Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:18:08
Lượt xem: 30
Bất kể trong lòng có vui vẻ hay không, Văn Cửu Tắc vẫn dừng xe trên một con phố ít zombie hơn, nhìn Tiết Linh bước xuống xe.
Cô thay áo phông và mặc một chiếc váy dài, trên lưng đeo một chiếc túi nhỏ, vui vẻ đi về phía bảo tàng.
"Cộc cộc." Văn Cửu Tắc đột nhiên gõ lên cửa sổ xe.
Chờ Tiết Linh quay đầu nhìn, anh cười nói: "Nếu đến tối mà em chưa ra, tôi sẽ vào tìm em."
Nói xong, anh kéo cửa kính lên, một tay kê sau đầu, ngả lưng vào ghế lái.
Tiết Linh: "..."
Anh sợ cô nhân cơ hội bỏ trốn hay sao?
Cả đời cô luôn muốn đến bảo tàng Nguyên Hồ, lúc còn sống thì không có cơ hội, giờ đây, tiếc nuối nhỏ bé này cuối cùng cũng có thể bù đắp.
Là một zombie, Tiết Linh đường hoàng bước vào bảo tàng.
Dù tốn chút thời gian để tìm lối vào, nhưng không sao, hôm nay cô đi bảo tàng không cần phải xếp hàng.
Điện trong bảo tàng đã mất từ lâu, Tiết Linh bước từ sảnh lớn còn sáng sủa vào khu triển lãm tối đen như mực.
Mất đi hệ thống chiếu sáng, mỗi gian triển lãm đều tối om, các hiện vật bên trong tủ kính vẫn giữ nguyên trạng thái của nhiều năm trước. Các zombie trong bảo tàng đi loanh quanh quanh các quầy trưng bày, chúng đã "tham quan" ở đây suốt ba năm rồi.
Tiết Linh: "..."
Văn Cửu Tắc ngồi trong xe chưa bao lâu đã thấy Tiết Linh quay lại, nhanh hơn anh dự đoán rất nhiều.
Hơn nữa, trông cô có vẻ hơi ỉu xìu, không còn hào hứng như lúc đi vào.
Bộ dạng này của cô khiến anh nhớ đến lần hai người đi du lịch ở Lan Bá ba năm trước. Khi đó, vì xấu hổ đến "chết" trên quảng trường đông nghịt người, cô tức giận tuyên bố muốn đi một mình đến khu phố quán bar để nghe nhạc hội ngoài trời, không cần anh đi cùng, bảo anh cứ về khách sạn ngủ.
Kết quả là nhạc hội mới bắt đầu, hát được hai bài, cô đã chạy về khách sạn.
Còn mua theo đồ ăn vặt và đồ uống, ngồi bên mép giường mặt mày ủ rũ.
"Sao thế? Mới đó đã về rồi?" Anh hỏi.
"Không vui." Cô đáp.
Văn Cửu Tắc cầm lấy đồ ăn vặt cô mang về, ăn hai miếng rồi tiện tay đưa cho cô: "Muốn ăn không?"
"Không ăn, không có khẩu vị." Cô nói.
Văn Cửu Tắc nhai hết đồ ăn, đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài: "Đi thôi."
Cô miệng thì chê nhạc hội dở tệ, ca sĩ còn hát chói tai, nhưng khi đến đó thì lại vui vẻ hòa theo đám đông reo hò cổ vũ, thậm chí còn ăn hết sạch từ đầu đến cuối con phố.
Sau đó còn mạnh miệng đẩy anh vào quán bar uống rượu, vừa nhát gan vừa hăng hái mà uống tới bến.
... Cô là một người rất cần người đồng hành cùng.
Nghĩ đến đây, Văn Cửu Tắc bất giác bật cười.
Anh nhìn Tiết Linh leo lên xe, hỏi cô: "Nhanh vậy sao?"
Tiết Linh ngồi ngay ngắn, chậm rãi cầm lấy bảng viết, uể oải viết xuống: "Không vui."
Vẫn là cái dáng vẻ này, Văn Cửu Tắc nghĩ thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-56.html.]
Trong tay cô có thêm một chiếc túi vải in logo của bảo tàng, bên trong là một số huy hiệu kỷ niệm, sổ tay lưu niệm và mô hình các hiện vật lịch sử. Ngoài ra còn có một chiếc áo phông cỡ lớn của bảo tàng, đúng kích thước anh mặc được.
Ném hết mấy món quà lưu niệm sang chỗ Văn Cửu Tắc, Tiết Linh tựa đầu vào cửa kính, im lặng một lúc.
Lúc trước vào bệnh viện ban đêm cô còn chẳng sợ, vậy mà vừa nãy trong bảo tàng tối đen lại càng đi càng thấy rợn người. Đến khu triển lãm lăng mộ cổ, cô còn chẳng dám bước vào, sợ xác ướp bên trong bất ngờ bật dậy.
Khoan đã! Tiết Linh bỗng bừng tỉnh nhận ra, cái gì mà xác ướp biết động chứ, zombie đầy rẫy khắp nơi, chính cô cũng là một con zombie mà!
Xác ướp cổ đại thì có gì đáng sợ? Thêm mấy trăm năm nữa, cô cũng thành xác ướp cổ thôi!
Miên man suy nghĩ đủ thứ, Tiết Linh bỗng nhận ra Văn Cửu Tắc vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cô tò mò ngẩng đầu nhìn anh.
Anh tựa người vào ghế, ánh mắt dõi theo bảo tàng phía xa, như đang suy tư điều gì đó.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tiết Linh giơ bảng viết lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Văn Cửu Tắc liếc nhìn cô một cái: "Tôi đang nghĩ xem có cách nào để đi bảo tàng cùng em không."
Tiết Linh: ?
Gì vậy trời, nguy hiểm thế mà cũng muốn tìm cách đi theo cô? Anh bám người quá rồi đó!
Cô lập tức lắc đầu từ chối.
"Tôi không muốn đi nữa."
Văn Cửu Tắc nhìn dòng chữ trên bảng của cô, bỗng hừ một tiếng, ánh mắt rõ ràng viết: "Tôi không tin."
Cô lặp lại: "Thật sự không muốn đi nữa mà."
Thấy Văn Cửu Tắc vẫn còn đăm chiêu nhìn bảo tàng, Tiết Linh lập tức tước đi quyền lái xe của anh, tự mình ngồi vào ghế lái, đánh tay lái rời khỏi khu vực này.
Chạy một lúc, cô tạm dừng xe rồi viết: "Đi hồ Nguyên Hồ thì đi đường nào?"
Văn Cửu Tắc cũng không biết.
Hai người cứ thế lái xe vòng vèo, tránh xa những con phố có nhiều zombie. Cuối cùng, họ dừng lại trước một hiệu sách nhỏ ven đường.
Bên trong có một con zombie đang bò lê lết trên sàn, tấm kính cửa hàng bị nó đập đến "cộp cộp".
Tiết Linh nhanh chóng xuống xe trước anh, lao thẳng đến hiệu sách, sau đó… không mở nổi cái khóa dây quấn quanh tay nắm cửa.
Cô loay hoay một lúc, rồi mặt không cảm xúc quay đầu nhìn Văn Cửu Tắc.
Anh xuống xe, chu đáo bẻ khóa quẳng sang một bên, sau đó lùi lại vài bước, làm động tác mời cô vào: "Mời."
Tiết Linh đẩy cửa ra, xông vào lôi con zombie bên trong đi chỗ khác.
Cô vừa kéo con zombie khuất sau giá sách, Văn Cửu Tắc vừa cầm chặt con d.a.o ngắn, chậm rãi bước vào, tiện tay lướt qua kệ sách tìm kiếm.
Anh muốn tìm một tấm bản đồ, nếu không có thì ít nhất báo du lịch địa phương cũng sẽ có bản đồ đính kèm.
Tiết Linh nhanh chóng quay lại, thấy anh đang lật tìm trên giá sách, cô cũng đưa mắt lên kệ và bắt đầu lật xem.
Chỗ này chắc đã bị người ta lục soát từ lâu, sách vở còn lại không nhiều, phần lớn là sách tham khảo và bài tập của học sinh.
Ngoài ra còn có một số tiểu thuyết, sách xã hội học, và vài cuốn triết học bán chạy.
Một cuốn trong đó trông rất quen, Tiết Linh từng mua qua. Khi đó, mấy trang review nói rằng đọc cuốn này có thể mở mang tầm mắt, là một quyển sách có thể thay đổi cả cuộc đời.