Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau khi bố tôi kích hoạt được hệ thống - C2

Cập nhật lúc: 2025-07-01 01:41:34
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hạo Hạo ngoan, bố mua cho con chiếc xe thể thao rồi nhé. Đợi con đủ tuổi là có thể đi nhận.”

Sau khi dỗ xong em trai, ông ta đá vào tôi — người đang nằm sóng soài trên đất, quần áo rách nát, thân thể chẳng còn chỗ nào lành — một cú đau điếng.

“Đồ sao chổi xúi quẩy! Mày dám đụng đến Hạo Hạo à? Không muốn sống nữa hả?! Từ nay nhà này không nuôi mày nữa! Đồ súc sinh vô ơn!”

Tôi đảo mắt khinh thường. Cơm thừa của Trương Hạo Hạo mới đến lượt tôi ăn. 

Ngày xưa ở nhà bà ngoại, dù nghèo đến đâu bà cũng ráng nấu cho tôi vài bữa có thịt có cá. Còn giờ, sống trong biệt thự lạnh như băng, ăn đồ ăn thừa, toàn rau héo thịt ôi.

Nghĩ đến bà ngoại, nước mắt tôi lặng lẽ rơi. 

Còn một tháng nữa thôi là tôi đủ tuổi thành niên, có thể tự ra ở riêng, không cần người giám hộ.

Trương Hạo Hạo giẫm thẳng bàn chân bẩn thỉu của nó lên tay tôi. Cả người tôi run lên, sắc mặt tái mét, tai nghe rõ tiếng xương gãy rắc rắc.

“Ban ngày mày hăng hái lắm mà? Đồ rác rưởi! Tao vừa đủ tuổi là tầng lớp thượng lưu, còn mày học xong cấp ba thì cũng chỉ đáng làm giòi bọ cả đời thôi!”

Mắt tôi đỏ rực, gắt gao nhìn nó chằm chằm, trong ánh mắt chỉ còn mối hận khắc cốt ghi tâm.

Ý niệm trả thù như ác quỷ điên cuồng bám rễ trong lòng tôi — tôi không chỉ muốn sống như người trên người, mà còn phải khiến hai kẻ súc sinh đó sống không bằng cch/ết!

Đêm đến, tôi tự băng tạm vết thương ở tay, nhịn đau thắp đèn ngồi giải đề.

Bỗng điện thoại “ting” lên một tiếng, tôi mở ra xem — là tin nhắn từ đại lý xe 4s, thông báo: ba mươi ngày sau đến nhận xe.

Tôi nhớ lại những hành vi khác thường của ông ta gần đây, âm thanh hệ thống vang lên ở cổng Disneyland, những khoản chuyển tiền kỳ lạ — trong đầu tôi thoáng cái sáng tỏ.

Một kế hoạch... đang dần dần hình thành trong tâm trí tôi.

4.

Sau khi được hứa sẽ tặng xe, Trương Hạo Hạo vênh váo đến cực điểm, chạy khắp nơi khoe khoang, cả trường đều biết chuyện.

Đám đàn em lẽo đẽo bám theo, muốn tranh thủ được anh cả cho đi xe hóng gió. 

Để lấy lòng nó, chúng bắt đầu giở trò với tôi: bỏ đinh vào ghế tôi ngồi, nhét nhện vào hộp bút, thậm chí trong bài kiểm tra định kỳ còn lén nhét phao vào người tôi, rồi la lớn tôi quay cóp!

“Cô ơi, nhất định là cô ta gian lận, bao nhiêu người đều thấy cô ta giấu phao trong người, còn gì để cãi nữa?”

“Cô à, quay cóp phải bị xử lý kỷ luật đúng không? Em thấy cô ta gian lận không chỉ một lần rồi!”

Cô giáo trẻ cau mày mở mẩu giấy ra khỏi túi áo tôi, trên đó là chi chít công thức — gương mặt cô lập tức tối sầm lại.

“Em là Trương Chiêu Chiêu phải không? Nền tảng đã kém, tưởng chép vài công thức là kiếm được điểm à?”

“Thôi khỏi thi đại học nữa đi. Gian lận trong kỳ thi đại học là phải ngồi tù đó. Cô từng dạy em cũng thấy nhục!”

Em tôi hân hoan nhìn tôi, nở nụ cười hiểm độc. 

Nó biết tôi không có chỗ dựa, có nói gì cũng chẳng ai tin. Tốt nhất hôm nay tôi bị đuổi khỏi trường, lăn về cái làng nghèo nát kia luôn.

Tôi siết nắm đ.ấ.m rồi lại buông ra. Ngay lúc cô giáo bước đến định kéo cổ áo tôi, lớp trưởng bỗng giơ tay giật lấy mẩu giấy, nhìn thẳng vào thằng đàn em thân cận nhất của Trương Hạo Hạo:

“Chữ của Chiêu Chiêu không xấu đến vậy. Giở trò vu oan cũng nên làm cho giống tí chứ? Với lại trong lớp có camera đấy. Cô Lý, mấy người họ trả cô bao nhiêu tiền?”

Giọng lớp trưởng nhẹ nhàng, mặt còn nở nụ cười. Nhưng mấy tên bị gọi tên thì lạnh toát sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm.

Trương Hạo Hạo trừng mắt nhìn lớp trưởng, ánh mắt đầy hận ý, nhưng không dám hé răng.

Cuối cùng, chuyện bị ép cho chìm xuồng. Vài học sinh có hậu thuẫn lớn vẫn chưa động đến được, nhưng cô giáo Lý thì mất việc ngay hôm sau, thay bằng một giáo viên chủ nhiệm hiền hòa hơn hẳn.

Tôi cảm kích nở một nụ cười với lớp trưởng. Cậu ấy như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục giảng bài cho tôi. Tôi như kẻ khát học, hăng say tiếp thu kiến thức. Có lớp trưởng làm chỗ dựa, các học sinh khác cũng không dám làm càn nữa.

Không làm gì được tôi, Trương Hạo Hạo quay sang buông thả bản thân, dẫn đàn em ngang ngược khắp trường.

Có lần gặp phải cao thủ — một cô gái tóc đỏ như lửa, dáng ngầu lòi, một mình đánh tan cả đám đàn em của nó. Trái lại, nó bị mê hoặc đến quên trời đất.

Từ đó chẳng còn tâm trí học hành, dăm bữa nửa tháng lại trốn học theo đuổi cô gái tóc đỏ.

Nửa tháng sau tôi mới lại gặp nó.

Dạo gần đây tôi học ngày học đêm, thường là người cuối cùng rời lớp. 

Hôm đó trời đã tối khuya, tôi ôm quyển đề thi vội vã về nhà, chẳng may va phải một cô gái tóc đỏ, gương mặt đầy khí chất anh hùng.

Chưa kịp mở miệng, em tôi đã gào lên, xông tới tát tôi hai cái "bốp bốp". Tai tôi ong ong, má đau rát như lửa đốt.

“Con ranh, ai cho mày đụng vào Mạch Mạch?!”

Tôi ôm má, nước mắt long lanh. Em tôi bối rối, có vẻ không hiểu vì sao tôi không phản kháng như trước. 

Nhưng đang trước mặt người nó thích, nó muốn tỏ ra mạnh mẽ, lại giơ tay định đánh tiếp.

Tôi giả vờ sợ hãi, lùi về sát góc tường.

Cô gái tóc đỏ lập tức đẩy Trương Hạo Hạo ra, bước lại gần nhìn mặt tôi, rồi quay sang giận dữ quát nó:

“Cậu làm gì mà bạo lực thế hả?! Tôi ghét nhất loại đàn ông đánh người đấy! Xin lỗi cô ấy ngay!”

Trương Hạo Hạo mặt mày trắng bệch, rồi lại tím tái, trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận, nhưng vẫn miễn cưỡng lên tiếng:

“Được được được, Mạch Mạch đừng giận nữa… con ranh, xin lỗi!”

Cô gái lập tức sầm mặt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bo-toi-kich-hoat-duoc-he-thong/c2.html.]

“Cậu bây giờ mắng cô ấy là con ranh, sau này định mắng tôi như vậy luôn à? Tôi không quen cậu nữa!”

Cô gái quay đầu bỏ đi, Trương Hạo Hạo hoảng loạn đuổi theo, miệng gào “Mạch Mạch ơi!”

Tôi đứng thẳng người, nhìn theo bóng lưng cô gái đến tận cuối con phố. Lúc cô ấy quay đầu lại, ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau.

5.

Gần đến kỳ thi đại học, đám học sinh trước kia lêu lổng cũng bắt đầu biết lo học hành. 

Chỉ có Trương Hạo Hạo là vẫn trốn học mỗi ngày, hồn phách bị Mạch Mạch câu sạch, đến cả tương lai của bản thân cũng không buồn để tâm.

Có lẽ nó có chỗ dựa nên chẳng sợ gì — dù có ra sao thì bố tôi cũng sẽ lo hết cho nó.

Tôi cười khẩy một tiếng, rồi lại cắm đầu ôn tập lỗi sai.

Gần đây bố tôi càng lúc càng bận, chẳng còn thời gian quản Trương Hạo Hạo. 

Nó suốt ngày đòi về nhà, nói ảnh hưởng đến việc học, thế là bố tôi dứt khoát mua cho nó một căn biệt thự đối diện trường học, lại còn thuê cả gia sư nổi tiếng về dạy riêng.

“Đồ sao chổi! Mày cũng đừng mò về nhà nữa! Chìa khoá nhà tao chỉ đưa cho Hạo Hạo thôi! Mày còn mấy ngày nữa là thành niên rồi, tự đi kiếm việc, tìm chỗ mà ở đi!”

Tôi cúp máy, trong lòng nhẹ bẫng.

Bực mình nhìn nhau mãi cũng mệt, tôi cũng chẳng muốn ở chung mái nhà với hai cha con họ thêm một giây nào.

Theo logic của cái hệ thống trong bố tôi, nếu em trai tôi được biệt thự, thì tôi chắc chắn cũng có phần. Đang nghĩ tới đây, lớp trưởng bỗng khều tay tôi, đưa cho tôi một quyển sổ đỏ.

“Chiêu Chiêu, có người nhờ mình đưa cái này cho cậu. Tan học đi với mình nhé, nhà cậu ngay cạnh nhà mình.”

Tôi nhìn gương mặt bình thản như không của lớp trưởng, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc — không ngờ hệ thống lại ra tay nhanh như vậy, càng không ngờ lớp trưởng vốn tinh tế lại không chút nghi ngờ.

Tuy vậy, tôi không từ chối lòng tốt của cô ấy, nhận lấy giấy tờ nhà rồi tiếp tục vùi đầu làm đề. Tận đến khi trăng lên đỉnh liễu, tôi và lớp trưởng mới rảo bước cùng nhau về nhà.

“Chào mừng chủ nhà về nhà!”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Bảo vệ trước cổng mỉm cười, nghiêm túc chào rồi quẹt thẻ mở cổng cho chúng tôi.

Căn biệt thự được trang trí vô cùng tinh xảo. Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy một hàng người hầu và quản gia xếp hàng chờ sẵn.

“Tiểu thư Chiêu Chiêu, thầy giáo nổi tiếng nhất Bắc Kinh đã đợi cô trong biệt thự.”

Quản gia đón lấy cặp sách trong tay tôi, lịch sự ra hiệu mời vào nhà.

Lớp trưởng đứng ngoài cổng vẫy tay chào tôi, nụ cười sáng như nắng sớm.

“Vậy mình về đây nhé, mai gặp!”

“Mai gặp!”

Tôi không ngờ hệ thống lại “chịu chơi” đến vậy — những gì em trai tôi có, tôi đều được sao y bản chính. 

Chỉ là… không biết số tiền đó lấy từ đâu ra… Nhớ lại bộ dạng gần đây bố tôi như kiến bò chảo nóng, tôi bỗng bật cười thành tiếng.

Sau đó, tôi bước vào biệt thự rộng rãi sáng sủa, học hành tiến bộ thần tốc dưới sự chỉ dạy một kèm một của danh sư. 

Đêm về không còn phải cuộn tròn trong căn phòng kho ẩm thấp chật hẹp nữa, mà là một mình độc chiếm chiếc giường lớn của phòng ngủ chính.

Những ngày qua trôi qua vô cùng yên bình. Cho đến một hôm trên đường về biệt thự, em trai tôi bất ngờ chặn đường tôi.

Tóc nó nhuộm xanh lét, quần áo lòe loẹt như đống pháo bông sống, y chang mấy ông “sát ma đặc” trên mạng, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Này, đồ chó hoang, mày lấy tư cách gì mà vào khu biệt thự cao cấp này? Nghe nói mày không có chỗ ở à? Vào đây xin ăn hả?”

Nó lấm lét tiến lại gần.

“Biệt thự tao đang thiếu một bảo mẫu đấy, tao rộng lượng thương tình, cho mày một chỗ trú chân.”

Tôi đảo mắt.

“Không cần!”

“Xì! Cho mặt mà không biết điều. Không phải tại Mạch Mạch hỏi sao bảo mẫu nhà tao không ở biệt thự mà tao phải lôi mày về đây đấy! Tao ước gì mày ch//ết rã xác ngoài đường luôn cho rồi!”

Mạch Mạch? Tôi đảo tròng mắt, lập tức đổi sắc mặt.

Cuối cùng tôi vẫn theo nó về biệt thự. 

Ngoài dự đoán, căn biệt thự của nó trang trí thua xa nhà tôi, không có lấy một người hầu hay quản gia, càng chẳng thấy bóng dáng gia sư danh tiếng đâu — chắc bị nó đuổi lâu rồi.

Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của Mạch Mạch vang lên:

“Cục cưng à, cái túi này đẹp quá, em thích lắm, muốn có muốn có~”

Tôi nhìn gương mặt em trai mình như trúng bùa, đáy mắt cong lên một nụ cười.

Hy vọng nó tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian ngọt ngào này đi.

6.

Để thể hiện “khí chất bạn trai” trước mặt Mạch Mạch, em trai tôi tiêu tiền như nước, mua quà không tiếc tay. Mà Mạch Mạch cũng chẳng vừa, khẩu vị ngày càng lớn. Mới vài hôm đã quẹt sạch cả thẻ của nó.

Nó thì vẫn mê muội không biết gì, đắm chìm trong những lời “chồng yêu giỏi quá” mà đánh mất chính mình.

Ban đầu nói là gọi tôi đến làm bảo mẫu, nhưng thực tế tôi đến cũng chẳng động tay vào việc gì. 

Mỗi lần em tôi nổi cáu, Mạch Mạch lại chê nó bạo lực, lạnh mặt lơ luôn, khiến nó nhìn tôi càng ngày càng chướng mắt.

Loading...