Tiết Linh quay lại xe, thấy lớp sương trên nắp capo đã tan, mặt trời cũng lên được một lúc rồi, vậy mà Văn Cửu Tắc vẫn còn nằm trong xe ngủ, chỉ là đổi tư thế nằm nghiêng.
Hả? Còn chưa dậy? Hôm nay không cần làm việc nên ngủ nướng à?
Cô chờ thêm một lát, thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, bèn trèo lên xe, đẩy đẩy anh.
Người anh rất nóng. Trước giờ cơ thể anh vẫn luôn ấm áp, nhưng nhiệt độ này... có gì đó không đúng lắm?
Không xác định được cảm giác nóng lạnh của bản thân sau khi trở thành zombie, Tiết Linh kéo áo anh lên, sờ thử mấy chỗ trên người anh.
Văn Cửu Tắc trở mình, mở mắt ra, đặt cánh tay lên trán, giọng khàn khàn: "Em đi loanh quanh bên ngoài bao lâu rồi? Lạnh như cục đá vậy."
Tiết Linh nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Anh... bị bệnh sao?"
Văn Cửu Tắc mà cũng bị bệnh à?! Anh là người mà dù trời mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác gió cũng không cảm lạnh cơ mà!
Thể trạng của anh tốt đến mức nào ư? Tiết Linh từng nghi ngờ anh có phải là người ngoài hành tinh không.
Vết bầm hay vết thương trên người anh, không cần bôi thuốc, chỉ hai ngày là biến mất.
Có lần bị xe điện tông trúng, bà cô lái xe còn bị gãy chân, vậy mà anh chẳng hề hấn gì.
Nếu không phải trông anh cao to vạm vỡ, bà cô kia chắc đã đòi tiền bồi thường ngay tại chỗ rồi.
Mùa đông lạnh buốt, anh có thể dùng nước lạnh gội đầu, trong khi Tiết Linh ngồi co ro trước máy sưởi, run rẩy sưởi tay, còn thấy anh mở tủ lạnh lấy một chai nước đá, tu ừng ực hơn nửa chai.
Một cơ thể khoẻ mạnh đến mức phản khoa học như thế mà cũng bị bệnh ư?!
Bạn gái cũ sốc đến mức sắp bật dậy từ trong mộ luôn rồi.
Tiết Linh đẩy cánh tay đang đặt trên trán của Văn Cửu Tắc ra, áp trán mình lên trán anh, cẩn thận cảm nhận một lúc lâu.
Văn Cửu Tắc nhấc chân, đè cô xuống, không cho cô dậy: "Đừng nghĩ nữa, chỉ là bị sốt thôi."
Từ cú sốc "ngoài mắc bệnh tâm lý ra thì Văn Cửu Tắc còn có thể bị sốt" mà hoàn hồn lại, Tiết Linh hơi tê dại.
Giờ phải làm sao đây? Thuốc tìm được trước đó đều đã đổi hết rồi, chỉ còn lại mấy loại thuốc dành cho bệnh tâm lý, đâu có tác dụng gì với sốt.
Cô đã bảo thời tiết lạnh thế này đừng có ra ngoài mà chỉ mặc một cái áo mỏng nữa, Văn Cửu Tắc lại không nghe, cứ thích bày vẻ phong độ, ngay cả áo khoác cũng không chịu mặc dày hơn.
Anh hai mươi mấy tuổi rồi, sao có thể so với lúc mười chín tuổi được?
Cô thừa nhận cái áo khoác bông dày mà mình tìm cho anh đúng là hơi xấu, nhưng giờ cũng có ai nhìn đâu, mặc đồ xấu một chút thì sao chứ? Cô còn từng mặc cái váy xấu tệ mà anh tìm cho mà, để cô nhân cơ hội này trả đũa lại thì có sao đâu?
Tiết Linh chợt nghĩ, có khi nào anh bị bệnh là vì dạo này tìm Văn Y quá căng thẳng, tâm lý chịu áp lực lớn không?
Sau khi phân tích sơ qua, cô cảm thấy khả năng này khá cao.
Trước đó anh còn nói sợ cô thất vọng, không muốn tạo áp lực cho cô, vậy mà chính anh mới là người thất vọng và áp lực nhất, thậm chí còn vì chuyện này mà đổ bệnh.
Một lát sau, Tiết Linh lại nghĩ đến một khả năng còn đáng sợ hơn.
Có khi nào... cô vô tình cào trúng anh, khiến anh nhiễm virus zombie?
Có một số người nếu vết thương nhỏ, quá trình zombie hoá sẽ diễn ra chậm hơn, giai đoạn đầu tiên chính là sốt cao.
Tiết Linh giật mình ngồi bật dậy, hất văng cái chân đang đè lên người cô của Văn Cửu Tắc ra.
Văn Cửu Tắc đập đầu vào cửa xe một cái "bốp", đầu óc cũng tỉnh táo hơn hai phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-101.html.]
Anh vừa định hỏi có phải cô biến thành zombie nữ hiệp rồi không mà khoẻ vậy, thì Tiết Linh đã nhào tới, kéo áo anh ra, tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
"Em tìm cái gì trên người tôi thế?"
Không tìm thấy vết thương, Tiết Linh hỏi: "Tôi có vô tình cào trúng anh không?"
"..." Văn Cửu Tắc: "Nghĩ gì thế? Bình thường em đánh tôi toàn dùng nắm đấm, chưa bao giờ dùng móng vuốt, sao có thể cào trúng tôi được."
"Tôi chỉ bị sốt thôi, ngủ một giấc là khoẻ, không sao đâu."
Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ nói là "không sao cả".
Tiết Linh kéo tay anh ra khỏi tóc mình, nhét vào trong chăn, rồi ra sau xe lôi cái áo khoác bông dày ra, đắp hết lên người anh.
Hết cách rồi, thấy anh hiếm khi bệnh thế này, hôm nay cô đành làm chút đồ ăn nhẹ cho anh vậy.
Sau khi thành zombie, Tiết Linh chưa từng nấu cơm. Giờ cô lấy gạo và nồi ra, chuẩn bị vo gạo, nhưng khi nhìn thấy bộ móng tay đen sì của mình, cô chợt rơi vào trầm tư.
Một câu hỏi được đặt ra: Nếu lúc này cô nhúng móng tay vào nước vo gạo, cơm hấp ra có chứa virus zombie không?
Như thế có tính là đầu độc không?
Nhìn chằm chằm vào nước trong nồi, Tiết Linh cầm nồi lên, do dự không biết phải làm thế nào.
Tay bỗng nhẹ đi, cái nồi bị người ta lấy mất.
Văn Cửu Tắc bóp bóp cái cổ nóng bừng của mình, giọng khàn khàn: "Để tôi làm."
Dù đang sốt, nhưng động tác vo gạo, nấu cơm của anh vẫn thuần thục như thường, đặt nồi lên bếp, xong rồi còn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Tiết Linh lại lấy áo khoác bông dày từ trên xe ra, khoác lên người anh, rồi ngồi xuống bên cạnh chờ cơm chín cùng anh.
Bếp lửa bập bùng, nước trong nồi sôi ùng ục.
Tiết Linh liếc nhìn khuôn mặt cúi thấp của Văn Cửu Tắc, nhìn một lần, rồi lại một lần.
Anh chưa từng bị bệnh, nhưng trước kia Tiết Linh đã từng.
Cô lại phát hiện thêm một lợi ích của việc làm zombie: Zombie sẽ không bao giờ bị bệnh!
Hồi còn bên nhau hơn một năm, Tiết Linh từng bị bệnh một lần, mà lần đó đã khiến cô thay đổi hoàn toàn nhận thức về Văn Cửu Tắc.
Cô kinh ngạc phát hiện, hoá ra anh rất giỏi trong việc chăm sóc người bệnh.
Lần đó Tiết Linh bị ốm là do một trận cúm mùa khá nghiêm trọng.
Cô l.à.m t.ì.n.h nguyện viên ngoài trời cả ngày, về nhà liền cảm thấy không khỏe, uống thuốc cảm xong thì cuộn mình trên giường ngủ.
Văn Cửu Tắc về đến nơi, phát hiện cô bị sốt, gọi thế nào cũng không tỉnh, người đã mê man vì nóng sốt.
Vậy nên, chính anh đã lôi cô ra khỏi chăn, mặc quần cho cô, rồi trực tiếp bế đến bệnh viện.
Lúc Tiết Linh tỉnh táo hơn một chút, cô đã thấy mình dựa vào ghế, đang truyền nước.
Xung quanh toàn là bệnh nhân bị cảm sốt, Văn Cửu Tắc ngồi ngay bên cạnh.
Mãi sau cô mới dần nhận thức được âm thanh trẻ con khóc, người lớn ho khan, đầu óc nặng trĩu được anh đỡ nhẹ một chút.
Tiết Linh theo phản xạ cúi xuống nhìn người mình... trên mặc áo ngủ lúc trước khi đi ngủ, dưới mặc một chiếc quần hoàn toàn không hợp chút nào.