Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-03-28 21:38:32
Lượt xem: 33
Đới Anh treo cánh tay bị thương, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhìn anh. Văn Cửu Tắc liếc cậu ta một cái, tiếp tục nhét đồ vào túi.
Đới Anh ấp úng tiến lại gần, hạ giọng nói:
“Anh, anh không sao chứ? Bọn em và xe đội của anh Mễ ở An Khê bị bọn đầu sỏ địa phương đuổi đi, không lấy được đồ, còn bị đánh một trận, tay em cũng bị thương rồi.”
Cậu ta cử động cánh tay mình một chút.
Văn Cửu Tắc cười lạnh:
“Đáng đời.”
“Anh, em biết sai rồi.” Đới Anh theo sát phía sau, liếc nhìn xung quanh thấy không ai để ý, mới nhỏ giọng nói: “Lần này trở về, mẹ em đã dạy dỗ em một trận, em không nên làm như vậy.”
Mẹ cậu ta nói, trong đội xe có người lo lắng cho sự an toàn của mình, muốn xử lý zombie cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bọn họ là người thân, lẽ ra cậu ta phải đặt mình vào vị trí của anh họ mà suy nghĩ.
Anh họ cậu ta là người có năng lực, biết rõ mình đang làm gì, không đến lượt một thằng nhóc non nớt như cậu ta tự ý quyết định thay.
Chuyện này có rất nhiều cách giải quyết khéo léo hơn, vậy mà cậu ta lại bị người ta kích động vài câu rồi làm chuyện ngu xuẩn.
“Anh, anh vẫn đang đi cùng… cô ấy sao?”
Văn Cửu Tắc: “Có gì thì nói thẳng.”
Đới Anh càng thêm lúng túng: “Trong đội xe có một bác, sau khi trở về đã loan tin khắp nơi trong căn cứ rằng anh nuôi zombie. Nếu còn ở lại đây, có lẽ sẽ bị điều tra đó.”
Văn Cửu Tắc nhàn nhạt nói: “Ờ, tôi sắp đi rồi.”
Anh vốn không định ở lâu. Đối với một số người, bị căn cứ từ chối tiếp nhận là chuyện nghiêm trọng như trời sập, nhưng với Văn Cửu Tắc, thế giới rộng lớn như vậy, anh có thể đi bất cứ đâu.
Đới Anh thất vọng: “A, anh định đi luôn sao? Mẹ em còn bảo em ở đây chờ anh, muốn mời anh về ăn cơm, để em nhận lỗi với anh mà.”
Văn Cửu Tắc không hề nể nang cậu ta: “Muốn xin lỗi thì nói ngay bây giờ đi.”
Đới Anh cúi đầu nhận lỗi, mặt méo xệch: “Nếu mẹ em biết anh cứ thế bỏ đi, chắc chắn sẽ mắng em c.h.ế.t mất.”
Mẹ cậu ta là em họ của mẹ Văn Cửu Tắc.
Năm đó, người đàn ông trăng hoa bạc tình nhà họ Văn lừa mẹ anh trao cả trái tim lẫn thân thể, sau đó phủi tay biến mất. Khi ấy, mẹ anh chỉ là một nữ sinh trung học còn ngây thơ, chưa hiểu sự đời.
Chuyện chưa cưới đã có thai khiến bà chịu không biết bao nhiêu ánh mắt khinh thường, phải nghe bao nhiêu lời gièm pha. Người ta nói bà không có cha mẹ dạy dỗ, mới thành ra không biết tự trọng, còn nhỏ tuổi đã có thai với một kẻ không rõ lai lịch.
Họ hàng ai nấy đều thấy mất mặt, không muốn qua lại với bà, chỉ có mỗi em họ của bà là đến chăm sóc lúc bà sinh con, sau này còn giúp đỡ vài lần.
Hồi nhỏ, những lần hiếm hoi Văn Cửu Tắc được ăn bánh kẹo, cũng là do bà ấy mang đến khi đến thăm hai mẹ con.
Thế nên, khi gặp lại trong tận thế, anh mới chịu giúp đỡ Đới Anh, dạy cậu ta vài thứ.
Đới Anh theo sau anh lải nhải không ngừng, hết bảo anh về nhà ăn cơm, nói cậu ta biết một chỗ có thể giấu zombie mà không ai phát hiện, lại lo lắng cho anh, sợ anh bị phát hiện rồi bị cả căn cứ bài xích.
Văn Cửu Tắc quay đầu, ném cho cậu ta một hộp thuốc giảm đau: “Cái này đưa cho mẹ cậu, chẳng phải bà ấy hay đau đầu sao?”
“Còn cậu, cầm thuốc rồi thì câm miệng, biến đi, đừng nói thêm chữ nào nữa.”
Anh ghét ồn ào.
Đới Anh cầm hộp thuốc, cứng họng. Thực ra cậu ta rất ngưỡng mộ ông anh họ này, giờ thấy anh sắp đi, cuối cùng không nhịn được, hỏi câu cuối cùng: “Anh, anh còn quay lại không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-67.html.]
Văn Cửu Tắc phất tay một cái.
Anh chắc sẽ không quay lại đây nữa.
Nếu không tìm được Văn Y ở thành phố An Đông, anh cũng chỉ có thể… đi xem Binh mã dũng thôi. Có khi nào cô ta c.h.ế.t dọc đường cũng chẳng sao.
Vác đồ trở lại xe, trong khoảng thời gian anh đi, không có người lạ nào đến gần, nhưng lại có một con ch.ó quen thuộc ở đó.
Thú cưng của Đới Anh – chú chó Golden. Nó đi theo chủ ra ngoài, thấy chiếc xe quen thuộc này liền tự chạy đến.
Lúc nãy Đới Anh nói chuyện với Văn Cửu Tắc, nó đã tựa hai chân lên cửa xe, lè lưỡi thở hổn hển, vẫy đuôi liên tục.
Cửa kính xe có dán lớp chống nhìn trộm, nó không thấy được bên trong, nhưng có thể cảm nhận được bên trong có người.
Ở ghế sau, Tiết Linh ngồi cách một lớp cửa xe nhìn con chó.
Có cửa chắn giữa hai bên, cô không còn sợ nữa, thậm chí còn thấy nó rất đáng yêu, bèn dùng ngón tay gõ gõ lên cửa kính, trêu chọc nó.
Cô gõ nhẹ một cái bằng móng tay, con ch.ó bên ngoài liền giơ chân đập lên cửa kính một cái, cứ thế chơi với nhau một lúc lâu, cho đến khi Văn Cửu Tắc quay về.
Nhìn thấy anh, nó không dựa lên cửa xe nữa, nhảy xuống, chạy lon ton lại gần, cọ cọ vào chân anh.
Văn Cửu Tắc rảnh tay xoa đầu nó một cái: “Ngoan, đáng yêu hơn chủ của mày nhiều.”
Anh mở cửa xe, đặt đồ lên xe, Tiết Linh co người về phía sau, nhưng lại không nhịn được thò đầu ra nhìn con chó, bộ dạng vừa sợ vừa muốn chơi.
Văn Cửu Tắc nhìn con ch.ó dưới chân mình, bỗng hỏi: “Muốn nuôi chó không? Hay là chúng ta mang Golden đi luôn đi?”
Tiết Linh: Cái loại anh họ độc ác gì vậy chứ? Chẳng khác nào bọn trẻ con đến nhà bà con chơi, thấy đồ chơi hay liền lấy về nhà!
Cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tay chân ra sức xua từ chối.
Hứng thú của cô với chó chỉ là “Diệp Công thích rồng”*. Lúc không động thì thấy bộ lông xù của chúng thật đáng yêu, nhưng khi nó chạy tới gần, cô lại sợ c.h.ế.t khiếp.
*Diệp Công thích rồng: Một điển tích của Trung Quốc, chỉ những người ngoài miệng nói thích một thứ gì đó nhưng thực chất không hề thích, thậm chí là sợ hãi nó.
Hơn nữa, cô cũng đã có một “chú chó” của riêng mình rồi.
Lúc thông minh thì giống Border Collie*, lúc gây chuyện thì như Husky*. Ai dám bảo Văn Cửu Tắc không phải chó chứ!
*Border Collie là một loại chó gia súc kiêm chó săn, có ba điểm nổi bật đó là chúng được coi là đứng hạng nhất trong danh sách những giống chó thông minh, chúng sáng dạ, dễ dạy, tiếp thu lệnh nhanh và là giống chó chăn, lùa gia súc, gia cầm điệu nghệ trên những cánh đồng lớn.
*Husky: chó cute mà bị thiểu năng :))
Lúc mới biết bộ mặt thật của Văn Cửu Tắc, bị anh chọc tức đến mức không nói nên lời, cô đã tự an ủi mình: Cứ coi như anh là một con ch.ó đi.
Dù sao thì những người nuôi Husky cũng thường xuyên bị chó nhà mình làm cho tức điên, ít ra Văn Cửu Tắc còn không cắn xé đồ đạc, cũng biết nghe hiểu tiếng người.
Nghĩ vậy, mức độ bao dung của cô với anh lại tăng lên đáng kể.
Văn Cửu Tắc không biết cô đang nghĩ gì, chỉ tưởng rằng cô vì từng bị chó rượt nên vẫn còn ám ảnh, không muốn nhìn thấy con ch.ó lớn này, đành tiếc nuối từ bỏ ý định.
Anh còn định để cái thằng em họ ngốc nghếch kia nếm thử cảm giác, người mà mình quan tâm bị cướp đi sẽ như thế nào.
Chờ đến khi cậu ta khóc lóc đuổi theo, anh sẽ trả chó lại.
Cảm ơn lòng tốt của chị dâu cậu đi.
“Đi đi, về với chủ mày đi.” Văn Cửu Tắc dùng chân đá nhẹ vào Golden.