SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 97: ĐÁNH CƯỢC, RỐT CUỘC AI MỚI LÀ NGƯỜI THUA CUỘC?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-10 16:51:02
Lượt xem: 241

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Melissa dựa lưng vào tường hút thuốc, nhướng mắt nhìn anh ta: "Khâu xong rồi à?"

Lâm Trạch Nhân hít sâu một hơi: "Với trình độ y học của chúng ta, khâu xong thì chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng đây là tim đấy! Bị thương ở tim là khái niệm gì? Người thường tim vỡ là chắc chắn phải chết, anh ta thì hay rồi, chơi trò đ.â.m tim!"

Melissa lại rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Trạch Nhân tiếp tục lải nhải: "Nhưng mà tính mạng thì không sao, cầm m.á.u kịp thời, linh nguyên cũng không bị tổn thương nặng, chỉ là bây giờ anh ta chắc phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, tim vừa mới khâu xong, chắc mỗi lần đập là anh ta lại phải chịu đựng cơn đau thấu tim gan này một lần, cả ngày lẫn đêm, điều này quá đau khổ, người thường không thể nào chịu đựng được."

Melissa nghe vậy cụp mi xuống, gật đầu: "Bác sĩ Lâm, chuyện anh ấy không sao cả, chỉ có chúng ta và Minh trưởng quan biết thôi."

Lâm Trạch Nhân nghe vậy hơi sững sờ, nhất thời không hiểu: "Đội trưởng Melissa, ý cô là gì?"

Melissa ngẩng mắt nhìn Lâm Trạch Nhân, nói từng chữ: "Minh trưởng quan vì bị đ.â.m tim, linh nguyên bị tổn thương, cho dù may mắn sống sót, cũng giống như người tàn phế, sau này anh ấy không bảo vệ được căn cứ khu 14 Đông Châu nữa..."

Trong hành lang hẹp vắng vẻ, đôi đồng tử đen láy của người đàn ông phản chiếu gương mặt của người phụ nữ tóc đỏ, trên mặt cô ta lấm tấm tàn nhang, đôi mắt nâu trầm tĩnh sâu thẳm.

Lâm Trạch Nhân sững sờ một lúc, coi như đã hiểu, cũng nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Sau khi Lâm Trạch Nhân đi ra ngoài, Melissa quay người bước vào phòng phẫu thuật.

Trên giường bệnh trong phòng phẫu thuật, lúc này Quý Minh Trần đang nằm đó một cách yếu ớt, hai tay và đầu của anh được kết nối với ba thiết bị theo dõi sinh tồn, đèn báo trên đó nhấp nháy, đường gấp khúc biểu thị nhịp tim cực kỳ yếu ớt, âm thanh điện tử tích tắc vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo.

Người đàn ông nhắm mắt lại, lông mày hơi nhíu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người không còn vẻ cường thế ngày nào, chỉ còn lại vẻ đẹp mong manh do vết thương gây ra.

Melissa cung kính đứng bên giường bệnh, đáp: "Lão đại yên tâm, tôi đã nói với bác sĩ Lâm rồi."

"Đây quả thực là một cơ hội, nên nhân cơ hội này thanh trừng lại nội bộ tổng bộ căn cứ."

Melissa nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi, không ngờ một bóng đen ngang nhiên xông vào. Người đàn ông cao to, nước mắt nước mũi tèm lem, bò lồm cồm bên giường, nói: "Lão đại! Lão đại, anh đừng chết! Anh mà c.h.ế.t thì tôi và Melissa biết sống sao đây..."

Vì hành động lỗ mãng này của hắn ta, người đàn ông trên giường giật giật khóe mày, dần dần mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Địch Đại Hổ nghẹn ngào nói: "Lão đại? Anh... không sao chứ?"

Tuy nhiên, người đàn ông trên giường sau khi mở mắt, thần sắc yếu ớt mà dịu dàng, chữ đầu tiên thốt ra lại là: "Cút."

"..."

Tim anh vốn đã phải chịu đựng cơn đau xé rách, bị lay động như vậy càng thêm tệ hại. Tên ngốc này sao không c.h.ế.t quách đi cho rồi?

Melissa vội vàng kéo người ra, phản tay cho hắn ta một cái tát: "Anh muốn lắc c.h.ế.t lão đại à?!"

Lúc này Địch Đại Hổ cũng không quan tâm đến cơn đau trên đầu nữa, mắt ngấn lệ hỏi: "Bác sĩ Lâm nói thật hay giả? Lão đại thật sự sống dở c.h.ế.t dở, sắp c.h.ế.t rồi sao?"

Melissa vốn còn muốn trách mắng Địch Đại Hổ, nhưng thấy hắn ta thật lòng đau buồn như vậy, không hiểu sao lại có chút không đành lòng, cuối cùng chỉ có thể kéo hắn ra khỏi phòng phẫu thuật: "Chết không được đâu, anh đừng làm phiền lão đại nữa!"

Quý Minh Trần dời mắt khỏi bóng lưng bọn họ, khi ngẩng đầu nhìn ánh sáng trắng chói mắt trên trần nhà, đôi mắt phượng xinh đẹp long lanh cong lên, nụ cười bệnh tật mà yêu kiều.

Anh nhớ tới những lời Thẩm Dật Xuyên nói, nhớ tới cảnh anh ta đ.â.m d.a.o vào mình, khoảnh khắc đó kỳ thực anh có thể né, nhưng anh không né...

Lúc ấy anh nghĩ, nếu Thẩm Dật Xuyên đã chắc chắn, đã tự tin như vậy, chi bằng đánh cược một lần.

Xem thử, rốt cuộc ai mới là kẻ thua cuộc.

Lâm Trạch Nhân đi vào, sợ ánh sáng làm chói mắt Minh trưởng quan, đưa tay sờ lên công tắc bên cạnh, điều chỉnh ánh sáng tối đi vài nấc.

Quý Minh Trần nhận thấy động tĩnh, nghiêng đầu nhìn anh ta, khóe môi vẫn luôn cong lên: "Cảm ơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-97-danh-cuoc-rot-cuoc-ai-moi-la-nguoi-thua-cuoc.html.]

Lâm Trạch Nhân quan tâm hỏi: "Minh trưởng quan, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

Quý Minh Trần mỉm cười, quay mặt đi, dùng giọng nói trầm ấm từ tính nghiêm túc trả lời: "Tôi cảm thấy rất vui vẻ."

Lâm Trạch Nhân: "?"

Thôi được rồi, đầu óc anh vốn đã không được tốt lắm, lúc này phải chịu đựng đau đớn, đầu óc càng thêm không tốt, cần phải thông cảm một chút.

Anh ta đứng trên lập trường của bác sĩ rất chuyên nghiệp dặn dò anh đủ thứ cần chú ý sau phẫu thuật, đồng thời lấy thuốc giảm đau đặt bên tay anh: "Vậy Minh trưởng quan, anh tự nghỉ ngơi cho tốt, tôi không làm phiền anh nữa."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

...

Khi Ôn Dao theo Hà Phong Diên trở về biệt thự cổ, bên trong biệt thự rất ồn ào, người qua người lại đều mang vẻ mặt nghiêm túc, bước chân vội vã.

Trong bầu không khí căng thẳng này, nỗi bất an trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.

Ôn Dao vội vàng đi lên tầng hai, vừa định ấn thang máy, thang máy "ting" một tiếng mở ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước ra.

Lâm Trạch Nhân cúi đầu đi, tình cờ liếc thấy Ôn Dao cũng sững sờ: "Dao tiểu thư?"

Không biết vì sao Ôn Dao cảm thấy tinh thần căng thẳng, như có điềm báo chẳng lành: "Căn cứ xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Trạch Nhân lịch sự cười với cô, nhưng giọng nói có chút mệt mỏi: "Minh trưởng quan xảy ra chuyện rồi, cô đi xem Minh trưởng quan đi, anh ấy ở phòng bệnh tầng ba."

Nhớ tới lời Melissa, anh ta liếc nhìn những người qua lại, rồi cụp mắt thở dài: "Lần này anh ấy làm nhiệm vụ trở về bị thương rất nặng, thương tổn tới tim, là dị năng giả nên miễn cưỡng giữ được mạng, nhưng mà..."

Ôn Dao ngây người nhìn bác sĩ Lâm, Lâm Trạch Nhân không nỡ nói thêm: "Tình hình cũng không lạc quan."

"..."

Ôn Dao hơi biến sắc, cả người cứng đờ tại chỗ, tay buông thõng bên người vô thức nắm chặt.

Cảm giác hoảng hốt trống rỗng lúc trước giờ phút này giống như cây kim bạc treo lơ lửng rơi xuống đất, nảy lên vài cái tạo ra âm thanh chói tai, khiến cô ù tai.

"Được, tôi biết rồi."

Ôn Dao không biết mình đã chào tạm biệt bác sĩ Lâm như thế nào, cô chỉ biết khi đi trên hành lang tầng ba, cả người vẫn còn hơi mơ màng.

Quý Minh Trần xảy ra chuyện rồi, người xảy ra chuyện là Quý Minh Trần...

Và vì anh xảy ra chuyện, căn cứ khu 14 Đông Châu cũng rối loạn...

"..."

Từ trước đến nay, kỳ thực Ôn Dao có một nhược điểm khá chí mạng, đó là dễ dàng nảy sinh tâm lý ỷ lại ít nhiều vào người khác, đồng thời sẽ vô thức coi trọng những người xung quanh.

Loading...