“Ta , cũng định lấy tiền công.” Mật Nương ngẩng đầu , tay vẫn thả lỏng: “Ngươi cần quan tâm , chỉ đến luyện kỹ xảo bắt dê thôi.”
“Được.” Ba Hổ nhiều lời, dậy chọn chỗ khuất nắng xuống, nhắm mắt ngủ. Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng dê kêu. Ban đầu thấy ồn, nhưng lười dậy đổi chỗ, dần dần cũng ngủ .
Lúc tỉnh nữa là đ.á.n.h thức. Ba Hổ gạt cánh tay che mắt , híp mắt cô nương đang bên cạnh. Từ góc độ , phát hiện cằm Mật Nương trắng.
“Buổi trưa , , ngươi về ?” Mật Nương ngại mùi dê hôi , dám đến gần . Thấy dậy, nàng lùi một bước: “Ngủ say thật, đuổi giúp ngươi ba đợt bò định giẫm lên ngươi mà ngươi cũng .”
Ba Hổ thuận theo động tác của nàng, xuống chân nàng, ngón chân trong đôi giày rơm sẫm màu trông trắng nõn tròn trịa.
“Ta ăn thịt ? Ngươi lùi cái gì?” Ba Hổ phát hiện hai bước, nàng lùi bốn bước, tức giận hỏi: “Ngươi sợ ?”
Mật Nương lắc đầu, kiên quyết giữ cách ba bước với .
“Lắc đầu cái gì, miệng khóa ? Không ngươi nhiều lắm , hôm nay câm?”
Mật Nương kỳ quái liếc : “Không ngươi chê nhiều ? Với nhiều ít thì liên quan gì đến ngươi? Ngược là ngươi hôm nay lắm lời thật.”
“Ta nhiều ít thì liên quan gì đến ngươi?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ba Hổ câu hỏi cho giật , còn nghĩ lý do, thấy Mật Nương thản nhiên xa. Hắn lên sườn đồi phía bắc, cỏ che gần hết dê, nhưng vệt màu xanh nhạt đầu dê vẫn còn lòi .
là chút chột . Ba Hổ hừ hừ, chắp tay lưng về, cũng vạch trần âm mưu trộn dê đàn của .
Mật Nương tối qua lúc dắt Đại Hoàng, nhà Ba Hổ khách nên trưa nay nàng định chạy qua xem nó, kẻo đụng giải thích.
“Mật Nương về , mau tới ăn cơm, nấu xong.” Phán Đệ gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-24.html.]
“Tới đây.” Mật Nương bưng bát qua, xuống hỏi: “Hôm nay các ngươi thấy Đại Cư Thứ ?”
“Thấy , bọn đang đây.” Lan Nương mặt mày hứng khởi: “Mắt của Đại Cư Thứ màu xanh biếc, lúc bà qua, gần như nín thở, cao quý quá, mặt bà dám phát tiếng động, sợ ô uế bà .”
“Trước khi đến Mạc Bắc, cô nương nhất từng thấy là con gái Huyện thái gia. Hôm nay thấy Đại Cư Thứ, con gái Huyện thái gia chỉ đáng xách giày cho bà .” Mộc Hương hôm nay hiếm khi cà khịa Lan Nương: “Đương nhiên, nếu Đại Cư Thứ chịu, cũng nguyện nâng giày cho bà, cần tiền tiêu vặt cũng .” Nói xong, mặt nàng còn ửng đỏ.
Mật Nương đến mức ăn , đúng là mê sắc .
“Nâng giày mà đến lượt ngươi ? Mơ .” Phán Đệ Mộc Hương si tâm vọng tưởng. Nàng vẻ thần bí, hiệu gần, nhỏ giọng: “Ta Đại Cư Thứ thành hôn, nhưng hậu cung thiếu mỹ nam. Đô thành Hữu thừa tướng và Đại tướng quân đóng quân ở Cổ Xuyên đều là thần tử váy bà . Cái gã hắc y theo hôm nay các ngươi ấn tượng ? Hắn là nam sủng bà mang theo bên đó.”
“Nói bậy.” Mộc Hương là đầu tiên vui, sa sầm mặt: “Ngươi đừng tin lời đồn vỉa hè, ai bịa đặt lung tung. Đại Cư Thứ cao quý như , thể…” Nàng “hự” một tiếng: “Mẹ , lưu luyến sắc , bất kể nam nữ đều đắn.”
“Cổ hủ, Đại Cư Thứ tiền, quyền, địa vị, gả đến nhà khác chịu khí của chồng.” Lan Nương trợn trắng mắt: “Bà như , gả cho ai cũng thiệt. Nếu là bà , cũng nuôi trai lơ, ban ngày phụ tá đắc lực, ban đêm ấm chăn cho .”
Mật Nương và mấy đều thể tin nổi mà nàng , thật ngờ nàng suy nghĩ cỡ .
“Không hổ.” Mộc Hương khinh bỉ.
Thấy hai sắp cãi , Mật Nương vội lảng sang chuyện khác: “Nói cũng xem Đại Cư Thứ thế nào. Bà ?”
“Đi , mặt trời lên là nhổ trại , đoàn thương buôn cũng theo .” Bạch Mai nghĩ đến chỗ vải Mật Nương mua sáng nay, hỏi nàng bao nhiêu tiền một thước.
“Mười ba văn, mà còn là sâu đục lỗ.” Nhắc đến chuyện Mật Nương đau lòng, nàng cũng chẳng còn tâm tư ngắm mỹ nhân nữa.
“Tiền công mười ngày nay, chuyển tay hết sạch. Mua vải về còn may nổi hai bộ quần áo .” Nàng đó còn định mua bông về chăn đệm, sáng nay tiêu sạch tiền đồng cũng dám hỏi giá.