“Ngươi cũng nuôi ch.ó ?” Mật Nương bỏ qua , về phía mấy cái lều đằng . Mười mấy cái lều san sát , phía chắc là nơi nô lệ ở, cái lều phía vật liệu tinh xảo hơn hẳn chắc là chỗ Ba Hổ ở.
“Trước đây ngươi gặp mà?” Ba Hổ đến ngày đầu tiên nàng tới thảo nguyên.
“Ta thấy ngươi nhớ thương con ch.ó của như , còn tưởng ngươi nuôi chó.” Mật Nương lườm , đúng là kẻ núi trông núi nọ, mới hôm nào hôm nào.
“Ngươi nhiều hơn đấy.” Ba Hổ chậc một tiếng. Hai ngày , lúc hai câu đầu tiên, nàng chỉ đáp một tiếng “ừm” nghẹn họng.
Hắn Đại Hoàng, đưa tay định vỗ đầu nó, nhưng nó ngoạm khúc xương, vòng qua bên .
Rất , vẫn là một con ch.ó cảnh giác.
“Ta còn việc, .” Ba Hổ đổi vẻ mặt tươi ban nãy, gật đầu nhanh chóng rời .
“Tính tình thất thường.” Mật Nương thấy đột nhiên đổi sắc mặt, giờ mới hiểu ý của lão râu quai nón về việc “tính tình cổ quái”.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
hình như khi đối mặt với , nàng nhiều thật.
Mật Nương dắt ch.ó bên bờ sông đợi những khác tới, đắn đo mãi mới chọn một chỗ an để buộc Đại Hoàng. Nàng theo Triều Lỗ và những khác tiếp tục về phía hạ nguồn.
“Mật Nương, ngươi cũng tới? Hôm qua chọn ngươi?” Một bà thím mặt dài hỏi với ánh mắt kỳ quái: “Ngươi lén bắt chuyện với chủ nhân ?” Bà quét mắt Mật Nương, vóc dáng tệ, nhưng mặc đồ rách rưới, bảy phần nhan sắc tụt mất sáu. Ngũ quan cũng , nhưng đường chạy nạn, một phần cơm mà còn chia nửa cho chó, mặt gầy đến mức còn thịt, khiến đôi mắt trông to lạ thường, tròng mắt đen láy, chằm chằm thấy sợ.
Bộ dạng chắc đàn ông nào để ý.
“Ta là nhờ phúc Đại Hoàng, chủ nhân thích con ch.ó của , mua nó.” Mật Nương ngắn gọn một câu, lòng nghi hoặc xong cũng hiểu bảy, tám phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-18.html.]
“Đại Hoàng cùng ngươi chạy từ Lô Châu đến Mạc Bắc, đây là con ch.ó , mạng lớn phúc. Hắn giá thì ngươi đừng bán.” Có mách nước cho nàng.
“Ta định bán.” Mật Nương nghiêm túc giải thích.
“Mọi qua đây xem bắt dê và xén lông dê thế nào.” Triều Lỗ ở phía gọi lớn, hai mươi mấy đều vây quanh . Nơi ít nhất cũng mấy trăm con dê, thảo nào thuê nhiều công nhật như .
“Quản sự, bầy dê đều là của chủ nhân hết ạ? Mấy năm các ngài xoay xở hết?” Tiếng kéo lách cách vang lên, nhịn hỏi.
“Năm ngoái chủ nhân hơn năm mươi nô lệ, nhưng năm một phần lớn hết hạn năm năm, chuộc . Ta cũng sắp, năm nay là năm thứ ba, thêm hai năm nữa là tự do.” Triều Lỗ đè con cừu xuống, cẩn thận chỉ điểm kỹ xảo: “Bắt dê đừng vội động thủ, cứ để nó giãy giụa, kêu la. Vuốt mũi thể nó yên tĩnh , đó cho ăn chút muối. Đến bước là nó cơ bản ngoan ngoãn . Sau đó trói bốn chân nó , nhớ kỹ, đừng trói chặt quá, thít chặt nó giãy.”
“Xén lông dê chừa non nửa đốt ngón tay, để tránh muỗi và bọ chét bám da hút máu. Lông ở đuôi và m.ô.n.g dê cần, bẩn quá khó giặt.” Triều Lỗ nhanh nhẹn xén xong một con dê để thị phạm: “Được , bây giờ theo lấy dây thừng, muối ăn và túi đựng lông dê. Ai thì hỏi, đừng dê thương, đương nhiên, cũng đừng thương.”
Mật Nương lùa con dê của lên sườn đồi, chọn một con cừu cái nhỏ con, nhẹ nhàng tiến gần, ấn cổ cả bổ nhào lên, học theo động tác của Triều Lỗ, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n dê, một tay đè đầu, một tay vuốt mũi.
Tiếng dê kêu yếu dần, Mật Nương mừng thầm, buông tay, lấy một nhúm muối từ trong túi , kịp đưa đến miệng dê, con vật đột nhiên giãy mạnh. Mật Nương ôm đùi, ngã ngửa , con dê xoay dậy, cúi đầu chuẩn húc nàng.
“Này! Xéo …” May mà một đàn ông thấy tiếng, vội chạy tới đuổi con dê : “Đồ súc sinh, tính tình còn hung dữ.” Hắn nghĩ cảnh tượng ban nãy mà thấy sợ, dê ở đây vẫn còn khá hoang dã, tính thù dai, giãy chạy mà còn húc .
Cái sừng đó mà húc trúng thịt thì xong.
“Có nặng lắm ?” Triều Lỗ chạy tới hỏi.
“Không , chỉ chân nó đạp một cái.” Mật Nương nén đau dậy, cỏ dại dính cũng kịp phủi, : “Ngã một , con dê sẽ kinh nghiệm.”
“Ngươi gầy quá, chủ nhân để ngươi việc .” Triều Lỗ thở dài: “Dê đực thiến tuy to con nhưng tính hiền hơn. Mấy con cừu cái đang con nhỏ hung lắm, đặc biệt là mấy con v.ú căng sữa, ngươi đừng đụng .”