Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-03-25 07:32:33
Lượt xem: 18

Văn Cửu Tắc để mặc miếng băng dính lủng lẳng trên miệng, chỉ nhún vai, đút tay vào túi, không nói thêm gì nữa.

Tiết Linh chọn xong quần áo, lại lục lọi trong tủ và tìm được hai chiếc khăn mặt mới, tiện tay bỏ luôn vào túi.

Khi cô đến cánh cửa tủ cuối cùng, định mở ra xem thử thì Văn Cửu Tắc lại tựa lưng vào cửa, cười cười, nhất quyết không chịu nhường đường.

Tiết Linh nghĩ anh lại đang trêu mình, mà dù sao cô cũng đã chọn đủ đồ, nên cũng không cố chấp đòi mở tủ nữa, xách túi lên rồi đi ra ngoài.

Cô chọn xong phần mình, liền bảo Văn Cửu Tắc cũng tìm xem có thứ gì mặc được không. Nhưng đáng tiếc quần áo trong phòng ngủ chính dưới tầng một đều là của chủ nhà và con trai họ, cỡ lại quá nhỏ, anh mặc không vừa.

Hai người chia nhau lục lọi khắp căn nhà xem còn gì hữu dụng không.

Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước chiếc tủ TV đã bị mọt ăn rỗ, thử một cây kéo tìm được bên trong.

Anh rất ít khi có hứng thú lục lọi từng món đồ như thế này. Trước kia cần gì thì trực tiếp ra căn cứ đổi, nếu không đổi được thì vào thành phố tìm, cũng là có mục tiêu rõ ràng, tìm xong thì đi.

Nhưng giờ đây, anh lại tiện tay lật hết từng ngăn kéo trong nhà, thậm chí còn lấy lên một bức ảnh chụp cả gia đình năm người của chủ nhà, nhìn qua một lượt.

Đặt ảnh trở lại, anh thấy Tiết Linh xách một cái nồi từ trong bếp đi ra.

Văn Cửu Tắc nhìn tay cô cầm cán nồi, không chắc chắn lắm hỏi: “Em lấy cái nồi này, chắc không phải để đánh tôi đấy chứ?”

Tiết Linh: …

Cô thẳng tay ném cái nồi xuống chân anh, rồi giơ bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm, ra hiệu trong tay cô đang có gì đó, bảo anh đoán thử.

“Cái gì vậy?” Văn Cửu Tắc chống cằm, quan sát nắm tay cô: “Không phải em bắt được con chuột đấy chứ?”

Tiết Linh đá nhẹ vào chân anh một cái.

Cô xòe tay ra, trên lòng bàn tay gầy guộc là một quả cà chua nhỏ xíu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-53.html.]

Màu đỏ căng mọng, chỉ to bằng nắp chai.

Tiết Linh tiện tay gỡ miếng băng đang dính trên miệng Văn Cửu Tắc vứt sang một bên, rồi đẩy quả cà chua về phía anh, ra hiệu cho anh ăn.

Văn Cửu Tắc bật cười, cầm lấy bỏ vào miệng, vị hơi quá chín, gần như sắp lên men.

“Ừm, ngon lắm.” Anh thản nhiên khen.

Tiết Linh kéo áo Văn Cửu Tắc, dẫn anh đến sân sau của ngôi nhà.

Sân được lát xi măng, góc tường đặt mấy chiếc chậu và thùng xốp chứa đất.

Bây giờ trong những chiếc chậu và thùng xốp ấy đều mọc đầy cỏ dại, nhưng có một chậu bên trong lại có một cây cà chua, trên cành vẫn còn mấy quả đã chín đỏ và vài quả còn xanh lẫn đỏ.

Trước khi rời đi, họ cũng bế cả chậu cà chua theo.

Cây cà chua lớn khá sum suê, được đặt ở ghế sau xe, dùng dây an toàn cố định lại.

Họ đi quanh khu vực này, tìm những căn nhà còn khóa cửa, thu nhặt được khá nhiều đồ.

Dù đa phần những món đồ này theo Văn Cửu Tắc thì đều không cần thiết, có cái thậm chí anh còn không biết dùng để làm gì, như một bó ngải cứu khô to tướng, nhưng Tiết Linh đã tìm ra, anh cũng chẳng ý kiến gì, cứ thế ném hết lên xe.

Ghế sau không đủ chỗ thì bỏ vào cốp, cốp không đủ lại buộc lên giá hành lý trên nóc xe.

Cuối cùng, Tiết Linh còn đào ra hai sọt than đen sì.

Văn Cửu Tắc: "…"

Có lẽ anh đã hiểu ý cô rồi - cô muốn anh nấu cơm.

Trong xe anh có gạo, đã vứt ở góc cốp xe ba tháng trời mà vẫn chưa đụng tới.

Anh cảm thấy ăn gì cũng được, miễn sao nhanh gọn là được, cần gì phải nhóm lửa nấu cơm.

Loading...