Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau khi bố tôi kích hoạt được hệ thống - C3

Cập nhật lúc: 2025-07-01 01:43:36
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm đó, thừa lúc Mạch Mạch đi tắm, em tôi gọi điện cho bố, ngay trước mặt tôi:

“Bố! Bố không biết con ranh đó ghê tởm thế nào đâu! Cứ bám dính lấy con, lăn vào biệt thự của con ở ké! Con chẳng còn tâm trạng học hành gì nữa! Dạo này tiêu hết tiền rồi, bố chuyển thêm cho con đi!”

“Hạo Hạo, bố đến ngay!”

Bố tôi đến rất nhanh, nhưng trông ông bây giờ khác xa dáng vẻ đắc ý của một tháng trước — râu ria tua tủa, mắt trũng đen sì, cả người như già đi cả chục tuổi.

Chuyện làm ăn của ông ta vốn chẳng phải bí mật. 

Tôi chỉ cần hỏi qua vài người là biết: tiền đầu tư cho các dự án gần đây đều bị chặn, không thể rút ra, càng đầu tư càng lỗ, làm ăn thất bại liên miên.

Có lẽ ông ta cho rằng mình chưa hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nên quay lại “dùng tôi làm KPI” để vớt vát cái công ty đang hấp hối.

Quả nhiên, vừa bước vào, ông ta đã giơ tay định tát tôi. 

Nhưng tôi đời nào để yên cho ông đánh nữa? Với cái dáng vẻ rệu rã như xác sống ấy, ông ta đâu còn là đối thủ của tôi. Đánh mãi không trúng, cuối cùng còn tự vỗ vào đùi mình một phát, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Ông ta trừng mắt chỉ tôi, miệng đang cố gắng nhào nặn ra những lời độc địa nhất thì...

Cạch!

Cửa phòng tắm bật mở.

Em tôi không thèm để ý đến bên này, vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy bạn gái nhỏ, mặt cười như hoa nở.

“Bố! Đúng lúc quá, con giới thiệu với bố, đây là bạn gái con – Mạch Mạch!”

Bố tôi vừa nhìn thấy mái tóc đỏ chói của Mạch Mạch thì cau mày đến mức có thể kẹp ch/ết ruồi.

“Hạo Hạo, con sắp thi đại học rồi, đợi lên đại học kiểu gì chẳng có gái đẹp theo đuổi. Mấy đứa như này không đáng.”

Em tôi sầm mặt lại, ngẩng cổ cãi ngay:

“Bố nói gì đấy?! Con chỉ thích Mạch Mạch thôi!”

Mặt bố tôi sầm lại, bước lên kéo mạnh tay Mạch Mạch. Cô ấy thét lên một tiếng, suýt nữa ngã nhào.

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Loại con gái như này mà con cũng rước về? Lập tức chia tay ngay cho bố!”

Mạch Mạch rơi nước mắt lã chã. Em tôi chịu sao nổi cảnh đó, hét lên rồi bốp! — tát thẳng vào mặt bố tôi.

Cái tát mạnh đến nỗi mặt bố tôi sưng vù, kính bay mất một bên, nhìn vừa buồn cười vừa thảm hại.

“Trương Hạo Hạo! Lương tâm mày bị chó ăn hết rồi hả?!”

Ông ta gào lên, em tôi thì ngơ ngác nhìn tay mình, vẻ mặt đờ đẫn như không tin chuyện vừa xảy ra.

Màn kịch chó cắn chó bắt đầu rồi, tôi đâu thể bỏ lỡ. Lập tức thêm dầu vào lửa:

“Hạo Hạo à~ Bố mày cũng chỉ lo cho mày thôi mà~ Kêu chia tay chắc cũng vì tốt cho mày thôi, chẳng lẽ còn hại mày sao?”

Mạch Mạch cũng vừa khóc vừa ôm mặt nức nở:

“Chồng ơi, em chưa bao giờ bị làm nhục thế này…”

Em tôi hoảng loạn thật sự, cuống cuồng dỗ dành:

“Anh mua quà cho em nhé? Mấy cái túi em thích hôm trước vẫn còn mà, hay mua hết luôn nhé? Bố! Mua cho em ấy đi! Mạch Mạch mà buồn thì con cũng không muốn sống nữa đâu!”

Bố tôi mặt xám như tro, đành cắn răng chuyển cho nó một khoản tiền lớn.

Mạch Mạch lúc này mới cười rạng rỡ, nhưng lại chỉ tay sang tôi.

“Chồng à, không cho cô ta ít tiền bịt miệng à?”

Em tôi quay sang nhìn bố. 

Bố tôi lảo đảo, môi run run, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nghiến răng nghiến lợi thật lâu mới rút ra được một vạn.

Tôi nhìn trọn màn “kịch hay” mà lòng sảng khoái không tả. Mạch Mạch còn quay sang nháy mắt với tôi, tôi mỉm cười đáp lại.

7.

Không biết từ đâu mà công việc làm ăn của bố tôi bỗng có chút khởi sắc. 

Nhà đầu tư của mấy dự án trước đột nhiên xuống nước, nhường cho ông ta một phần lợi nhuận, ông ta mừng như bắt được vàng, càng thêm chiều chuộng em trai tôi.

Có lẽ ông ta tưởng đó là phần thưởng hệ thống ban cho.

Tôi nhìn số dư trong tài khoản không ngừng tăng lên, trong lòng cảm khái — không ngờ tôi mới mười tám tuổi đầu đã thành… phú bà trẻ tuổi.

Dưới sự chỉ dạy của danh sư, thành tích của tôi tăng vọt, mấy lần kiểm tra thử đều ổn định vượt ngưỡng đại học top đầu. 

Em trai tôi thì suốt ngày quấn lấy Mạch Mạch, đã lâu không ló mặt tới lớp, giáo viên cũng lười quản nó.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi đến showroom 4S để nhận xe thể thao của mình.

Nhân viên bán hàng mặt mày tươi như hoa, lời vàng tiếng ngọc cứ thế mà tuôn ra không ngớt, tâm trạng tôi cũng phơi phới — tôi nhận một chiếc Lamborghini Egoista.

Đúng lúc ấy, em trai tôi khoác vai Mạch Mạch bước vào cửa hàng. Cái dáng vẻ nịnh nọt của nó khiến ai nhìn cũng thấy phản cảm.

“Mạch Mạch à, hôm nay anh nhận xe nè, sau này có xe rồi, muốn chở em đi đâu anh cũng chiều… Ủa? Trương Chiêu Chiêu? Sao mày ở đây?!”

Mặt nó lập tức biến sắc, hai con mắt suýt rơi xuống đất.

Tôi giơ chìa khoá xe trong tay lên lắc lắc.

“Tôi tới nhận xe, không có mắt à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bo-toi-kich-hoat-duoc-he-thong/c3.html.]

Sắc mặt em trai tôi lập tức nghẹn lại như gan lợn luộc, hằm hằm bước lên, túm cổ áo nhân viên bán hàng gào ầm lên:

“Chuyện gì đây? Cửa hàng các người tiêu chuẩn thấp vậy à? Loại người gì cũng cho vào? Con nghèo kiết xác kia lấy đâu ra tiền mua xe?!”

Nhân viên dứt khoát gỡ tay nó ra, nét mặt vẫn điềm đạm:

“Chúng tôi hoan nghênh tất cả khách hàng. Vị tiểu thư kia có đơn đặt hàng chính thức, là khách quý của cửa hàng. Nếu anh còn tiếp tục xúc phạm người khác, chúng tôi buộc phải mời anh rời khỏi.”

Em tôi hừ lạnh:

“Mắt chó nhìn người thấp! Ông đây cũng đến nhận xe đấy! Ai cho mày cái gan nói chuyện với tao kiểu đó?”

Nhân viên không đổi sắc mặt, kiểm tra thông tin xong liếc nó một cái, trong mắt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn:

“Vị khách này, chúng tôi không tìm thấy đơn hàng của anh, làm ơn đừng gây rối.”

“Cái gì?! Không thể nào!!”

Em tôi như phát điên.

“Nhất định là các người thông đồng với Trương Chiêu Chiêu hãm hại tôi! Có khi cái xe đó vốn là của tôi!”

Trương Hạo Hạo hung hãn lao tới định giật chìa khóa xe trong tay tôi. Mạch Mạch mặt đang cười tươi lập tức đanh lại, tức giận rít lên:

“Trương Hạo Hạo! Em tin anh như vậy, anh lại dắt em đến đây để mất mặt với thiên hạ? Chia tay đi!”

Mạch Mạch giận dữ bỏ đi, em tôi luống cuống như gà mắc tóc, muốn đuổi theo giải thích nhưng chưa kịp bước thì đã bị bảo vệ kéo ra khỏi cửa hàng.

Nhân viên cúi đầu lễ độ với tôi, vẻ mặt áy náy:

“Thưa quý khách, xin lỗi vì đã khiến cô hoảng sợ.”

Tôi thong thả bước ra khỏi cửa, nhìn em trai tôi bị tiễn đi một cách nhã nhặn, trong mắt hắn ngập tràn máu, gườm gườm nhìn tôi như muốn ăn thịt.

“Con chó hoang! Mày lấy đâu ra tiền?!”

Tôi chớp mắt một cái, ra vẻ kinh ngạc:

“Dĩ nhiên là bố mua cho tao rồi~ Không phải chứ không phải chứ~ đừng nói là ông ấy không mua cho mày nhé? Tao tưởng ai cũng có một chiếc cơ đấy, xem ra bố mày cũng chẳng yêu mày lắm đâu…”

“Mày nói láo! Đồ bịa đặt, con ch.ó hoang bốc phét!”

Nó tức tối rút điện thoại gọi cho bố tôi, mở loa ngoài ngay giữa cửa hàng:

“Bố! Con muốn mua xe! Phải là xe đắt nhất! Chỉ có thể là con! Không mua là con nhảy lầu!”

“Cái gì?! Không có tiền?! Công ty sắp phá sản rồi?! Không có tiền thì đi vay nóng chứ sao?! Con chỉ cần một cái xe thôi chứ có đòi sao trên trời đâu! Cả chuyện này mà bố cũng không làm được thì đừng nói là yêu con nữa!”

Người qua đường bắt đầu ngoái đầu lại nhìn, em tôi bị ánh mắt kỳ dị của thiên hạ bao vây, lại quay sang lườm tôi một cái rát rạt:

“Bố nói sẽ mua cho tao! Ổng ta vẫn yêu tao! Đồ chó hoang, chỉ có mày là chẳng ai thèm yêu!”

Nó ngẩng đầu bước đi như thắng trận.

Nhân viên cửa hàng ló đầu ra từ bên trong, nụ cười chuyên nghiệp hiện lên lại:

“Thưa quý khách, chúng tôi vừa tra ra cô lại có thêm một đơn đặt hàng mới. Cô muốn khi nào đến lấy xe ạ?”

8.

Tôi hẹn ngày nhận xe với nhân viên bán hàng, sau đó quay lại trường tiếp tục ôn thi đại học. Giờ đã gần đến tháng Sáu, em tôi vẫn chưa quay lại lớp.

Vì muốn quay lại với Mạch Mạch, nó đã hạ mình van xin rất nhiều lần. 

Nhưng sau cùng cũng nhận ra: chỉ khi tặng quà đắt tiền, Mạch Mạch mới chịu nghe nó nói vài câu.

Vậy là nó bắt đầu vung tiền như nước, liên tục cà thẻ mua quà xa xỉ tặng Mạch Mạch. 

Nhờ thế, nó nổi như cồn ở trường — giữa lúc ai cũng đầu tắt mặt tối ôn thi, chuyện “điên cuồng theo đuổi tình yêu” của nó trở thành đề tài bàn tán số một.

“Trương Hạo Hạo học hành vốn đã không ra gì, cứ thế này thì đừng nói đại học top, cao đẳng cũng khó đậu.”

“Còn gì, có bố là người có tiền thì lo gì...”

“Ôi dào, bố nó vốn chỉ là phú nhị đại phất lên nhờ vận may, giờ công ty cũng phá sản rồi, lấy gì nuôi nổi nó nữa.”

Sau một kỳ thi lớn, lớp tôi tụ lại tám chuyện, bầu không khí cũng thân thiện hơn trước. Cả những người từng cô lập tôi cũng rụt rè tới xin lỗi.

Tôi chỉ thản nhiên đáp lại, chẳng buồn để tâm, tiếp tục tập trung học hành từng phút từng giây. Trong lớp, chỉ có lớp trưởng là người tôi thân thiết hơn một chút.

Lần tiếp theo tôi nghe được tin của em trai là khi bố tôi mò tới trường.

Ông ta lúc này gù cả lưng, mặt mày tiều tụy, thâm tím đầy người, trên tay chân cũng chi chít vết trầy xước.

“Thằng Hạo Hạo đâu?”

“Làm sao tôi biết? Nó bao lâu rồi chưa đến trường.”

Tôi lười biếng đáp, nói xong định quay về lớp học. Bố tôi túm lấy tay tôi, mắt vằn đỏ, gân xanh nổi đầy trán, rống lên:

“Mày làm chị kiểu gì vậy? Em trai mất tích cũng không thèm quan tâm?!”

Tôi cười lạnh, giật tay ra khỏi ông ta.

“Nó suốt ngày mở miệng gọi tôi là đồ chó hoang, chưa từng coi tôi là chị. Với cả, ông lo cho thân mình trước đi, đồ già mất nết. Còn dây dưa nữa là tôi gọi đám đòi nợ tới bây giờ đấy!”

Bố tôi trợn trừng mắt, mặt méo xệch như bị kéo căng, rồi phịch một cái, ông ta ngã ngồi bệt xuống đất.

Tôi chẳng buồn quay đầu lại, bình thản bước vào lớp.

Loading...