xuống nước, mới : “Sẽ thôi, còn trẻ.”

Ba Hổ gật đầu qua loa, tiện tay ném xương cá xuống hố băng, “Ăn nhanh , ăn xong kéo thêm hai lưới nữa là về.”

Ngồi xổm một lúc cũng lạnh, Mật Nương dắt ba đứa nhỏ trượt băng tiếp, cá lên là chạy tới nhặt. Trong hồ cá lớn, còn một loại cá đầu nhỏ dẹt, loại lớn nhất cũng chỉ bằng bàn tay nam nhân, ít xương thịt mềm. Hai mẻ lưới cuối cùng đa phần là loại .

“Lưới thả trúng ổ .” Ba Hổ một cái bao khác. Nhặt xong, bao cũng đầy. Tổng cộng chín bao cá, đủ ăn cả mùa đông.

Ba Hổ và bốn gã công mỗi vác một bao lên xe lặc lặc xuống. Bốn bao còn hầu vác, một tay dắt một đứa, Azil Mã theo , Mật Nương cuối cùng. Nghe dặn hai đứa nhỏ đường cẩn thận: “Chỗ cái hố băng, còn đông cứng, ngã xuống là lên .”

Chương 453:

Thu hoạch thắng lợi trở về, chơi cũng đời. Ngồi xe, Kỳ Kỳ Cách vẫn hỏi khi nào nữa.

“Chờ sang năm, qua Tết chúng nhà dì Uyển Nhi chúc Tết, bên đó cái hồ lớn hơn, chúng đó trượt băng.” Còn Ngõa Hồ, chờ mùa đông năm .

Về nhà ngang qua nhà Phán Đệ, đến gần tiếng chuyện ồn ào. Mật Nương đẩy cửa sổ xe , “Bên ngoài gì thế? Bán gì ?”

“Bán cá.” Ba Hổ đáp. Hắn thấy một đàn ông lôi cân , liền hỏi vọng qua: “Cá bán thế nào?”

“Không đắt, một xu một cân.” Người đàn ông cân cá nhận họ. Dắt díu vợ con trượt băng nhiều, hôm nay ông bắt cá nửa ngày, cũng xem náo nhiệt nửa ngày, “Bắt cá về đấy ? Được nhiều ?”

“Đủ ăn.” Ba Hổ gật đầu với Phán Đệ, hỏi nàng: “Dọn ? Ta lưu một giúp ngươi nhé?” Hắn nhớ sáng nay Azil Mã nàng hẹn?

“Vị đại ca lát nữa dọn giúp .” Phán Đệ thấy khuôn mặt nhỏ ló từ cửa sổ xe, nàng , chỉ về phía tây, “Mau về , tiểu ma tinh nhà cô nửa ngày đấy.”

“Đây là ' hẹn' mà ngươi đấy ?” Mật Nương hỏi.

“Sao tính? Hôm qua đặt cọc tiền mà.” Phán Đệ lè lưỡi, nhún vai thúc giục: “Đi nhanh , thật đấy.” Không đàn ông phá băng thả lưới, nhưng nàng thể bỏ tiền mua. Mua 500 cân cũng mới nửa lạng bạc, đủ nàng ăn.

Chờ xe nhà Ba Hổ qua, Phán Đệ mới sầm mặt: “Ông ăn thật thà, bảo lấy cá lớn, ông xem ông mang đến cá gì, một con mười mấy hai mươi cân, một con cá ăn mấy ngày.”

Nam nhân lôi từ trong xe mười mấy con cá bạc nhỏ bằng bàn tay, “Cá khó bắt, dựa vận may. Nửa ngày mới bấy nhiêu, mang thêm cho cô đấy.” Nếu thấy nàng quen với dân bản địa, ông cũng chẳng cho. Cá bạc nhỏ thịt mềm, bán chạy hơn cá lớn nhiều.

Xe Ba Hổ còn về đến cửa, đám ch.ó ở chuồng tiếng, vẫy đuôi chạy tới. Xe lặc lặc vây kín còn chỗ đặt chân. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đất, xô đẩy gần như vững.

“Được , mừng thế là đủ , nửa ngày chứ nửa năm .” Mật Nương xoa đầu từng con chó, quát to: “Tản !”

Nàng dứt lời, trong phòng lập tức vang lên tiếng long trời lở đất.

“Ôi, tiểu tam tử nhà .” Mật Nương chen khỏi đám chó, thấy Đại Đốm, Tiểu Đốm dắt hai con nhỏ chạy tới cũng kịp chào hỏi.

“Cuối cùng cũng về, mệt c.h.ế.t .” Lão nhân bế đứa trẻ từ trong phòng chạy . Nửa ngày trời mà ông cảm thấy mặt thêm mấy nếp nhăn. Thấy Mật Nương liền trả con, “Nó đến ù hết cả đầu. Sữa lạc đà nó uống, vắt sữa bò nó cũng uống, đút thế nào cũng chịu.” Còn ướt sũng cái áo bông nhỏ.

“Ta rửa tay .” Ăn cá nướng còn rửa tay.

Ha Bố Nhĩ trơ mắt nàng lướt qua phòng, tiếng nghẹn trong giây lát, bùng lên dữ dội hơn, cũng thấy tủi .

“Đưa bế.” Ba Hổ đeo bao tay, đón lấy thằng bé, bế phòng, “Anh chị con uống sữa lạc đà uống sữa bò, sữa dê cũng chê, con chịu uống?”

Ha Bố Nhĩ vùi đầu cổ , thút thít, nấc đáng thương. Lần thì chê cha bế.

Mật Nương rửa tay xong vội phòng ngủ, “Đưa đây cho .” May mà lứa chỉ một nó, thêm một đứa nữa sữa đủ ăn xem nó thế nào.

“Đồ quỷ sứ.” Mật Nương gác một chân lên ghế, vạch áo, sai Ba Hổ múc nước lau mặt cho tiểu tam tử, “Cái bao tay để cẩn thận, rơi xuống đất , ngươi nhặt lên, kẻo lát nữa ch.ó tha mất.”

Ba Hổ , bếp thấy Azil Mã đang đổ nước ấm, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thì tự xắn tay áo rửa tay, còn cái bao tay Mật Nương nhặt lên đặt bàn.

“Cha, em nữa ? Có vì chúng cho em trượt băng nên em ?” Cát Nhã ngẩng đầu hỏi.

“Nó ngoan, bỏ đói đấy.” Ba Hổ đưa khăn cho hai đứa, “May mà con với em gái ngoan.” Đứa nào cũng như Ha Bố Nhĩ chắc lớn c.h.ế.t mệt.

Được khen ngoan, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã càng ngoan hơn, lau tay xong tự moi mỡ cừu bôi tay, cần ai giục.

Phòng ngủ bên cạnh, Ha Bố Nhĩ b.ú rớt nước mắt. Mật Nương nhận khăn ướt lau mặt, lau mũi cho nó, đưa cho Ba Hổ, “Vắt thêm nữa.”

Nàng luồn tay sờ lưng nó, áo lưng ướt đẫm mồ hôi. Nghĩ đến cảnh nó đói cả ngày, nàng thương thấy đáng đời, đói đến mức mà vẫn chịu uống sữa bò, sữa lạc đà.

Chương 454:

“Xem ai chiều hư con , , nữa, con nín .” Nước mắt ướt cả áo lót của nàng.

Ha Bố Nhĩ b.ú ừng ực, b.ú no, miệng rảnh rỗi, sức, tiếp tục há miệng gào. Dỗ thế nào cũng nín. Mật Nương và Ba Hổ bế, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng dỗ, mà nước mắt nó cứ như nước hồ Ngõa, chảy cạn, lau khô.

mãi đến tối, mệt , ngủ mới im.

Kỳ Kỳ Cách thở dài: “Cuối cùng cũng nín, ch.ó còn ngại ồn thèm cửa.”

Tiếng dứt, tai Mật Nương và Ba Hổ vẫn còn ong ong. Chó thể chạy, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thể trốn, chỉ cha thể trốn .

“Ăn cơm thôi, cơm chín .” Ba Hổ xúc thịt gà trong nồi bát, giữ canh gà để nấu mì. “Ta cho thêm nửa gáo nước , nước sôi nàng thả mì , gọi ba đứa nhỏ.”

“Ừ, .”

Cửa hé mở, một luồng gió lạnh buốt ùa . Ba Hổ đóng cửa, ngẩng đầu trời, lấp ló, lẩm bẩm: “Mai chắc mưa tuyết nữa, mai mổ bò.”

Không dám kinh động "cái túi " trong phòng ngủ, cửa dẫm lên tuyết, vòng qua tường rào đến tiểu viện thứ ba mới xây. Phía tây mở một cánh cửa từ tường ngoài , bên trong là hai gian phòng rộng rãi, một gian bếp, một gian xây giường sưởi. Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã và Azil Mã đang ngang giường đất ấm áp, Đại Hoàng bên cạnh, đầu gác lên mấy đôi giày.

Ba Hổ vội, gõ cửa: “Về ăn cơm.”

Kỳ Kỳ Cách dậy: “Em con còn ngủ ?”

“Nó mà tỉnh thì con về ? Nhanh lên, mì sắp nát .”

Con chạy đầu tiên là Đại Hoàng, nó lách qua chạy bếp. Ba Hổ cũng theo, hỏi hai lão nhân: “Buổi trưa cho ch.ó ăn gì? Còn thừa ?”

“Theo lời ngài dặn, nấu thịt dê với cơm gạo lứt.” Kim Khố lão bá mở nắp nồi, “Còn thừa, đủ cho chúng nó ăn thêm bữa tối.”

Ba Hổ xách thùng bảo ông múc. “Ta về tiện đường cho chúng nó ăn luôn. Giờ trời tối, tuyết dày, hai ông về cẩn thận, thật sự thì mang hai cái chăn qua đây, tối ngủ phòng bên cạnh.”

Lại hỏi đang cau mày nhăn mặt: “Lão đầu, mấy hôm , ông vẫn nghĩ kỹ ? Dọn qua ngủ cạnh Azil Mã, hậu viện chỉ hai các ông ở.”

Mục Nhân đại thúc xua tay: “Để vài năm nữa, già đến mức cần chăm sóc.”

Chờ Ba Hổ xách thùng thức ăn dắt ba đứa trẻ , Kim Khố lão bá múc nước rửa nồi, hỏi : “Hôm qua còn ông tính mấy bữa nữa dọn qua, dọn nữa?”

“Đừng nữa, thằng con út nhà nó ghê quá, nhắm mắt vẫn văng vẳng tiếng nó. Tác dụng chậm còn hơn cả rượu mạnh, bọn già , chịu nổi.” Sợ đứa bé lạnh, hôm nay ban ngày ông cứ bế nó vòng vòng trong phòng, đau đầu mỏi tay, thêm vài nữa chắc ông nhức đầu c.h.ế.t mất.

Kim Khố lão bá , Ha Bố Nhĩ trông tính tình ôn hòa, ngờ lên quấy đến , giọng còn khỏe, cả ngày mà khàn tiếng, vẫn trong trẻo, đầy nội khí.

Ba Hổ chuồng ch.ó cho ăn, thấy Đại Đốm, Tiểu Đốm và Đại Hồ, Tiểu Mặc ở đó, gõ thùng gọi hai tiếng, bốn con từ tuyết chạy về, đầy tuyết trắng.

“Không năm con về núi .” Hắn về phương nam lẩm bẩm.

“Chắc chắn về ạ.”

Ba Hổ liếc Kỳ Kỳ Cách: “Con ?”

“Con bói toán, chẳng gì con .” Kỳ Kỳ Cách kéo tay Cát Nhã, lên , bộ tịch đưa tay : “Con tính tối nay chúng gặm thịt gà, ăn mì canh gà.”

“Vậy con tính chuẩn thật đấy.” Vào phòng, Ba Hổ đóng cổng lớn, theo mùi thơm bước căn phòng ấm áp.

Tắm rửa sạch mùi cá, Mật Nương trong chăn, với nam nhân đang dọn dẹp: “Lát nữa lấy áo ngoài của ngươi và đặt lên tuyết, sáng mai dùng tuyết chà qua đặt lên giường đất hong khô.”

“Đêm nay chắc tuyết .” Ba Hổ chỉ dùng gậy chống áo choàng của Mật Nương lên mái nhà, còn áo của thì vắt lên chốt cửa. “Mai mổ bò còn mặc, vội.”

Mật Nương đứa nhỏ đang ngủ say một lát, ước chừng ngủ một canh giờ, nàng vén chăn bế nó lên đưa cho nam nhân đang đất: “Xi tiểu.”

Nam nhân tim đập thình thịch nhận lấy, thật hiếm thấy, cũng chỉ lúc Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã mới sinh mới căng thẳng như . May mà lúc xi tiểu, "cái túi " chỉ bĩu môi chứ tỉnh.

Thổi tắt đèn dầu, trong nhà yên tĩnh. Ba Hổ đột nhiên "xì" một tiếng, kéo chăn trùm kín đầu hai , ghé sát thì thầm: “Nàng mệt ?”

Chương 455:

Mật Nương c.ắ.n một miếng, day day chỗ c.ắ.n ướt đẫm nước miếng, hài lòng cảm nhận cơ bắp tay run lên. “Nghĩ chuyện gì thế? Ta đang báo thù đấy.”

Nàng dùng móng tay cấu nhẹ một cái, thở nặng nề, chạm nhẹ tai lập tức rút tay về. “Ngủ , mệt .”

Ba Hổ sức xoa tai, tai thật vô dụng, động một tí là đỏ bừng. Cảm giác ẩm nóng xoa thế nào cũng hết, cứ ngứa ran trong lòng. Hắn cúi đầu đang thở đều bên cạnh, thở dài, duỗi một chân ngoài chăn cho hạ nhiệt.

Thù dai thật đấy.

Một đêm gió tuyết, ngay cả Ha Bố Nhĩ nửa đêm đói tỉnh dậy b.ú sữa cũng ngoan ngoãn như khi, quấy , b.ú xong xi tiểu, đặt đầu xuống ngủ, yên tĩnh đến hừng đông.

Ba Hổ tỉnh dậy việc đầu tiên là mở cửa xem tuyết rơi . “Hôm nay mổ bò .”

Món móng bò nướng chỉ là lúc đô thành, ngang qua tửu lầu ngửi thấy mùi thơm, về nhà thuận miệng ăn. Lại vì tuyết rơi mà trì hoãn năm sáu ngày, càng nhắc lòng càng nhớ, ngày nào cũng thèm món đó.

Trong nồi bắc lên bếp nấu cháo, kéo chiếc áo choàng dính tuyết mái nhà xuống, mang tìm một đống tuyết sạch, đeo bao tay ấn xuống tuyết chà xát, đặc biệt chú trọng cổ tay áo và vạt áo .

Vù một tiếng, Ba Hổ ngẩng đầu trừng mắt về phía . Còn kịp phản ứng, Tiểu Đốm cũng từ đầu nhảy xuống, phủ đầy tuyết lên đầu. Hắn lập tức dậy, Đại Hồ lấy đà từ phía lao tới, đ.â.m sầm lưng . Ba Hổ húc chúi về phía .

“Ngao ——” Đại Hồ ngã sõng soài tuyết, lấy móng vuốt che đầu.

“Đáng đời, gan chúng mày to thật, dám nhảy múa đầu .” Ba Hổ túm chặt Tiểu Đốm đang mon men gần xem xét, vỗ "bép bép" mấy phát cái m.ô.n.g béo của nó.

“Đại Đốm mày đây, đến lượt mày đánh.”

Đại Đốm ngẩng đầu phì , đắc ý “Ngao” một tiếng đầu chạy biến.

Ba Hổ vơ hai nắm tuyết ném theo, nhưng nó thính tai, chỉ cần nghiêng là né .

còn thích trò ném nó né. Ba Hổ cúi đầu chà áo choàng là nó nhảy tới gây sự, ngẩng đầu nó chạy, cách đó xa toe toét .

“Mày chờ đấy, gọi tiểu chủ nhân của mày chơi với mày.” Ba Hổ bộ dạng ngốc nghếch của nó chọc , thèm chấp nữa.

Trò chơi kéo dài cả buổi sáng. Lúc mổ bò, Azil Mã dẫn Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đối đầu với bốn con báo. Ba Hổ mang móng bò nhà, cũng tiện tay vơ nắm tuyết ném theo, còn dạy hai đứa nhỏ: “Các con tập trung đ.á.n.h một con thôi, cứ đ.á.n.h Đại Đốm . Nó né một cái, chẳng lẽ né cả ba bốn cái cùng lúc?”

Chẳng bao lâu tiếng Đại Đốm gào khàn khàn, nó chơi , vây công lâu quá đành bỏ chạy.

“Kỳ Kỳ Cách, gọi cha con .” Mật Nương moi móng bò từ đống lửa ném nước lạnh. Chờ Ba Hổ , nàng đưa d.a.o cho : “Lông cháy hết , ngươi cạo sạch lớp da đen cháy .”

Nàng nhà pha gia vị ướp, ngang qua giường gỗ đứa bé b.ú sữa, liền búng lưỡi trêu một cái. Nó ngẩng mặt toe toét, ngoan ngoãn, chẳng thấy bóng dáng "cái túi " hôm qua .

Móng bò ướp xong, Mật Nương ôm Ha Bố Nhĩ sang nhà Phán Đệ bên cạnh chơi. Lúc nàng đến, Oanh Nương cũng ở đó. Hai chen chúc trong bếp món huyết bò, bên cạnh chậu còn nửa chậu lòng dê.

“Sao ? Làm xong ?”

“Mật Nương đến ? Tự lấy ghế nhé, tay dính đầy máu, tiện tiếp.” Phán Đệ lồng ruột dê lên sừng trâu, nàng giữ chặt, bảo Oanh Nương múc huyết bò đổ . “Cũng thành công . May mà huyết bò là nhà cô cần, lòng dê là tự tích trữ, lỡ hỏng cũng chỉ mất công thôi. Bò nhà cô mổ xong hết ?”

“Đang lột da. Trưa nay nướng móng bò, nướng xong bảo Azil Mã mang một cái sang, hai cùng nếm thử, đồ ăn trưa đừng nhiều.”

“Làm nhiều cũng phí .” Phán Đệ đưa tay bảo Mật Nương xắn tay áo giúp. “Cô chắc còn , ch.ó nhà cô thường xuyên sang nhà chơi, đồ ăn bắc khỏi nồi là nó tới cào cửa, xương gặm xong cũng chúng nó tha mất.”

Chuyện Mật Nương thật sự . “Chúng nó còn nhà khác nữa ? Ta bảo Ba Hổ để ý xem . Đến nhà cô thì , chỉ sợ ăn quen miệng sang nhà khác.” Có kẻ lòng độc ác, hễ mâu thuẫn với ai là trút giận lên ch.ó nhà họ, đừng để chúng nó đ.á.n.h bả c.h.ế.t.

Phán Đệ gật đầu, lời nàng lý. “Cô còn lấy dưa chua ? Ta múc cho một bát.”

Chương 456:

Mật Nương nghĩ nghĩ, Phán Đệ chắc là cảm thấy ăn đồ của khác là chiếm tiện nghi, trong lòng thoải mái, liền gật đầu: “Được, cô vớt cho một bát, mai trưa canh cá chua.”

Nói chuyện thêm một lát, nàng ước chừng thời gian, bưng bát dưa chua, ôm con dẫm tuyết về nhà.

“Chị Phán Đệ, chị thật sự tính lấy chồng ?” Oanh Nương nhỏ giọng hỏi.

Phán Đệ liếc nàng một cái: “Cô bé con đừng hỏi linh tinh. Cô sống cuộc sống của cô, sống cuộc sống của . Đừng nông nổi mà học theo . Cô chị Mật Nương của cô kìa, cuộc sống của chị sung sướng hơn nhiều.”

Oanh Nương lè lưỡi, ngượng ngùng “Ồ” một tiếng: “Em chỉ hỏi thôi.”

“Không gì đáng hỏi cả, cũng đừng hỏi nữa. Ta bây giờ lấy chồng cũng , lấy chồng cũng . Nói nhiều cũng theo kịp đổi. Tối nay lấy, sáng mai khi lấy.” Phán Đệ cho nàng câu trả lời chắc chắn, quyết định bớt qua với Oanh Nương. Một cô bé mười một tuổi, suốt ngày lân la cùng đám , đầu óc nghĩ chuyện lấy chồng sinh con, .

Mật Nương về đến nhà, Ha Bố Nhĩ đặt giường gỗ nhỏ. Nàng mang móng bò ướp , nhặt bỏ lá hành, lát gừng, nhóm lửa đặt lên vỉ đồng nướng, một chỉ đặt năm cái.

Da bò nướng mềm quết thêm sa tế. Sa tế trộn mật hoa hẹ, vị ngọt hòa quyện vị cay, giữ vị cay nồng đặc trưng của hẹ. Ba Hổ xách thịt , ngửi thấy mùi thơm, tiếc lời khen: “Chưởng quầy, tay nghề lên cao quá, nước chấm hôm nay pha ngon thật, cho thêm tương hẹ ?”

“Mật hoa hẹ.” Tương hẹ quết lên móng bò nướng sẽ cháy, cháy là đắng.

Ba Hổ lúc mới nhớ nhà còn mật hoa hẹ. “Chỗ còn đừng bán nữa, chúng giữ ăn.”

Mật Nương cũng ý đó, liền gật đầu đồng ý. Nàng cầm d.a.o xẻo một miếng nếm thử, da bò mềm dẻo nhai ngon, thịt da nhiều mỡ, ăn ngấy. Nàng khía mấy đường móng bò, quết nước chấm vết khía, để lộ gân bò nướng tiếp.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ngửi thấy mùi thơm chạy . Hai em chơi đùa tuyết với Đại Đốm, Tiểu Đốm cả buổi, chóp mũi rịn mồ hôi. Mật Nương bảo Azil Mã bưng một cái móng bò sang cho Phán Đệ, đuổi bọn trẻ bếp , chặt một cái móng bò cho chúng gặm.

“Mồ hôi khô , quần áo ướt mồ hôi thì .” Nàng dặn.

“Nương, móng bò nương nướng ngon cực kỳ!” Kỳ Kỳ Cách bắt đầu dẻo miệng, “Con ăn thêm một cái nữa, con ăn một một cái.”

“Được, thích ăn mấy cái thì ăn, chỉ cần con ăn hết.” Mật Nương cài cửa ngoài, “Mắt to hơn bụng.”

Ba Hổ thì mắt cũng to mà bụng cũng to. Năm con bò hai mươi cái móng, nàng giữ mười cái, nướng mười cái. Bưng cho Phán Đệ một cái, ba đứa trẻ chia ăn, chờ xong việc nhà thì còn bảy cái.

Mật Nương gặm cái thứ hai xong no, thì một gặm hết năm cái. Miệng no căng c.h.ế.t, tay lấy nốt cái nàng ăn dở, quết thêm nước chấm đặt lên lửa hơ nóng gặm tiếp.

“Cha con ăn khỏe thật.” Cát Nhã ngưỡng mộ vô cùng. Nó ăn hết liền cạnh Ba Hổ xem gặm, cũng coi như ăn.

“Thích ăn mai nướng cho.” Nàng nấu ăn mà nhà thích, lòng nàng vui sướng, tốn chút công sức cũng đáng. “Chờ g.i.ế.c dê, giữ riêng móng dê , tích nhiều cũng nướng ăn thử.”

Ba Hổ bưng bơ lên nhấp một ngụm nhỏ giải khát đặt xuống: “Để mấy hôm nữa hãy nướng, cho nghỉ .”

Bộ dạng của Mật Nương nhớ hôm mùa thu trâu đực húc thương, mổ thịt liền năm con. Đám ch.ó và sơn con báo trong nhà hôm đó cũng bụng căng tròn, uống nước chỉ dám nhấp ướt lưỡi.

Chó giống chủ, sơn con báo cũng .

Đêm ăn móng bò nướng xong, tối hẳn, Ba Hổ lặng lẽ bếp vo gạo nấu cháo đỗ xanh, hiếm hoi còn chủ động nhặt một bát rau xanh. Mật Nương tiếng động từ trong phòng , thấy đang rửa bùn bám rễ rau, nàng xổm xuống hỏi: “Muốn ăn rau xanh ? Trong nồi nấu gì thế?”

Ba Hổ ngẩng đầu: “Nàng thích cháo đỗ xanh.”

Nàng thích? Nàng thích cũng đến nỗi một ngày ăn hai bữa, sáng mới ăn cháo đỗ xanh xong. Nàng vốn định kho hai miếng thịt bắp bò, tối mì thịt kho.

Nam nhân lúc mới ngẩng đầu, mặt gượng gạo, chậm rãi : “Ta đói.” Chưa đói giảm tránh, buổi chiều cứ uống nước liên tục, bụng vẫn còn căng tức, nuốt nổi thứ gì khác.

Hắn hùng hồn bảo móng bò nướng ăn nhiều dễ nóng trong , tối ăn thịt cho ruột, ăn chút đồ chay cho đổi vị.

Chương 457:

“Ta nấu là cháo đỗ xanh, giải nhiệt.”

Mật Nương vạch trần lý do hoa mỹ của , nhà lấy tiền đồng: “Ta lấy hai miếng đậu hũ, tối món đậu hũ trộn hành lá.”

Ba Hổ đặt rau xuống: “Để , bên ngoài tuyết dày.”

“Ta ngoài dạo. Ha Bố Nhĩ đang chơi cửu liên giường đất, lát nữa ngươi nhớ xem nó.” Nàng đôi ủng da trâu ống dài, đeo bao tay, đội mũ da dê, cầm bát canh ngoài. Vừa khỏi cổng lớn, tuyết đọng mặt đất đột nhiên sâu hơn, một chân dẫm xuống ngập nửa cẳng chân.

“Nương? Ca, ?” Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã từ chuồng dê về, đến cổng lớn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó đầu , hai em liền nắm tay đuổi theo, bất ngờ dẫm chỗ tuyết sâu, nửa ngập mất, chỉ còn cái m.ô.n.g nhô lên.

“Hai đứa theo gì? Ta chỉ mua hai miếng đậu hũ thôi.” Mật Nương theo lối cũ. Nhìn bộ dạng hai đứa mắc kẹt trong tuyết nhúc nhích , nàng nhịn . Đặt bát canh xuống tuyết, nàng kẹp nách Kỳ Kỳ Cách kéo lên, kéo một đứa còn một đứa. “Cha các con còn ở nhà, về tìm cha chơi , một lát là về.”

“Con cũng .” Cô nhóc bĩu môi, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Mật Nương buông. “Nương chờ con một lát, con về lấy tấm ván, con với lên ván để kéo.”

“Được, hai đứa về lấy .” Mật Nương tính chờ hai đứa nhỏ cổng là nàng chạy biến.

Kỳ Kỳ Cách nghi ngờ nàng, thấy nàng đồng ý nhanh quá, tay ôm càng chặt hơn. “Ca, về lấy , em đây với .”

Mật Nương cúi xuống con gái, Cát Nhã chạy biến nhà, buồn bã: “Con tin ?”

“Đâu ạ.” Kỳ Kỳ Cách hì hì, nhưng nhất quyết buông tay.

Tấm ván gỗ chính là cái ván trượt mà hai năm Ba Hổ dắt nàng trượt băng sông, đủ cho hai đứa nhỏ chen chúc, đầu ván vênh lên, đuôi ván bằng phẳng. Mật Nương túm lấy dây thừng, một bước một dấu chân lún sâu trong tuyết, kéo theo hai cái đuôi nhỏ mua đậu hũ.

“Thím, nấu cơm ạ? Hầm thịt ạ?”

“Anh trai, xúc tuyết nấu nước cho dê bò uống ạ?”

“Bà nội, bà thế ạ? Mua đậu hũ ạ? Đưa tiền đây cháu mang về cho, cháu cũng định mua đậu hũ.”

Đi ngang qua nhà nào, hễ ngoài cửa là ai Kỳ Kỳ Cách quen, bắt chuyện . Mật Nương qua nhận tiền đồng và cái bát sành đen, “Lát nữa về sẽ gọi bà, bà đừng ngoài chờ.”

“Ừ, phiền tiểu a tẩu quá.” Lão phụ nhân lộ hàm răng sún, “Mua hai miếng nhé.”

Mật Nương xua tay, dẫm tuyết về đưa bát cho Cát Nhã, kéo ván trượt rẽ sang hướng khác.

“Sao hai đứa còn quen cả bà lão ?” Chỗ ngả về phía tây, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ít khi chạy sang đây chơi.

“Năm ngoái tuyết rơi bọn con còn đến chúc Tết mà, quên ? Bà nội còn cho bọn con kẹo mạch nha nữa.” Kỳ Kỳ Cách líu lo, vơ một nắm tuyết tung lên trời. “Tuyết rơi , chúc Tết.”

Gặp một là bắt chuyện ngay? Mật Nương thở hắt , giậm tuyết chân: “Đến nơi , xuống .”

Ông lão bán đậu hũ là Hán, lấy vợ bản địa, sinh một trai một gái đều thành gia lập thất. Bây giờ con trai ông tiếp quản lò đậu hũ. Mật Nương cửa bảo Kỳ Kỳ Cách gọi một tiếng. Vào cổng lớn, ông lão từ sân : “Mua đậu hũ ? Đến đúng lúc quá, chỉ còn năm miếng, lấy mấy miếng?”

“Vậy lấy hết cho . Trời cũng sắp tối , bán sớm nghỉ sớm.” Nghe sân tiếng cối xay, Mật Nương thuận miệng hỏi: “Vẫn còn ?”

“Rửa cối đá, ngâm đỗ tương, đậu hũ thì lúc nào mà chẳng bận.” Ông lão gói đậu hũ cho nàng, xoa đầu hai đứa nhỏ. Con gái Trung Nguyên sinh con, mắt mũi đều giống đàn ông Mạc Bắc. Hai đứa con ông cũng giống hệt bà vợ, Mạc Bắc đúng là át vía.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ôm bát đậu hũ ván dám nghịch ngợm. Lúc thì giục nhanh, lúc về đòi chậm.

“Bà nội ơi, đậu hũ của bà đây!”

Ván trượt tiếp tục về. Trời lất phất tuyết rơi. Đậu hũ lúc lấy còn mềm, nửa đường, lớp ngoài cùng đóng một lớp băng mỏng. Rơi một miếng xuống ván nhặt lên vẫn còn nguyên vẹn.

Còn về đến nhà, Mật Nương thấy cửa. Đứa bé trong lòng đàn ông tiếng chuyện liền "i a i a" gọi.

“Đồ mít ướt.” Kỳ Kỳ Cách gọi to, khoe khoang đang ván trượt.

“Đậu hũ mà rơi nữa là đ.á.n.h đấy.” Mật Nương hừ nhẹ.

“Bảo mua miếng đậu hũ mà đến tối mịt về. Sao dắt cả hai đứa nó nữa?” Ba Hổ đưa tay sờ má nàng, “Mệt ?”

Chương 458:

“Cũng , mệt lắm.” Mật Nương gục đầu lưng , lắc lắc tay. Hai phòng , Kỳ Kỳ Cách bưng bát chạy đặt đậu hũ, lon ton chạy giúp Cát Nhã nhấc ván trượt lên thềm.

Vào phòng, Ha Bố Nhĩ dang tay đòi bế. Mật Nương xuống ghế cho nó dựa lòng: “Xào rau với trộn đậu hũ đều ngươi .”

Ba Hổ đáp . Hắn chỉ chờ về là xào rau. Nhận lấy đậu hũ thả nước ấm cho tan băng, bảo Cát Nhã: “Ra sân gọi to Azil Mã về ăn cơm.”

Bữa tối dọn lên bàn, mỗi một bát cháo đỗ xanh, một đĩa đậu hũ trắng rưới sa tế và dầu mè, một đĩa rau xanh mướt. Kỳ Kỳ Cách c.ắ.n thìa nên ăn món nào : “Chỉ thế thôi ạ? Hết ạ?”

Cát Nhã cũng ngẩng đầu nồi, thấy trong nồi còn bốc khói, mắt ánh lên hy vọng: “Trong nồi còn bánh nhân thịt ạ?”

Ba Hổ khuấy nước cơm mặt, bên trong một hạt gạo: “Chỉ thế thôi. Buổi trưa ăn đồ béo ngậy , tối uống chút cho giải nhiệt.”

Mặt hai đứa nhỏ xịu xuống ngay lập tức, ủ rũ múc thìa cháo cho miệng, nhai mãi mới nuốt xuống, ăn kêu đói.

Azil Mã hiểu chuyện hơn, nó cũng ăn thịt nhưng ăn chay cũng . Nó múc thìa đậu hũ trộn hành bát, đậu hũ lạnh ăn với cháo nóng hổi, mùa đông ăn cũng ngon miệng. Nó còn khuyên Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ăn giống .

Mật Nương dậy lấy lọ đường đỏ : “Ăn cháo trộn đường ?”

“Ăn ăn ăn.” Ba cái bát đồng loạt chìa .

Mỗi bát một thìa. Mật Nương hỏi nam nhân đang bế con uống nước cơm: “Ngươi ?”

“Không cần.” Ba Hổ đưa tay che bát, “Uống chút canh loãng là thoải mái .”

Mật Nương múc một thìa bát , một ngụm cháo ngọt, một miếng đậu hũ mặn, ăn lẫn lộn ngọt mặn, mà cũng no bụng. Còn thừa nửa nồi cháo, nàng vét hết bát tô, sáng mai ai ăn thì cho chó.

“Đừng mặt đưa đám nữa, ngủ sớm , dậy sáng mai ăn mì thịt kho, thịt bò miếng to.” Nàng múc nước bảo Ba Hổ đưa ba đứa trẻ rửa mặt đ.á.n.h răng . Nồi đổ thêm nước, thả hoa tiêu, ớt, bát giác, vỏ quế , đun sôi nước luộc thái thịt bò: hai miếng bắp bò lớn, một chậu thịt gân, còn quả cật bò tanh khó khử mùi.

“Để dọn.” Ba Hổ vội vàng , “Đây là nấu cho ch.ó ăn ?”

“Ừ, nghĩ đằng nào cũng kho thịt bò, tiện thể nấu luôn cơm cho chó, nấu cả đêm là chín.” Mật Nương đóng cửa, theo nam nhân ngoài sân tuyết. “Đi nhanh nhanh, trời lạnh quá.” Thái mấy miếng thịt bò mà tay cóng đơ, nhúng nước ấm mới cảm giác.

“Trước giường sưởi, nhà ngói, tổ tiên các ngươi sống sót qua mùa đông?” Chỉ nghĩ thôi thấy lạnh run, tối cóng thế mà ngủ .

Ba Hổ băm nhỏ thịt gân đổ nồi, đổ đầy nước, dùng nước nàng rửa tay để rửa sạch mỡ bò tay . “Khi đó lều nỉ cũng hố lửa, đào hố mặt đất, đốt lửa ngày đêm tắt, nhưng năm nào cũng nhiều c.h.ế.t cóng. Còn cách là bôi mỡ dê khắp để chống rét.”

Bếp nhét đầy phân trâu khô, bưng hai cái chậu, Mật Nương xách ấm đồng từ bếp phòng ngủ. “Cho nên , Mạc Bắc chúng đều kính nể Khả Đôn (Hoàng hậu/Phu nhân Khả Hãn), chính bà nguyện ý từ Trung Nguyên giàu xa xôi gả đến Mạc Bắc, chúng mới ngày lành hôm nay.” Giọng đầy cảm kích vọng từ khe cửa.

Cháo đủ no bụng, trời còn sáng Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã mùi thịt thơm lừng đ.á.n.h thức. Mở mắt , bụng réo òng ọc. Hai em áp tai tường ngóng động tĩnh phòng bên, thấy gì chui chăn, thi xem bụng ai réo to hơn, còn đếm xem réo bao nhiêu tiếng.

Ba Hổ cũng mùi thịt kho đ.á.n.h thức. Tỉnh dậy phản ứng đầu tiên là cuối cùng cũng thấy đói, dám ăn kiểu đó nữa.

“Cha? Mẹ?” Cát Nhã gõ gõ tường gạch, “Hai dậy ạ?”

Ba Hổ ngoài cửa sổ, trời mới hửng sáng. Hắn cũng gõ tường, bên nhận tín hiệu lập tức im lặng. Hắn xi tiểu cho thằng bé đặt chăn, mặc quần áo sang phòng bên. Mở cửa liền thấy tiếng kêu rên khe khẽ.

“Đói ? Ta mặc quần áo cho hai đứa nhé? Hai đứa giúp nhóm lửa, nấu cơm.” Lúc mặc quần áo, bụng hai đứa nhỏ cứ réo liên tục, còn to hơn cả tiếng đ.á.n.h rắm, Ba Hổ buồn hối hận, tối qua nên rán một đĩa bánh trứng. “Hai đứa dậy từ lúc nào?”

“Lâu ạ. Bọn con dậy cha vẫn còn ngủ.” Trong phòng thắp đèn dầu, rõ trời sáng tối thế nào, Cát Nhã cũng .

Chương 459:

Ra khỏi cửa phòng mới thấy rõ sắc trời. Tuyết tạnh, trời mờ ảo, xanh lẫn trắng, trắng lẫn đen. Cát Nhã theo bếp, hít sâu một mùi thịt, bụng réo lên. “Cha, sang năm chúng giữ một con gà trống gáy sáng , thì con tỉnh dậy cứ tưởng là nửa đêm.”

Nói cứ như thể nó thức giấc ban đêm lắm bằng. Sét đ.á.n.h còn chẳng tỉnh, buồn tiểu cũng nhịn cả đêm, ngủ no mới xuống giường giải quyết.

Ba Hổ kịp đáp lời, tâm trí nó bay nồi thịt, ăn vụng một miếng .

“Rửa mặt súc miệng , tự , đừng để ướt quần áo. Ta vớt thịt.” Vớt thịt, thái thịt, nước kho múc bát tô, để hôm nào kho tiếp.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ôm bát bên bàn ăn thịt, Ba Hổ thỉnh thoảng ghé qua đút cho một miếng, tay thì bận rộn nhào bột.

Mật Nương đ.á.n.h thức, nàng ngoài, trời còn sớm, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã dậy ? Lại tiểu lão tam, thằng bé mắt cũng mở tròn xoe, đang ôm chân gặm.

“Ngoan quá ha, đang ngủ đúng ?” Hai con sửa soạn xong, mở cửa mở cửa sổ cho thoáng khí.

“Dậy ? Đang định gọi nàng.” Ba Hổ giũ mì sợi thả nồi, hỏi nàng đói , “Ta với hai đứa nhỏ đều đói đ.á.n.h thức.”

“Ta đói.” Mật Nương tiếng ồn ào ngoài cổng lớn, ôm tiểu lão tam nhà. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đang chơi hăng say cũng để ý tiếng bước chân, thi nhảy xa với Đại Hồ, Tiểu Mặc, cứ nhằm hố tuyết mà nhảy, tuyết sâu nửa chân chúng nó nhảy thành cái hố.

“Các ăn no rửng mỡ ?” Mật Nương quanh, vớ lấy cái chổi dựa cửa định đ.á.n.h . “Cút đây cho , giày tuyết ?”

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã hét lên một tiếng, lăn bò chạy xa. Đại Hồ, Tiểu Mặc cũng chen hóng chuyện, chạy xa vẫy đuôi tuyết nữ chủ nhân ở cổng lớn.

“Nương dậy ạ? Em cũng dậy ạ?” Kỳ Kỳ Cách xìu xuống, cúi đầu giày, bên trong hình như tuyết thật.

Ba Hổ tiếng quát giận dữ, vội múc gáo nước lạnh đổ nồi, chạy ngoài như lửa đốt đuôi. “Sao thế thế? Sáng sớm đừng nổi giận.”

“Ngươi cái hố kìa, hai đứa nó nhảy đấy. Thi nhảy hố tuyết với Đại Hồ, Tiểu Mặc. Giày tuyết, cổ tay áo cũng ướt.” Mật Nương nghiến răng, mách tội với .

“Không , tuyết ạ.” Kỳ Kỳ Cách ỷ chống lưng, chắp tay lưng định dối cho qua.

“Ngươi đây xem, tuyết theo họ ngươi.”

“Nàng theo họ nó thì vẫn là họ Quý thôi mà.” Ba Hổ lẩm bẩm, nhận lấy cái chổi trong tay nàng. “Thôi thôi, trẻ con mà, hiểu chuyện. Chờ ăn cơm dạy dỗ Đại Đốm, Tiểu Đốm, xem chúng nó nuôi con kiểu gì mà dắt tiểu chủ nhân nghịch dại.”

Mật Nương lấy cây gậy gõ . Dạy dỗ Đại Đốm, Tiểu Đốm? Mệt thể mở miệng lời hỗn xược đó. “Để dạy dỗ ngươi. Ngươi nuôi con kiểu gì? Nuôi sơn con báo kiểu gì?”

Ba Hổ gõ chạy bán sống bán c.h.ế.t, thấy hai cái đầu đất tuyết còn đang toe toét, hận cầu tình giúp chúng.

Rước họa , mệt thật.

Thay áo choàng và giày mới, trận gà bay ch.ó sủa sáng sớm cuối cùng cũng kết thúc. Cả nhà bàn ăn sáng.

“Oa, thịt kho ngon thật, nếm một miếng là tay nghề của con .” Kỳ Kỳ Cách khoa trương nịnh nọt.

Cát Nhã liếc đàn ông và em gái chịu đòn, cũng hùa theo khen: “Mì sợi cũng ngon, mềm nát.”

Bài nịnh nọt mẫu mực thế mà còn thiếu một câu.

Mật Nương và Ba Hổ đều thèm để ý, chỉ chuyên tâm ăn mì gắp thịt. Mì chan nước kho, đáy bát còn cải thìa luộc, mặn chay, hương vị đủ.

“Sau bữa sáng cứ ăn thế , no lâu ngon miệng.” Ba Hổ với Mật Nương, “Tối bỏ hai miếng thịt bò nồi, sáng dậy chỉ cần cán mì, cũng tốn công.” Bữa sáng nấu cháo còn nướng bánh, luộc trứng, thêm xào rau, nướng bánh tốn công hơn cán mì nhiều.

“Vậy chiều dùng xương bò với xương gà hầm một nồi nước dùng, nước hầm xương cốt, càng hầm càng thơm.”

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã , cha đang , trong lòng cùng dấy lên một nghi hoặc: Vừa mới còn đ.á.n.h , giờ hết giận ?

“Cha ——” Cô nhóc dè dặt gọi một tiếng.

“Ăn cơm .” Ba Hổ thèm để ý đến nàng.

Ăn xong, Ba Hổ tự giác thu dọn bát đũa, vứt giẻ lau cho hai em lau bàn. Azil Mã quanh, ngoài xách thùng đựng thức ăn cho ch.ó .

“Ta chuồng dê.” Dọn dẹp nhà cửa xong, Ba Hổ cửa xem tình hình chuồng dê. Còn rẽ qua tường rào thấy Phán Đệ từ nhà nàng , gật đầu chào.

Chương 460:

“Này, Ba Hổ, hôm nay ngươi với Mật Nương bận gì ? Không bận thì trưa sang nhà ăn cơm.” Phán Đệ hỏi.

“Không bận, trưa với Mật Nương dắt bọn nhỏ qua.”

Phán Đệ : “Được, chuẩn đồ ăn.”

Nàng xúc thùng tuyết nhà, bới khúc xương dê đông cứng chân tường. Nhân lúc tuyết tan, nàng cửa báo cho Mộc Hương và Bạch Mai, bảo Bạch Mai dắt theo Triều Bảo, còn Mộc Hương thì đừng mang Chung Tề theo.

“Trưa nay chắc , tối ?” Mộc Hương thẳng: “Tối Chung Tề ngoài ăn cơm với , nhà, cũng vì một bữa cơm mà cãi với .”

“Vậy cũng .” Phán Đệ gật đầu. Nàng sang báo cho Bạch Mai, một vòng thông báo cho Oanh Nương, cuối cùng đến nhà Mật Nương, bảo nàng tối đừng nấu cơm.

Tiễn Phán Đệ , Mật Nương lấy mười lăm con cá bạc nhỏ từ trong lu rã đông, buổi trưa nấu canh cá chua ăn cơm.

Thịt cá bạc nhỏ mềm mịn, chiên sơ hai mặt cho vàng, phi thơm gừng núi, ớt và một nắm hoa tiêu, đổ nước ấm ngập cá, đun sôi thả dưa chua .

“Ăn cá cẩn thận, chuyện, xô đẩy.” Lúc dọn cơm lên bàn, Mật Nương cầm sẵn cái phất trần lông gà để cạnh tay, nghiêm giọng cảnh cáo Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã nghịch ngợm.

Cô nhóc bĩu môi: “Con với đều là trẻ ngoan, lấy cái đó dọa , thật tin bọn con.”

“Con ăn cá ?” Mật Nương giơ phất trần lên, đôi co với nàng, “Muốn chuyện thì kéo ghế xa, xong hẵng ăn.”

Nàng và Ba Hổ đều gỡ xương cá cho bọn trẻ nữa, cũng ba bốn tuổi , thể tự học cách ăn cá. Kỳ Kỳ Cách là đứa miệng ngơi nghỉ, lúc ăn cơm cứ chuyện với , để ý là thể ăn no mới phát hiện hóc xương.

Đây là bữa cơm yên tĩnh nhất từ đến nay của Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, chỉ tiếng đũa va bát lanh canh và tiếng nhổ xương cá "phụt phụt".

“Con thích ăn cá.” Đũa đặt xuống, cô nhóc đổi giọng, “Không cho con chuyện con ăn no.”

Cát Nhã đẩy cái đầu cá bên cạnh bát nàng : “Em, em ăn hai con cá, nửa bát cơm, còn một muỗng canh cá.” Nói ăn no là lừa con nít.

Mật Nương chọc trán nàng một cái, bế tiểu lão tam đang ngáp nhà, cho bú, dỗ ngủ, đôi giày cửa, dặn Ba Hổ: “Ngươi trông con trai ngươi đấy, sang giúp Phán Đệ.”

Từ lúc sinh Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, hễ nhà nàng cỗ bàn tiệc tùng, Phán Đệ, Oanh Nương và Bạch Mai đều sẽ ở tiệc giúp dọn dẹp, rửa bát, lau bàn, quét nhà, việc gì cũng .

“Được, chiều nay cả, chỉ trông nó thôi.” Ba Hổ cho ch.ó ăn xong nhà, bên cửa sổ cầm lấy sọt kim chỉ khâu giày, tiếp tục đường chỉ Mật Nương đang khâu dở. Trong nhà năm miệng ăn lớn nhỏ, việc nặng tốn giày, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thì lớn nhanh từng ngày, giày kịp cũ chật. Mua giày lúc nào cũng ý, nên lúc rảnh rỗi Mật Nương lúc nào ngơi tay khâu đế, vá mũi. nàng sức yếu, khâu đế giày vẫn là chắc nhẹ nhàng hơn. Nàng thấy khâu đế giày cũng vui, nên một nửa đế giày trong nhà đều là .

Một chiếc đế giày thành, Ba Hổ mở hé cửa sổ ngoài cho mắt nghỉ ngơi.

Cổng lớn đang mở, Đại Đốm lăn một vòng tuyết, lấm lét lẻn . Nuôi một mỡ mà vẫn ham ăn, nó mon men đến cửa bếp, nhón hai chân định đẩy cái gậy gỗ cài nghiêng vòng cửa.

“Khụ.” Hắn gõ cửa sổ nhắc nhở. Chưa kịp gì, hai tai nó cụp xuống, nhảy vọt khỏi cổng lớn, chạy nhanh hơn cả thỏ đuổi.

“Đều đáng đánh.” Ba Hổ hừ một tiếng. Người đáng đánh, ch.ó mèo cũng đáng đánh. Hắn đóng cửa sổ xuống. Vừa xuống thấy tiểu mập mạp giường đất vươn vai, "hự" hai tiếng, tỉnh giấc.

“Có tiểu ?” Hắn vội lên tiếng. Tiểu tam tử tỉnh ngủ thấy sẽ vài tiếng, nếu thấy tiếng đáp sẽ gào . Hắn bế đứa nhỏ lên, cởi tã: “Hôm nay chỉ hai cha con , con nhà, chúng chuyện phiếm.”

Chiếc đế giày khâu xong là chuẩn giày cho Cát Nhã. Hắn lấy ướm chân con trai út: “Giày của con đều giữ cho con đấy, đôi ba năm nữa là .”

Ha Bố Nhĩ mọc một chiếc răng sữa, thấy gì cũng gặm, túm lấy đế giày nhét miệng.

Ba Hổ mừng vì nó thứ để ngậm miệng, c.ắ.n đế giày còn hơn là quấy đòi Mật Nương bế.

Trời nhá nhem tối, Mật Nương về cho tiểu lão tam bú, nhận lấy con hỏi: “Có ?”

Chương 461:

“Không, ngoan lắm.” Ba Hổ nhét chiếc đế giày nước miếng ướt sọt kim chỉ. “Cơm sắp xong ?”

“Sắp .” Nàng đá chân bảo Ba Hổ giày bông cho . Ủng da trâu đế gỗ, lâu đau chân.

“Không cho b.ú xong là qua đó ? Sao còn đổi giày?”

“Còn ba món xào nhanh tay , đợi đến đông đủ mới xào. Mộc Hương gửi con trai qua , còn việc bận, đợi lát nữa.” Mật Nương ôm con đổi sang ghế tựa. “Bạch Mai với Oanh Nương đang ở đó giúp, cũng sắp xong , chờ cơm chín chúng hẵng qua.”

“Phải , ngươi để ý đám ch.ó nhà . Thường xuyên ch.ó chạy sang nhà Phán Đệ xin ăn. Đến giờ cơm ngươi vòng quanh xem, nếu con nào cửa nhà khác thì đ.á.n.h cho một trận thật đau, cho nó chừa. Nhà thiếu ăn ngoài ăn bậy, còn phiền .”

“Được, mai xem.” Ba Hổ nắm tay con trai út, mắt đảo quanh. Trời sắp tối, tiện bậy, đành tìm chuyện để phân tán sự chú ý. “Còn ba ngày nữa Văn Dần cưới vợ.”

“Ừm, ngày ngươi qua hỏi xem cần giúp gì . Người gọi ngươi sư bao nhiêu năm , nên chạy việc giúp .”

Chạy việc thì , việc nặng, dọn đồ, sắp xếp cỗ bàn đều , chỉ cần đừng bắt chuyện phiếm với khách khứa, sai việc gì cũng .

Mây đen trĩu nặng, gió cuốn tuyết bay lất phất. Mật Nương quấn chăn nhỏ cho Ha Bố Nhĩ, để Ba Hổ bế . Triều Bảo ngoài cổng lớn, là bộ quần áo mới .

“Mọi đến đủ ?” Ba Hổ hỏi.

“Các vị là đủ, chỉ thiếu Mộc Hương thôi.” Triều Bảo trêu Ha Bố Nhĩ. “Trong phòng phụ nữ với trẻ con, một đàn ông trong ngoài đều tự nhiên, nên chạy đây.”

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã sang từ sớm, cùng với Azil Mã, còn con trai của Mộc Hương và Bạch Mai. Ba nhà, đám trẻ trong phòng chạy , rối rít gọi cha gọi .

Con trai Mộc Hương hiên ngơ ngác cánh cửa tối om, vê ngón tay đòi về: “Con tìm .” Nó chỉ quen với con của Bạch Mai, còn Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thì đây là đầu chơi chung. Trời tối nên nó sợ, nhất là khi mấy đứa trẻ đều cha bên cạnh.

“Cái cô Mộc Hương , bận gì mà cơm cũng ăn.” Phán Đệ dỗ đứa bé, kéo nó bếp múc cho bát canh xương hầm uống .

Chỉ Oanh Nương còn ở khu cứu tế, nên nhiều hơn một chút. Nàng Mộc Hương là quản sự khu cứu tế, nhà ai mất gà thiếu trứng, dê bò húc , nhà cãi vã… đủ thứ chuyện lặt vặt đều đến tay nàng quản.

“Oai phong lắm, nàng với Chung Tề cùng quản hết việc lớn nhỏ bên đó.” Trước mặt trẻ con nàng nhiều. Nàng mấy gặp Mộc Hương và Chung Tề cãi , mặt đỏ tía tai như kẻ thù.

Đợi thêm mười lăm phút, Triều Bảo và Bạch Mai cùng về phía đông đến nhà nàng xem thử, về trong phòng tối om, ai.

“Chúng ăn , đợi nàng nữa, canh trong nồi sắp cạn .” Phán Đệ, chủ nhà, lên tiếng. Thức ăn lượt bưng lên bàn: canh thịt dê củ cải, cá bạc nhỏ chiên giòn, dồi huyết bò dưa chua, thịt gà kho tương, canh cá viên, một bát canh trứng, còn một ấm bơ.

“Thật là hậu hĩnh quá, ăn xong bữa chắc mong cô chuyển nhà nữa mất.” Triều Bảo lời nịnh nọt.

“Toàn món thường thôi, nhà các vị cũng thiếu, chỉ tốn chút công sức.” Phán Đệ mặt mày rạng rỡ. Đến Mạc Bắc năm thứ năm, cuối cùng nàng cũng một mái nhà.

Lúc ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Đứa trẻ trong phòng phát hiện tiên, kịp thấy bóng vội chạy ngoài: “Mẹ, con cứ tưởng quên con .”

“Đâu , đến đây.” Mộc Hương bế con phòng, “Xin , xin , đến muộn.”

“Không , đồ ăn cũng dọn lên bàn, đến muộn chút nữa là đợi cô .” Phán Đệ nhận lấy đồ Mộc Hương đưa, kéo ghế mời nàng , “Ăn cơm thôi.”

“Nào, nâng bơ lên cụng ly, chúc mừng Phán Đệ dọn nhà mới.” Mật Nương nâng chén.

“Chúc mừng, nhà mới đón niềm vui mới, cuộc sống ngày càng sung túc.” Mộc Hương uống cạn một , mặt mày giãn , với Phán Đệ, là chúc mừng chính .

“Nếm thử món dồi huyết bò dưa chua , trông mắt nhưng ăn cũng khá lắm, tối qua cũng ăn một bữa .” Phán Đệ mời.

“Nương, múc cho con thìa canh cá viên.” Cát Nhã đưa bát, còn với đứa em bên cạnh: “Món con đấy, nếm thử , dai lắm.”

“Ngày nào cũng ăn đồ con chán ?” Bạch Mai cũng múc cho con trai một thìa, gắp cho Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã mỗi đứa một cái đùi gà lớn. “Món , hai đứa nếm thử xem ngon bằng con .”

 

 Chương 462

Mọi đang ăn uống vui vẻ, con ch.ó ở cửa đột nhiên sủa lớn.

 

“Ngươi ngoài xem .” Mật Nương nhận lấy Ha Bố Nhĩ, bảo Ba Hổ .

 

Hắn còn khỏi sân, bên ngoài đến cửa: “Mộc Hương ở đây ? Ta nàng đang ăn cơm ở nhà Phán Đệ, đây nhà Phán Đệ ?”

 

Mộc Hương thấy, gượng: “ là ăn bữa cơm cũng yên. Mọi ăn , xem .”

 

“Sao ? Có chuyện gì? Tối muộn còn chạy tới.” Nàng hỏi.

 

“Chung soạn sĩ xảy chuyện , đầu thủng một lỗ, tình hình lắm, đưa Mậu Huyện gấp, ngài mau cùng .”

 

Người đàn ông ngoài cửa hạ giọng, nhưng Ba Hổ vì đuổi ch.ó nên gần, trọn vẹn, cũng thấy giọng bình tĩnh lạ thường của Mộc Hương: “Ba Hổ, ngươi nhà đừng gì, đừng ăn cơm mất ngon.”

 

Nàng nhà, viện cớ khu cứu tế chuyện cần xử lý, vuốt đầu con trai, nghĩ ngợi bảo nó tối nay ngủ cùng Phán Đệ: “Con ngủ , chờ về sẽ sang đón con.”

 

Chờ nàng , Phán Đệ kéo đứa bé gần chăm sóc. “Cái cô Mộc Hương , bản lĩnh thật lớn. Bốn năm gặp mặt ai mà ngờ nàng ngày hôm nay, chẳng kém gì đàn ông.”

 

Phán Đệ thấy sắc mặt Ba Hổ đúng lắm: “Sao ?”

 

“Không .” Ba Hổ lắc đầu, “Bị gió lạnh sặc thôi, ăn cơm .”

 

Suốt bữa cơm Ba Hổ ít đến đáng thương, Mật Nương chắc chắn chuyện gì xảy . Ăn xong, đợi mở lời, nàng chủ động đề nghị về : “Bọn trẻ buồn ngủ , chúng về đây.”

 

Lại sang Oanh Nương: “Oanh Nương tối nay cô ở nhà Phán Đệ về? Nếu về thì để Ba Hổ đưa cô về, trời tối tuyết, một an .”

 

Oanh Nương Phán Đệ, nghĩ về cũng , liền : “ giúp chị Phán Đệ dọn dẹp, tối cùng chị trông bọn trẻ.”

 

“Bạch Mai cô cũng con nhỏ, cô với Triều Bảo đưa con về , với Oanh Nương dọn là .” Phán Đệ cho Bạch Mai động tay.

 

“Ta đưa con về sang đón nàng .” Triều Bảo bế con lên. Nhà trẻ b.ú sữa, già, Bạch Mai về sớm muộn một chút cũng ảnh hưởng.

 

Tiệc vui chóng tàn. Oanh Nương lấy nước cho Chung Húc Văn rửa mặt rửa chân, cởi áo bông dỗ nó ngủ. Nó thường xuyên mang đến khu cứu tế, nên cũng gặp Oanh Nương, dặn dò, nên yên tâm ngủ nhanh.

 

Trong bếp, Phán Đệ và Bạch Mai đang về Mộc Hương: “Nàng là tính cách mạnh mẽ nhất trong chúng . Cũng may là mạnh mẽ, nếu chẳng quản sự, cũng khiến khác nể phục.”

 

Bạch Mai gật đầu, xếp chồng bát trong tay lên: “ là mạnh mẽ, cũng vất vả. Bận việc bên ngoài lo việc nhà, tội đứa nhỏ. Chung Tề cũng là quản sự , nàng dính gì?”

 

“Chị Mộc Hương với chồng lắm. Mùa đông năm nay gặp họ cãi hai ba . Có khi hai gặp ở khu cứu tế cũng .” Oanh Nương nín nhịn cả đêm, cuối cùng cũng , nàng thở dài một . “Húc Văn cũng chủ yếu là chị Mộc Hương trông, chị nó theo đó. So với ba đứa con nhà chị Mật Nương, cứ như cha .” Đêm nay ăn cơm nàng để ý thấy, trừ lúc Ba Hổ ngoài, còn bế đứa bé b.ú sữa ăn cơm, còn để ý gắp thức ăn cho hai đứa .

 

Ai cũng khen Mật Nương phúc, lấy chồng .

 

 

Bên , Mật Nương và Ba Hổ múc nước tắm rửa qua loa, đuổi Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã lên giường đất ngủ, hai ôm Ha Bố Nhĩ về phòng ngủ.

 

“Chung Tề xảy chuyện .” Không đợi Mật Nương hỏi, Ba Hổ . “Nghe báo tin tình hình lắm, đầu thủng một lỗ, đưa Mậu Huyện gấp suốt đêm.” Trời tuyết lớn thế , từ đây đến Mậu Huyện ít nhất cũng mất hai canh giờ, là ban đêm, nhầm đường còn tốn thời gian hơn, chờ đưa đến Mậu Huyện chắc m.á.u chảy khô mất.

 

Chung Tề là kẻ chẳng gì, c.h.ế.t thì c.h.ế.t. Ba Hổ đột nhiên tin cũng chút kinh ngạc, nhưng qua cũng mấy quan tâm, chủ yếu là sốc thái độ của Mộc Hương. Lúc bao nhiêu phiên khuyên can, nàng vẫn quyết tâm gả cho Chung Tề. Giờ mới mấy năm, con tròn hai tuổi, tin chồng sắp c.h.ế.t mà nàng hề hoảng hốt.

 

“Nàng bảo đừng ăn cơm mất ngon, cảm giác tính mạng chồng nàng trong lòng nàng còn bằng một bữa cơm.” Lúc đó, còn tâm trí cân nhắc xem hỏng bữa cơm .

 

 

Loading...