Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-03-28 22:09:09
Lượt xem: 22

Ở một nơi có nhiều zombie như thế này, nếu bánh xe bị kẹt bởi xác zombie rồi không di chuyển được…

Tiết Linh chợt nhớ đến những người đã tự sát trong xe mà cô từng thấy.

“Đã là zombie rồi, liều lĩnh một chút đi!” Văn Cửu Tắc cổ vũ.

Tiết Linh nghi ngờ anh còn chưa tỉnh ngủ.

Sau một màn biểu diễn kỹ thuật lái xe đầy gay cấn, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một nơi có ít zombie hơn, Văn Cửu Tắc dừng xe lại.

Tiết Linh bảo anh ở yên đây chờ, cô xuống xe một mình, nhưng ai ngờ Văn Cửu Tắc cũng xuống theo.

Tiết Linh: “?”

Văn Cửu Tắc: “Ở đây ít zombie mà, đi thêm chút với em.”

Anh quên lần trước bị zombie vây chặt thế nào rồi à?

Nguy hiểm như vậy mà vẫn muốn đi theo, lỡ bị vây lại, với thân hình to lớn của anh, cô có che đầu cho anh cũng không che nổi chân.

Nhưng Văn Cửu Tắc cứ khăng khăng đòi đi, cô cũng chẳng còn cách nào đuổi anh về xe, đành phải tăng tốc bước đi trước để thăm dò, tìm con đường ít zombie nhất.

Văn Cửu Tắc cầm d.a.o ngắn, c.h.é.m gọn mấy con zombie xông đến bên đường, thấy Tiết Linh phía trước đang so sánh số lượng zombie ở hai con phố, ra hiệu gọi anh, anh lập tức đuổi theo.

Cứ thế đi mãi đến khi phía trước zombie quá đông, không thể tiếp tục, Văn Cửu Tắc mới chịu dừng lại: “Tôi sẽ chờ em ở đây.”

Nếu anh còn không chịu dừng, có khi Tiết Linh sẽ quay đầu trở về mất.

Anh đứng một lúc rồi bước vào một tòa nhà dân cư bên cạnh, đi qua hành lang dính đầy vết m.á.u cũ đã sậm màu, leo lên tầng thượng, tìm một vị trí thích hợp, lấy ống nhòm ra quan sát Tiết Linh.

Giữa đám zombie lang thang vô định, Tiết Linh vô cùng nổi bật.

Cô có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến trung tâm thương mại lớn.

Sau đó, cô bị chặn lại trước cánh cửa lớn đóng chặt.

Anh thấy cô đi một vòng quanh mấy cửa chính, đá cửa... không mở được, đập kính... không vỡ, không cam lòng kiễng chân áp sát vào cửa kính, cố nhìn vào bên trong.

Cầm ống nhòm, Văn Cửu Tắc khẽ cong môi.

Dễ thương thật.

Không vào được cửa này, Tiết Linh không nản lòng mà tiếp tục tìm lối khác. Bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt anh.

Dù vậy, Văn Cửu Tắc vẫn giữ nguyên ống nhòm, tìm kiếm bóng dáng cô.

Chờ rất lâu sau, cuối cùng Tiết Linh cũng xuất hiện lại.

Cô khoác một chiếc áo khoác rộng thùng thình, hai tay xách đầy túi, trông chẳng khác nào vừa đi siêu thị về.

Cô đã đi mua sắm, nhất định phải gom thật nhiều đồ. Tiết Linh rất thích tích trữ, ước gì có thể mua đủ đồ dùng cho cả năm.

Lúc còn sống chung với cô, Văn Cửu Tắc thường bị cô kéo đi siêu thị.

Siêu thị gần chỗ họ ở lúc nào cũng đông đúc, vì mấy khu dân cư xung quanh đều thích đến đó mua sắm. Hơn nữa, siêu thị này rất hay tổ chức khuyến mãi, mỗi lần giảm giá là người chen chúc không ngớt.

Có lần, siêu thị khuyến mãi bánh bao đông lạnh, Tiết Linh rất thích ăn bánh bao, thấy nhiều người vây quanh quầy, còn có một dì lớn tuổi nói bánh bao này ngon lắm, thế là cô cũng động lòng, định chen vào mua một ít.

Nhưng chen mãi không nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-70.html.]

Thấy cô đứng bên ngoài do dự, Văn Cửu Tắc dứt khoát giúp cô một tay, anh đưa hai tay luồn vào nách cô, trực tiếp nhấc bổng cô lên, thả thẳng vào vòng trong.

Cuối cùng, bánh bao ngon thì mua được rồi, nhưng về đến nhà, Tiết Linh úp mặt vào gối ôm trên sofa, không chịu ngẩng đầu.

Mấy tiếng liền không thèm để ý đến anh, mãi đến tối, khi anh nấu bánh bao xong gọi cô ra ăn, cô mới bò dậy.

Ngồi xuống bàn, vừa ăn một miếng bánh bao, cô bỗng hít mũi, lẩm bẩm: “Hôm nay xấu hổ c.h.ế.t đi được.”

“Có gì mà xấu hổ, họ đâu có quen em.”

“...Từ hôm nay, họ sẽ quen tôi rồi.”

Vì chiều cao và gương mặt, Văn Cửu Tắc nhanh chóng trở thành nhân vật nổi bật trong khu vực họ sống. Các dì, các cô hàng xóm đồn đoán đủ điều về anh.

Người thì bảo anh là người mẫu, kẻ thì đoán anh là ngôi sao võ thuật đến từ Hong Kong, thậm chí có người còn nghi ngờ anh là dân giang hồ.

Còn Tiết Linh thì trước đó chẳng có gì nổi bật, nhưng sau lần ấy, ai cũng biết cô.

Nhắc đến cô, ai cũng nói: “cô gái nhảy lên quầy giật bánh bao”, “nghe nói còn leo lên kệ, giẫm đầu người khác để cướp bánh”, “ở siêu thị cãi nhau với bạn trai rồi bị anh ta ném vào đám đông”… Càng truyền càng lệch lạc.

Chính vì vậy, từ sau lần đó, Tiết Linh không bao giờ muốn để anh đi siêu thị cùng nữa. Nếu anh đi cùng, cô cũng bắt anh đứng xa xa chờ, còn cô tự đi mua.

Giống như bây giờ.

Văn Cửu Tắc nhìn qua ống nhòm, thấy Tiết Linh đã ra khỏi trung tâm thương mại, định xuống đón cô thì thấy cô lại nhìn quanh, rồi rẽ vào một con phố khác.

Anh nhíu mày.

Từ tòa nhà này không thể quan sát được con phố đó.

Anh chờ thêm một lát, thấy trời sắp tối mà vẫn không thấy cô trở lại, không thể tiếp tục chờ nữa.

Anh bắt đầu quan sát địa hình xung quanh, tính toán xem có thể di chuyển từ tòa nhà này sang tòa nhà khác để vượt qua con phố đầy zombie kia hay không.

Nhưng trước khi anh kịp hành động, Tiết Linh đã xuất hiện.

Cô mang theo hàng đống đồ, cả đeo cả xách, trên tay còn kéo theo một thứ gì đó to đùng. Dù gương mặt hơi căng cứng nhưng dáng đi của cô lại toát lên vẻ hớn hở.

Đi được một đoạn, cô làm rơi một túi, quay lại nhặt, rồi lại làm rơi cái khác, cứ thế lặp lại.

Nhìn cô loay hoay mãi qua con phố đầy zombie, Văn Cửu Tắc bước đến đón.

Lúc này, anh mới nhìn rõ thứ cô đang kéo theo... một cái đùi lợn muối khổng lồ.

Ánh mắt cô sáng lấp lánh đầy tự hào, như muốn khoe với anh: Nhìn này, đùi lợn muối đấy!

Không quan tâm đến việc đùi lợn này còn ăn được không, Văn Cửu Tắc trước hết nhận hết đống đồ từ tay cô, tiện thể vác luôn cô lên vai, sải bước về phía xe.

Chiếc áo khoác ngoại cỡ của cô phồng căng, nằm trên vai anh cộm cấn vô cùng. Đến xe, anh thả cô xuống, xoa xoa vai:

“Trên người em là cái gì thế?”

Tiết Linh kéo áo khoác ra hai bên, để lộ cổ đeo đầy dây chuyền vàng lấp lánh.

Văn Cửu Tắc: “…”

Cô lại giơ tay lên, tay áo trượt xuống, để lộ hai cánh tay đeo hàng chục vòng vàng và lắc tay.

Văn Cửu Tắc: “…”

Anh từng nói với cô, ở các căn cứ lớn, vàng vẫn có thể dùng làm tiền tệ, vì chỉ trao đổi bằng vật phẩm thì không tiện lắm.

Loading...