“Ngươi ăn t.h.u.ố.c s.ú.n.g ? Suốt ngày cứ tóm lấy mà cắn.” Lan Nương cũng chẳng ưa gì nàng , quăng bát cơm xuống, ăn nữa, sa sầm mặt chất vấn: “Mộc Hương, đắc tội chọc giận gì ngươi? Ta chuyện với ai ngươi cũng hừ với hứ. Ngươi rõ ràng cho , nếu sai sửa, nếu đắc tội ngươi xin .”
“Sao cãi thế? Bớt giận, đều là chị em cùng một lều, cãi mất hòa khí. Lan Nương ngươi đừng chấp Mộc Hương, con nó mồm mép lanh lợi nhưng tâm , chuyện với cũng thế.” Phán Đệ giảng hòa, bưng bát cơm của Lan Nương nhét tay nàng, khuyên: “Có giận mấy cũng đừng trút giận lên cơm, ăn cơm . Ngươi xem Mật Nương kìa, chúng thế nào cũng ảnh hưởng nó ăn cơm.”
Mật Nương lùa nốt miếng cơm cuối cùng, giữa mấy ánh , nàng gắp thêm đũa rau bỏ miệng: “Ta đói, nên ăn nhanh thôi, với cũng vội, ăn xong còn , tranh thủ thời gian.”
“Phán Đệ câu đúng, cãi mất hòa khí. Để mất hòa khí, các ngươi ý kiến gì thì nên thẳng . Như đây, đối với ai trong các ngươi cũng ý kiến.” Mật Nương dậy chuẩn rửa bát: “Giữa các ngươi mâu thuẫn gì thì nhân cơ hội rõ ràng luôn . Ta gì hết, nên xen phán xử đúng sai.”
Nói xong, nàng cất bước ngay, múc nước tráng bát luôn dừng .
“Xin nhé, chậm trễ ngươi nịnh hót.” Mộc Hương cố ý kháy Lan Nương, nhưng cũng sợ nàng nổi điên đ.á.n.h , bèn gắp một đũa thức ăn, bưng bát chỗ khác ăn.
“Đừng để ý nó, Lan Nương ngươi ăn cơm .” Phán Đệ gắp hết thịt trong đĩa bát Lan Nương, lảng sang chuyện khác: “Ăn cơm xong chúng cũng qua bờ bên xem , tìm việc thì cũng cho quen mặt.”
Lan Nương Bạch Mai, Bạch Mai xen , chỉ cúi đầu ăn cơm. Còn Oanh Nương, con bé bảy tuổi, cũng hiểu, chỉ ngơ ngác hai bên hóng chuyện.
—
Mật Nương ngang qua lều Ba Hổ, xa xa liếc , thấy Đại Hoàng đang ăn cơm, nàng cũng qua phiền. Dây thừng, muối ăn đều ở chỗ Triều Lỗ, nàng cũng thể xén lông dê . Buổi sáng nàng định , nhưng thím Triệu , nàng quả thực nên sớm về muộn hơn khác, điều chắc chắn sẽ tăng thời gian việc của họ.
“Giữa trưa nắng chang chang, ngươi lượn lờ ở đây gì?”
Giọng Ba Hổ vang lên từ lưng, Mật Nương giật nảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-20.html.]
“Ngươi chuyện gì khuất tất ?” Ba Hổ híp mắt nàng.
“Ngươi việc gì?” Mật Nương bực bội trừng , trừng nửa chừng, nhớ phận của , đành nuốt cục tức xuống, nặn nụ giả lả: “Chủ nhân, đến giờ , đến đây dạo thôi.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ba Hổ liếc nàng một cái: “Được, ngươi cứ dạo , đừng lỡ giờ .”
Mật Nương thấy bưng một bát đậu hũ, nghĩ bụng mua đậu hũ, cách khác là ở đây cũng hàng quán.
Chạng vạng tan tầm, Mật Nương cố hết sức đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng xén xong lông cho hai con dê. Chưa kịp thở phào, khác tay nghề thuần thục, buổi chiều còn xén nhanh hơn buổi sáng một con.
Một cục tức nghẹn trong lòng, lúc nhận tiền công cũng thấy chột , hụt .
“Triều Lỗ đại thúc, ở đây bán giày ?” Mật Nương đợi những khác hết, mới tiến lên giúp Triều Lỗ thu dọn đồ đạc. Nàng đè nổi dê, nhưng một túi lông dê thì nàng vẫn vác . Dây thừng đều cuộn gọn gàng đặt lên xe bò, nàng hỏi: “Chủ nhân định khi nào thì chọn lông dê, giặt lông dê?”
“Giặt lông dê vội, xén xong hết lông giặt cũng muộn. Xén lông là việc gấp, tháng mười Mạc Bắc là tuyết rơi , lúc đó lông dê mọc kịp là c.h.ế.t rét.” Triều Lỗ quất m.ô.n.g con bò một roi. Xe bò chuyển động, ông cũng mặc kệ, con bò già quen đường, tự đường về nhà.
“Ngươi hỏi gì? Cửa hàng bán giày ? Có chứ, đừng thấy chỗ chúng ít , thứ gì cũng đủ. Tháng nào cũng đoàn thương buôn Đại Khang qua, bọn họ chở hàng tới, cửa hàng ở Lâm Sơn ít nhiều gì cũng nhập về một ít.” Triều Lỗ liếc Mật Nương. Nghĩ đến buổi trưa, chủ nhân tự cửa cho con ch.ó ăn, ông quen Ba Hổ ba năm nay, từng thấy chủ động bắt chuyện với cô nương nào.
“Lát nữa ngươi giúp dỡ lông dê, quét dọn xe bò xong cũng tan tầm. Nhà ở ngay phía , lúc về dẫn ngươi đến cửa hàng mua giày, kẻo chủ quán thấy ngươi mặt lạ hét giá cao.” Triều Lỗ .
“Được ạ, phiền Triều Lỗ đại thúc quá.” Có bản xứ dẫn thì còn gì bằng.
Hai dỡ các túi lông dê lều kho. Mật Nương trong cái sân quây bằng lều, chờ Triều Lỗ tháo cương cho bò, tiện thể quan sát cách bài trí xung quanh.