Người đàn ông tối qua mất giày cũng tìm thấy chiếc còn trong bụi cỏ ven sông. Ông cố ý đến bên Ba Hổ : “Giày tìm , ngươi cần mua giày mới cho nữa. Bãi chăn thả nhà cách nhà ngươi xa, việc cứ hét to một tiếng là tới.”
“ đúng, hét một tiếng là .”
Mọi hết, một nhà năm bãi cỏ đẫm máu, quanh. Trên xe chất đầy thịt bò, tranh thủ bán hết khi trời trưa nắng lên.
Mật Nương liếc xe ngựa, sang Ba Hổ: “Ta thấy vẻ còn vui lắm.”
“Không ?” Ba Hổ xách nước từ sông lên dội rửa nền đất dính máu, thùng nước liếc một cái, đúng là thấy vẻ nặng nề.
Hắn hắng giọng, đè thấp thanh âm: “Nàng lầm , đang phiền lòng lắm đây.” Lại sợ nàng tin là thật, bèn thêm: “Thôi, sự tình , nghĩ thoáng chút. Ít nhất cũng bán tiền, còn thể tha hồ ăn thịt bò. Nhà nhiều bò, nhiều thêm mấy con thiếu mấy con cũng ảnh hưởng.”
Ba Hổ leo lên ngựa, đó xuống sông rửa mặt qua loa. Thức trắng cả đêm, mổ bò lột da xẻ thịt đều là việc nặng, cằm mọc một vòng râu xanh mờ, lúc xoa mặt còn thấy gai tay.
“Ta Tuất Thủy đây.” Hắn vốn hỏi nàng , nhưng nghĩ đến còn đứa nhỏ b.ú sữa, nàng Tuất Thủy tiện, nên nuốt lời bụng.
Kỳ Kỳ Cách chạy tới, ôm chân cha nàng cũng , còn nhân lúc chú ý, quệt vội vệt dầu mỡ miệng y phục .
“Không chê hôi ?” Ba Hổ nhận lấy khăn Mật Nương đưa, vẫy Cát Nhã gần, nhúng ướt khăn lau mặt cho hai em, liếc Kỳ Kỳ Cách : “Ta tối qua một mồ hôi, mổ bò văng một máu, sưởi ấm bám một tro, ăn thịt còn rớt ít dầu mỡ.”
Kỳ Kỳ Cách càng mày nhăn càng chặt, mắt đảo qua y phục , thấy rõ vết m.á.u và vệt mỡ, liền bĩu môi như sắp nôn, nhưng vẫn gượng dỗ dành: “Cha là cha của con, con ghét bỏ cha .”
Ba Hổ nín đến tức ngực, “Được, chê là .”
Lúc đưa khăn cho Mật Nương, Kỳ Kỳ Cách, giọng đầy tự hào: “Ta một gã nhà quê thô kệch, mà dưỡng đứa con gái miệng ngọt thế .”
“Lúc nhận là con gái ngươi?” Mật Nương liếc xéo , “Sau nó mà ngang ngược chơi , ngươi đừng mà gào với : Mau tới quản con gái ngươi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-425.html.]
Nam nhân mặt , vai run lên vì , năng vô cùng trơ trẽn: “Ta mượn nàng một ngày, tối trả ngươi.”
Mật Nương "phì" một tiếng, thấy , sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn một chút, mới : “Ngươi bán thịt bò thì mang Kỳ Kỳ Cách với Cát Nhã theo, bỏ tiền thuê hai đứa nó rao hàng.” Kẻo kéo cả xe thịt , tối về vẫn còn nửa xe.
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã vốn thích theo bán thịt, vì thể đếm tiền đồng, còn tiền công, càng chút do dự, tự trèo lên xe bò thúc giục mau.
Ba cha con , Mật Nương ôm Ha Bố Nhĩ một góc xi tiểu, dọn dẹp xong xuôi, nàng đang chuẩn về thì đầu thấy Mục Nhân đại thúc đang cầm roi đuổi muỗi cho con bò đất.
“Ôi, bò thật, đáng tiếc.” Lão nhân mặt đầy nếp nhăn, vuốt vết thương m.ô.n.g bò xem xét, sâu quá, cứu .
“Thức cả đêm , ngươi cũng về ngủ , già thức nổi , đừng để ngã bệnh.” Mật Nương nhặt cây gậy dài vứt bên cạnh, xua ruồi muỗi cho hai con bò, “Ngươi về nhà đồ tể xem thử, hỏi thu bò , bán cho một con.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Còn con ?”
“Con mổ thịt chúng ăn. Nhà nhiều miệng ăn thế , bao nhiêu thịt cũng hết.” Đã thịt bò thì g.i.ế.c dê nữa, bán bò nhà hàng mua thịt bò về ăn thì đúng là ngốc.
“Được, về đây.” Lão nhân dậy về.
Mật Nương gọi hai gã công khác tới, bảo họ về đ.á.n.h xe qua đây, “Lát nữa để đồ tể mổ bò, hai ngươi lột da bò , xẻ thịt kéo về.”
“Vâng, .” Nghe ý là giữ cả con bò để ăn, hai gã công lập tức hết mệt, bọn họ cũng điều kiện bữa nào cũng ăn thịt bò.
Sắp xếp xong, Mật Nương một tay bế con, một tay cầm gậy dài quanh con bò, xua đuổi lũ ruồi muỗi hút m.á.u bám thịt.
Đồ tể và gã công cùng đến, Mật Nương giao việc cho gã công, “Cân nặng bao nhiêu các ngươi cứ ghi , chờ Ba Hổ về tính tiền.” Đến cữ b.ú của Ha Bố Nhĩ, rên rỉ đòi vạch áo, Mật Nương cũng vội vã về. “Còn nữa, lúc các ngươi về thì đặt cái giường nhỏ của Ha Bố Nhĩ lên xe bò mang về luôn.”