SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 9: VIẾT NHẬT KÝ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-16 23:08:18
Lượt xem: 61

Quý Minh Trần vô tình liếc nhìn cuốn sổ trên tay cô, vừa hay liếc thấy cái tên "Thẩm Dật Xuyên".

Anh cụp mắt xuống, giọng điệu lười biếng, khi nói chuyện bên tai cô lại có vẻ ung dung và thân mật: "Tôi muốn hỏi, cô không ngủ mà làm gì vậy?"

Ôn Dao khép cuốn sổ lại, nhỏ giọng nói: "Không ngủ được, tôi... viết nhật ký."

Quý Minh Trần cong môi cười, nhưng ánh mắt lại đen láy sâu thẳm: "Có phải cô đang thất vọng không..."

"Cái gì?" Ôn Dao khó hiểu nhìn anh, dung nhan người đàn ông được ánh trăng chiếu rọi nửa sáng nửa tối, đẹp như yêu ma quỷ quái từ đâu bay tới.

"Thất vọng... người cứu cô không phải là Thẩm Dật Xuyên mà là tôi." Quý Minh Trần lại nằm ngửa ra chỗ cũ, yết hầu trượt lên xuống, giọng điệu thong thả như có thâm ý sâu xa.

Ôn Dao thu hồi ánh mắt, cúi đầu thất vọng: "Không có gì phải thất vọng cả."

"Có thể sống sót, tôi đã rất mãn nguyện rồi."

Quý Minh Trần nhướn mày: "Thật sao?"

"Vậy sao cô lại có vẻ không vui?"

Ôn Dao nhẹ nhàng đặt cuốn sổ trong tay xuống: "Có sao?"

Sau khi hỏi xong, cô đột nhiên ý thức được câu hỏi này của anh ta rất kỳ lạ, trong thời mạt thế đầy tuyệt vọng này, mọi người chỉ quan tâm đến việc có nguy hiểm hay không, có an toàn hay không, bản thân có thể sống sót hay không, ai còn bận tâm đến những cảm xúc không liên quan như vui hay không vui nữa.

Trước đây không ai quan tâm đến điều này, Thẩm Dật Xuyên không quan tâm, thậm chí bản thân cô cũng lười động não suy nghĩ, giờ đây đột nhiên bị hỏi đến vào lúc đêm khuya thanh vắng, Ôn Dao cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không nói rõ được cảm giác đó là gì, nhưng lại không hề bài xích.

Quý Minh Trần im lặng thu hồi ánh mắt, cũng không nói gì thêm, nhắm mắt lại lần nữa.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, một vầng trăng tròn lộ ra khỏi tầng mây dày đặc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, như rắc xuống một lớp sương giá màu bạc,  tăng thêm vẻ đẹp kỳ dị nào đó cho luyện ngục hoang vu này.

Ôn Dao lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những gì đã trải qua hai ngày nay.

Buồn không?

Nếu thật sự phải nói, thì đúng là rất buồn...

Người mà cô đã yêu tha thiết nhiều năm như vậy, vào thời khắc nguy cấp lại bảo vệ người khác, đồng đội mà cô hết lòng bảo vệ, cũng trong lúc gặp đại nạn, đã quyết đoán bỏ rơi cô.

Mà trong tương lai không xa, cô còn bị gán cho cái danh phản bội, bị những người sống sót ở khu 13 mắng chửi, cuối cùng chịu đủ mọi hình phạt tra tấn, bị Thẩm Dật Xuyên tự tay kết liễu trong ngục tối tăm.

Có lẽ cô nên hiểu sự bất đắc dĩ của họ vì muốn tự bảo vệ mình, có lẽ nên thông cảm cho việc sinh ra trong thời đại này, mọi người sống đều rất khó khăn...

Nhưng, tín ngưỡng mà cô đã kiên trì bảy năm, niềm tin tự cho mình là đứng về phía chính nghĩa, thật sự đã sụp đổ hoàn toàn trong cơn mưa tuyết ngập trời đó...

Rốt cuộc cái gì là đen, cái gì là trắng trên thế giới này?

Ôn Dao đột nhiên có chút không hiểu rõ nữa...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-9-viet-nhat-ky.html.]

Kể từ khi khủng hoảng zombie bùng phát toàn diện, trật tự của các quốc gia trên thế giới nhanh chóng sụp đổ, trải qua một hai năm bất ổn, loài người lại nhanh chóng thiết lập trật tự trong hỗn loạn.

Dựa theo sự tập trung của những người sống sót và lực lượng vũ trang, vùng đất duy nhất có thể sinh tồn được chia thành bốn châu Đông Nam Tây Bắc, mỗi châu lớn lại phân bố từ mười mấy đến mấy chục khu vực an toàn.

Trong đó, hai châu Đông, Bắc thích hợp nhất cho sự sinh tồn của loài người có lực lượng chiến đấu mạnh nhất, hai châu Tây, Nam có điều kiện thời tiết và địa lý khắc nghiệt đứng thứ hai.

Sinh ra trong thời loạn lạc, lòng người tham lam, không chỉ giữa các châu có tranh đấu, mà giữa các khu cũng có tranh đấu.

Nhưng vì có zombie biến dị hoành hành và các loại thiên tai, nên cuộc đấu tranh giữa con người không nằm ở việc tranh giành lãnh thổ hay quyền lực, mà chủ yếu thể hiện ở việc tranh giành tài nguyên.

Trong đó, khu mười ba Bắc Châu và khu mười bốn Đông Châu có vị trí tiếp giáp nhau là đấu đá gay gắt nhất, thuộc về hai khu vực sinh tồn không đội trời chung.

Từ trước đến nay, người cai trị Bắc Châu nhân từ hơn, trừ tội c.h.ế.t ra sẽ không dễ dàng g.i.ế.c người, việc quản lý các khu cũng lấy mục tiêu cứu giúp thêm nhiều người sống sót làm chủ yếu.

Còn Đông Châu thì ngược lại, vị lãnh chúa của bọn họ lại dựa trên nguyên tắc "cá lớn nuốt cá bé" để quản lý các khu, ông ta cho rằng trong mạt thế, tài nguyên có hạn, những kẻ yếu không thích nghi được với sự sinh tồn thì không đáng thương hại, bị đào thải cũng là đang tiết kiệm tài nguyên.

Một bên mang lòng trắc ẩn, một bên lấy lợi ích làm trọng.

Vì vậy, phần lớn những người sống sót tị nạn đều cảm thấy, Bắc Châu tuy yếu nhưng sẽ thắng, còn Đông Châu, thủ đoạn tàn nhẫn như bọn cướp, nhất định tà không thắng chính.

Ôn Dao trước đây cũng nghĩ như vậy.

Cô kiên trì tín ngưỡng của mình, ủng hộ nguyên tắc của căn cứ mình, cho rằng mình là trắng, còn đối phương là đen.

Quý Minh Trần từng cười nói: "Sinh ra trong thời loạn lạc này, nào có chuyện gì là trắng đen rõ ràng."

Nhưng cô lại phản bác: "Ít nhất trên mảnh đất này, tôi là trắng, anh là đen."

Bắc Châu là trắng, căn cứ mười ba Bắc Châu là trắng, là chính nghĩa, là nhân đạo, là con đường dẫn đến ánh sáng...

Nhưng kết quả thì sao? Người có công bị vứt bỏ như giày rách, người bị oan c.h.ế.t oan uổng không ai bênh vực...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ngay cả Thẩm Dật Xuyên, anh ta tự cho mình là công bằng chính nghĩa, sau này cũng g.i.ế.c người cai trị để lên nắm quyền, hy sinh vô số người tị nạn, dùng bạo lực cưỡng chế chinh phục những khu vực an toàn còn sót lại của loài người.

"..."

Ôn Dao chìm vào giấc ngủ với tâm trạng phức tạp, có lẽ vì tâm trạng rối bời, đêm nay cô lại mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng nửa năm trước, cô và Quý Minh Trần bị mắc kẹt ở dãy núi Thương Bình.

Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với người này.

Lúc đó cô bị lạc khỏi đội, Quý Minh Trần thì cố ý đuổi theo để g.i.ế.c cô, kết quả cả hai đều lạc đường trên núi tuyết mênh mông, cô kề d.a.o vào cổ anh ta muốn g.i.ế.c anh ta, còn anh ta thì xảo quyệt, nói rằng dù sao một mình cô cũng không thể đi ra ngoài được, chi bằng cùng nhau tìm đường ra.

Cô tin lời ma quỷ của anh, kết quả anh ta dễ dàng tìm được đường ra, còn quay lại bắt cô.

Quý Minh Trần trói tay chân cô lại, vác cô lên vai ném vào một hang động tối tăm không người.

Ôn Dao đã nghe rất nhiều lời đồn đáng sợ về Quý Minh Trần, nghe nói anh ta g.i.ế.c người không thích g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức, mà thích giữ lại mạng sống để từ từ tra tấn, ví dụ như lột da lột thịt từng chút một, hoặc là chặt đứt tứ chi rồi khâu lại...

Loading...