Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau khi bố tôi kích hoạt được hệ thống - C4

Cập nhật lúc: 2025-07-01 01:45:15
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Hạo Hạo vì níu kéo Mạch Mạch mà phát điên — cái gì đắt là mua, cái gì xa xỉ là quăng ra.

Công ty của bố tôi thì chính thức phá sản, đối tác ôm tiền chạy mất, nợ nần chồng chất.

Không biết khi ông ta phát hiện Trương Hạo Hạo mượn tên ông ta để vay tín dụng đen thì mặt sẽ thế nào, chắc chắn sẽ “rất đáng xem”.

Tôi cũng chẳng phải chờ lâu cho cái "đáng xem" ấy.

Rất nhanh thôi, ông ta bị đòi nợ đến độ không còn nơi nương thân, còn bị bọn cho vay chặt mất một cái chân.

Ông ta mắt đỏ ngầu, gào lên với hệ thống:

“Tại sao?! Rõ ràng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi! Phần thưởng đâu?! Tôi chẳng nhận được một xu nào! Công ty cũng đột nhiên sụp đổ! Tại sao?!”

Người đi đường qua lại đều lánh xa ông như tránh bệnh nhân tâm thần. Một bà thím đi ngang còn nhổ nước bọt vào giày ông:

“Thần kinh! Nghĩ mình là nam chính chắc? Gào rú giữa đường làm ồn người ta ngủ trưa, xúi quẩy!”

“Con đàn bà cch/ết tiệt, biết cái mẹ gì! Biến!”

Ông ta gân cổ gào lên, rồi lại điên cuồng gọi hệ thống:

“Không thể bỏ mặc tôi như thế! Tôi cưng chiều Hạo Hạo đến mức đó mà! Tiền của tôi đâu?! TIỀN CỦA TÔI ĐÂU?!”

Cuối cùng, âm thanh lạnh lẽo quen thuộc vang lên:

【Ký chủ có thể dùng độ thiện cảm của mục tiêu Trương Hạo Hạo để đổi lấy tiền.】

Mắt ông ta sáng rực lên:

“Đổi! Đổi ngay!!”

【Sau khi tra xét, hệ thống xác định độ thiện cảm của mục tiêu Trương Hạo Hạo với ngài là… âm.】

Cả cơ thể ông ta như bị rút cạn máu, run rẩy bịt chặt tai, không ngừng gào thét:

“Không thể nào! KHÔNG THỂ NÀO! Nhất định là hệ thống tính sai rồi! Tôi yêu thương nó như thế cơ mà!!”

Tôi từ trong bóng tối bước ra, ánh mắt trầm sâu như đáy giếng. 

Bố tôi ngồi bệt trên đất, vừa cười vừa khóc như người điên, cái chân tàn lại bắt đầu rỉ máu. Người xung quanh chỉ nhìn ông như nhìn một tên thần kinh, không ai dám tới gần.

【Đổi thưởng thành công。】

9.

"Công ty xoay vốn được rồi à? Tốt, tốt lắm! Tôi đang nằm viện, chờ khỏe lại tôi sẽ đến ngay."

Bố tôi vẻ mặt rạng rỡ, vô cùng hài lòng, ngủ thiếp đi trong phòng bệnh.

Tôi lập tức gửi cho em trai một tin nhắn, báo rằng bố có tiền rồi, kèm theo vị trí phòng bệnh, hy vọng “đứa con hiếu thảo” này nhanh chân tới làm tròn chữ hiếu.

Nó đến còn nhanh hơn tôi tưởng.

Nó hớn hở đẩy cửa bước vào, thấy bố tôi đang nằm trên giường bệnh, người nối đầy máy móc, mồ hôi lạnh rịn ra — thế mà mở miệng đã quát:

"Này, đồ già khọm! Tôi nghe nói ông có tiền rồi đúng không? Mau móc ra cho tôi tiêu xài đi!"

Bố tôi vừa mở mắt ra, suýt nghẹt thở tại chỗ, chỉ có thể trừng mắt dữ tợn, khó nhọc lắm mới thốt ra được ba từ:

"Đồ bất hiếu…"

Em tôi chẳng thèm để tâm, thụi cho ông ta một đ.ấ.m vào bụng, rồi tay kia bóp cổ ông như sắp ggi/ết người, gương mặt vặn vẹo, dữ tợn đến đáng sợ:

"Không đưa đúng không? Vậy thì để tôi có cách khiến ông phải đưa!"

Tôi đứng bên lạnh lùng chứng kiến toàn bộ, không thèm lên tiếng. Đợi nó rời đi, tôi mới “ân cần” tiến tới, thì thầm tin tức bố quan tâm nhất bên tai ông:

"Bố à, con vừa mới tra thử rồi... Bố đã bị xóa hộ khẩu, mấy cổ đông bảo công ty xoay được vốn thực ra là lừa bố đó."

"Còn mối hận của em trai dành cho bố, thì hoàn toàn là thật đấy nhé. Phải nói là... hệ thống của bố lợi hại thật."

Bố tôi không nói nổi lời nào, cổ họng chỉ phát ra tiếng "hô hô" khàn đặc, trong mắt đầy hoảng sợ và hoài nghi.

Tôi mỉm cười rạng rỡ, như hoa nở giữa xuân, nhẹ nhàng nói:

"Bố nhất định tò mò sao con lại biết hết mọi chuyện đúng không?"

"Thật ra, con luôn nghe thấy tiếng hệ thống trong đầu bố, và… mấy phần thưởng của hệ thống ấy, con cũng nhận được đủ cả rồi."

"Con trai, con gái đều là ruột thịt mà. Con xin nhận hết nhé ~"

Tôi ngắm nhìn biểu cảm của ông ta. 

Đôi mắt ông ta dại đi, như thể linh hồn vừa bị rút sạch khỏi thể xác. Tôi vươn vai thư giãn, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau đó, vì tôi không thanh toán viện phí nữa, bố tôi bị bệnh viện đuổi khỏi giường bệnh.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Chờ đến khi ông ta lê lết ra khỏi cổng viện, đám chủ nợ mà ông vay tín dụng đen — vốn đã nhận được tin từ lâu — sẽ lập tức ập tới.

Lần này… ông ta sẽ mất cái gì nữa đây?

Tôi cũng chẳng buồn đoán. Vì đến lúc đó, chắc chắn sẽ không còn là một cái chân nữa đâu.

10.

Em trai tôi quỵ lụy dâng hiến hết mình cũng không đổi được một cái ngoái đầu từ phía Mạch Mạch. 

Mất đi “máy rút tiền” là bố, nó cũng không còn nguồn thu nhập nào khác, nghĩ tới nghĩ lui, nó quyết định bán biệt thự.

“Gì cơ?! Tôi ở trong cái biệt thự này lâu như vậy rồi, anh bảo… không phải của tôi?!”

Nó tức đến nỗi cổ đỏ bừng, nhảy dựng cả lên.

Nhân viên môi giới mồ hôi rịn ướt trán, lần nữa xác nhận rõ ràng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bo-toi-kich-hoat-duoc-he-thong/c4.html.]

“Chủ hộ căn biệt thự này là cô Trương Chiêu Chiêu, còn anh chỉ ký hợp đồng thuê nhà, cộng cả phí quản lý… hiện đang nợ cô Trương khoảng mười vạn tệ.”

Răng em tôi nghiến ken két, đúng lúc đó tôi xuất hiện cùng hai vệ sĩ theo sát, phía sau còn có quản gia riêng che ô cho tôi.

Tôi đứng trước cổng nhìn vẻ mặt nó: ghét tôi đến tận xương nhưng lại không làm gì được. Cảm giác đó thật sự... sảng khoái vô cùng.

“Ây da, tất cả là bố cho tao cả đấy,” tôi mở to đôi mắt vô tội, dịu dàng khuyên nhủ,

“Bố từng nói: con trai thì phải nuôi kham khổ, còn con gái thì phải nuôi như công chúa… Ông ấy sợ mày không vui nên mới âm thầm cho tao thôi, đừng giận bố nha.”

“Mặc dù giờ bố không còn tiền, nhưng bố còn tài sản cố định đấy! Mày ngoan ngoãn hiếu thảo, chắc chắn bố vẫn sẽ thương thôi nhỉ~”

Tay em tôi nắm thành nắm đ.ấ.m run rẩy.

Vệ sĩ của tôi nhanh chóng tiến lên đuổi nó ra khỏi khu biệt thự, mất tư cách chủ hộ rồi thì đến cửa khu cũng không vào được, giờ chỉ như chuột chạy qua đường, khúm núm, chui rúc không chốn dung thân.

Tôi không rảnh lo cho con chó hoang đó nữa, điều chỉnh lại tâm trạng để bước vào kỳ thi đại học.

 Cảm giác làm bài cũng khá tốt, thế nên tôi mới có thời gian rảnh để hóng tiếp phần “drama” kế tiếp.

Bố tôi biến mất không rõ tung tích, chẳng ai tìm ra ông ta. 

Tôi bỏ thêm ít tiền, mới tra được — thằng em quý hóa của tôi đã bán ông ta sang Miến Bắc (khu Tam giác vàng), đổi được chút tiền… rồi lại đem đi tìm Mạch Mạch.

Nhưng Mạch Mạch còn để mắt tới nó chắc?

Cô ta giờ cũng thành một “nữ đại gia” nhỏ, nuôi mấy anh người mẫu sáu múi, sống sung sướng ngày đêm tiệc tùng.

Hôm em tôi mò đến tìm, đúng lúc đụng phải đám người mẫu, với thể trạng yếu ớt của nó thì làm sao chống nổi? Ba chiêu hai đạp là nằm bẹp dí, bị lôi thẳng ra ngoài đường.

Tiền đổi từ việc bán bố, cũng bị một người mẫu khéo tay “chôm” sạch.

Em tôi trắng tay, lại trượt kỳ thi đại học, bản tính ăn chơi lười biếng chẳng đổi — lang thang vật vờ trên phố.

Chủ nợ không tìm được bố, liền quay sang bắt nó trả thay.

Không có tiền, nó bị chém gãy một chân tại chỗ, kêu gào thảm thiết.

“Anh ơi anh ơi! Làm ơn tha cho em! Em thật sự không có tiền! Đi tìm chị em đi! Chị em có tiền! Chị ấy chắc chắn trả được!”

Tên đầu sẹo cầm dao mắng như tát nước, sau đó rạch thêm một nhát:

“Mày có chị à? Hộ khẩu mày ghi rõ chỉ có mày với bố mày! Mẹ kiếp còn bày đặt cứng họng với tao à? Không móc được tiền, tao tháo nốt tay mày bây giờ!”

Hộ khẩu đúng là không có tên tôi.

Bố tôi lúc sống chỉ xem trọng con trai là dòng dõi, tôi – đứa “con gái khắc mẹ” – làm gì được ghi tên.

Nhưng giờ nghĩ lại… không lên được hộ khẩu nhà họ, hóa ra lại may mắn lớn.

11.

Kết quả thi đại học công bố, tôi phát huy vượt mong đợi, đủ điểm vào Đại học  Thanh Hoa, trở thành bạn học đại học với lớp trưởng.

Cùng lúc đó, công ty của bố tôi được chuyển nhượng sang tên tôi. 

Thậm chí, gã đối tác từng cuỗm tiền bỏ trốn lại cam tâm tình nguyện quay về làm thuê cho tôi. 

Tôi để anh ta xử lý phần chuyên môn, trao quyền hạn có chừng mực.

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, lớp trưởng và cả Mạch Mạch đều đến chúc mừng tôi. 

Tôi mỉm cười đón nhận lời chúc phúc, nhưng ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người lớp trưởng.

“Lớp trưởng, tớ muốn biết tất cả sự thật... trong cái hệ thống thần kỳ đó, cậu rốt cuộc đóng vai trò gì?”

Cô ấy hơi khựng lại, rồi mỉm cười dịu dàng:

“Vậy tớ kể cậu nghe một câu chuyện nhé… Tớ sinh ra trong một gia tộc huyền học, thuở nhỏ gặp nạn, được một phụ nữ nông thôn cứu, nợ người ta một đoạn nhân duyên. Người phụ nữ đó cả đời hành thiện tích đức, mang trên mình công đức sâu dày, nhưng số mệnh lại truân chuyên. Tớ đến độ hóa cho bà ấy, bà không cần phú quý đời sau, mà muốn đem mệnh tốt đó tặng cho ngoại cháu gái của mình.”

“Tớ truyền cho bà ấy một ít linh khí, bà liền hóa thành hệ thống. Vì hồn phách trẻ vị thành niên chưa ổn định, bà chọn gắn bó với con rể mình, bắt đầu phát ra chuỗi nhiệm vụ trọng nam khinh nữ. Nếu gã con rể ấy biết hối cải, không làm nhiệm vụ, thì những bi kịch đã không xảy ra. Nhưng nếu hắn vẫn cố chấp hoàn thành nhiệm vụ vì lợi ích, thì mọi phần thưởng sẽ chuyển sang cháu gái – cô gái mang mệnh đại phú đại quý.”

Khi lớp trưởng dứt lời, nước mắt tôi rơi như mưa, thấm đẫm cả tà áo.

Ngoại ơi…

Người bà đã từng thương tôi nhất, khi sống luôn muốn cho tôi điều tốt nhất, đến lúc mất đi rồi… vẫn còn âm thầm gánh mọi đau đớn, để dành cho tôi một đời phú quý bình an.

Mạch Mạch bước tới ôm tôi một cái, nụ cười sáng rực như nắng đầu hè:

“Hóa ra tụi mình đều có hệ thống độ mạng cả. Chỉ là hệ thống ‘trị tra nam’ của tớ không cảm ứng được hệ thống bên cậu, lúc trước tớ cứ thấy cậu có gì đó quen thuộc, gần gũi lắm…”

Tôi luôn biết Mạch Mạch không đơn giản, chỉ là trong hành trình phục thù, tôi đã lợi dụng cô ấy. Trong lòng khó tránh áy náy. Nhưng Mạch Mạch chỉ chớp mắt với tôi:

“Đôi bên cùng có lợi mà, tớ cũng hưởng được khối thứ đấy!”

Tất cả sự thật cuối cùng cũng được hé mở.

Tôi vốn tưởng mình sẽ nhẹ nhõm… vậy mà tim vẫn nhói lên, như có gì đó chưa thể buông xuống. 

Lớp trưởng không chịu tiết lộ tung tích của ngoại, tôi đành nuốt lại nghi hoặc, chào tạm biệt họ.

Tôi đến mộ ngoại, mang theo rất nhiều đồ lễ, còn mời mấy vị sư đến tụng kinh siêu độ.

“Lắc qua lắc lại, lắc qua lắc lại, lắc tới cầu của bà…”

Tôi khe khẽ hát bên mộ ngoại, bất chợt… trong đầu vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc:

【Hệ thống đại phú đại quý đã được kích hoạt.

Nhiệm vụ: Hành thiện tích đức, năm năm bình an.】

【Chiêu Chiêu à, bà ngoại về rồi…】

(Hoàn văn)

Loading...