“Thảo nguyên bao la thế , đủ cho dê bò ăn, khai hoang một khoảnh đất mà còn dọa bỏ tù.” Vừa lều, Mộc Hương bĩu môi. Mấy ngày nay, qua quan sát, nàng thấy dân chăn nuôi Mạc Bắc trồng trọt, rau trồng còn bằng cỏ dại. Nàng liền nảy ý định trồng rau bán kiếm tiền. Dọn chuồng dê việc lâu dài, Lão Ngao Ca khỏi bệnh là nàng hết tiền kiếm. Hơn nữa, nàng cũng cái việc bẩn hôi đó mãi.
Nghĩ đến đây, Mộc Hương lườm Lan Nương. Đứng trong nước cả ngày mới mười lăm văn tiền công, mà còn mặt mũi về khoe hôm nay ăn mấy bát thịt, nào là chủ nhân hào phóng, nào là vợ chủ nhân sinh con ở cữ. là cái nết đổi, đến cũng thích hóng chuyện nhà khác.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Có thể là thảo nguyên hợp trồng trọt. Ngươi xem chúng đến lâu như mà một giọt mưa cũng . Người và vật ở đây uống nước đều trông chờ con sông . Sông chỗ sâu nhất cũng mới đến đùi, dẫn nước tưới tiêu thì nông dân c.h.ế.t khát hết.” Mật Nương xách nồi gốm lên: “Ta chuẩn tắm rửa, ai cùng ?”
“Ta tắm.” Lan Nương bệt ngạch cửa, ngâm nước cả ngày, da nàng nhăn nheo, dính nước nữa.
“Ta cũng tắm.” Oanh Nương về thẳng lều . Nàng mệt, tiếng chuyện bên ngoài, nhắm mắt là ngủ.
Lần , bờ sông múc nước chỉ bốn cô nương. Nhân lúc Bạch Mai cùng Mộc Hương tìm chỗ “giải quyết”, Phán Đệ nhỏ giọng hỏi: “Mật Nương, dê của ngươi bệnh ?”
“Ừ, con nhỏ nhất tiêu chảy, ba con vẫn khỏe. Dê nhà Ba Hổ cũng , chắc bệnh truyền nhiễm , ngươi yên tâm.” Mật Nương nghĩ Phán Đệ lo nàng tiếp xúc với dê bệnh, về ngủ chung lều sẽ lây cho dê của khác.
“Con dê đó là chủ nhân của ngươi chữa giúp ?” Thấy Mật Nương gật đầu, Phán Đệ nàng với ánh mắt phức tạp, do dự hỏi: “Sao đối xử với ngươi ? Có để ý ngươi ?”
Mật Nương kinh ngạc nàng , đùa: “Cũng chừng, đường đường là một đại cô nương, lười, tham ăn, nhiều chuyện, đàn ông để ý cũng là bình thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-34.html.]
Phán Đệ nóng bừng tai, chút nghi ngờ Mật Nương đang kháy , hậm hực: “Ngươi cũng đừng giận, đây bừa, là mấy bà thím , vô tình .”
“Ồ?” Mật Nương cần đoán cũng là mấy công chung ở nhà Ba Hổ, nàng nghiêm túc : “Vậy chắc các bà đoán sai , Ba Hổ đối với chắc ý đó. Tính với cũng tiếp xúc nhiều, hứng thú với Đại Hoàng hơn. Sữa dê mang về cũng là nam phó nhà cho, ý .”
Mật Nương cũng từng ý nghĩ đó. nàng tính tính , khi nàng đến nhà Ba Hổ , tiếp xúc giữa hai đều liên quan đến Đại Hoàng, cũng rõ mua Đại Hoàng. Sau khi nàng đến xén lông dê, hai gặp mặt đếm đầu ngón tay, Ba Hổ cũng biểu lộ hảo cảm gì. Điều khác thường duy nhất là hành động của nàng: nàng nhận trứng gà của Triều Lỗ đưa cho Ba Hổ.
“Hắn giúp chữa bệnh cho dê, thể là cũng chắc con dê bệnh truyền nhiễm . Nếu mang về, lỡ là bệnh truyền nhiễm thật, gia súc của dân chăn nuôi Lâm Sơn chắc c.h.ế.t quá nửa.”
“Ngươi cũng . Vậy ngươi để ý chút, cơ hội thì giải thích, đừng để hỏng thanh danh ngươi.” Thấy Mộc Hương và Bạch Mai , Phán Đệ lập tức im bặt. đường múc nước về, nàng đột nhiên : “Đợt cô nương tên Nhị Ni, lớn lên xinh , mấy hôm một gã dân chăn nuôi gần ba mươi tuổi hỏi cưới, cho bốn mươi tám con dê sính lễ.”
“Đàn ông nếu nhân phẩm , tuổi lớn một chút cũng . Với cảnh của chúng bây giờ, gả cho dân chăn nuôi còn hơn gả cho dân tị nạn nhà cửa. Có thể lấy bốn mươi tám con dê sính lễ, Nhị Ni gả cho cần như chúng , chạy vạy khắp nơi tìm việc, xong việc lo việc khác, suốt ngày mùi dê hôi. Vậy mà nấu cơm nồi, tắm rửa chậu, ngủ chăn.” Mật Nương xoa cánh tay mỏi rã rời, nghĩ đến con dê con sống c.h.ế.t rõ, thở dài.
“ , trừ phi gả cho quan, nếu gả cho ai cũng là chăn thả. Ta gả cho , sinh con mà vẫn ở lều thuê.” Phán Đệ thở phào. Lúc nàng chuyện với Mộc Hương, Mộc Hương Nhị Ni là gả cho một ông già…
“Hai ngươi thực dụng thật.” Quả nhiên, Mộc Hương lập tức nhảy dựng lên: “Mật Nương, còn tưởng ngươi thanh cao, hiếu thắng, ngờ ngươi cũng chỉ điều kiện.”