Phạm Kỳ Dã sau khi hết đau đớn, nhìn cánh tay bị đứt của mình, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Hắn ta ngẩng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ôn Dao, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày biết tao là ai không!? Mày dám c.h.ặ.t t.a.y tao, mày cứ chờ đấy..."
Ôn Dao đưa d.a.o cho Thu Chí: "Rửa sạch đi."
Thu Chí không dám nói nhiều, vội vàng gật đầu rồi bỏ đi.
Kim Y Văn vịn tường xi măng, vì quá sợ hãi và hèn nhát nên sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, không khỏi lắp bắp nói: "Anh... anh ta là huấn luyện viên, chúng ta là học viên... hình như không có tư cách ra tay với huấn luyện viên..."
Chương 78: Tôi đã cho cô ta rất nhiều cơ hội rồi
Gió núi buổi sớm mai mát mẻ, Ôn Dao đưa tay vuốt lại tóc mai bị gió thổi rối, rồi cúi xuống nhặt khẩu s.ú.n.g bạc của mình lên, chĩa thẳng vào đầu Phạm Kỳ Dã.
Chỉ một hành động này đã khiến Kim Y Văn giật mình, người đàn ông trên mặt đất cũng lùi lại, cánh tay đứt lìa ma sát với mặt đất, kéo lê một vệt m.á.u đỏ tươi...
Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn Ôn Dao không còn sự thèm muốn và dâm đãng của đàn ông khi nhìn phụ nữ nữa, mà chỉ còn lại sự sợ hãi, hơn nữa còn là nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm đối với kẻ thù mạnh, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Đừng... đừng g.i.ế.c tôi..."
Ôn Dao nhẹ nhàng lặp lại lời của Phạm Kỳ Dã: "Ở Đông Châu của tôi, kẻ mạnh làm vua, ai mạnh người đó có lý, không phải sao?"
"Ngay cả tốc độ ra đao của tôi mà anh cũng không nhìn thấy, huấn luyện viên Phạm, năng lực của anh cũng chỉ đến thế thôi."
Nói xong, cô hạ thấp nòng súng, chĩa vào hạ bộ người đàn ông rồi "bùm" một tiếng.
"Á á á————"
Tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết lại vang lên, khiến chim chóc trong rừng giật mình bay tán loạn.
Kim Y Văn nghe thấy tiếng s.ú.n.g và tiếng hét, sợ đến mức chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất. Cô ta không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ biết lấy tay che miệng, cố gắng kiểm soát cảm xúc sợ hãi của mình.
Ôn Dao không g.i.ế.c Phạm Kỳ Dã, vì cô biết hắn ta bị đứt tay phải chắc chắn sẽ không sống nổi, mà mùi m.á.u tươi của người sống chẳng mấy chốc sẽ thu hút zombie đến gặm nhấm, lúc đó xuống núi lại thêm một phen náo loạn.
Thu Chí rửa d.a.o xong quay lại, cung kính giúp cô đeo d.a.o vào lưng, hệt như một tên đàn em đi theo đại tỷ.
Người đàn ông trung niên gọt tre bên cạnh cho tre đã gọt xong vào gùi, cũng cung kính đứng dậy.
Ôn Dao xách túi lên, cầm súng: "Đi thôi."
Kim Y Văn vẫn chưa hết bàng hoàng, cô ta liếc nhìn người đàn ông đã ngất xỉu trên mặt đất vì đau đớn, thấy Ôn Dao từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn mình lấy một cái, cô ta đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng đuổi theo...
Nào ngờ chưa đi được hai bước, họng s.ú.n.g bạc xinh đẹp đã chĩa vào trán cô ta.
Ôn Dao vẫn thản nhiên như không, gương mặt tuyệt sắc vốn dĩ ôn hòa giờ đây lại thêm phần lạnh lùng và thờ ơ: "Kim Y Văn, nể tình chúng ta từng là đồng đội, tôi sẽ không g.i.ế.c cô..."
"Nếu cô thực sự có bản lĩnh thì tự mình sống sót trở về, đừng bám theo tôi."
Kim Y Văn rơi nước mắt, vẻ mặt tủi thân và đáng thương: "Nhưng chúng ta là đồng đội..."
"Tôi không cần một đứa ngu ngốc như cô làm đồng đội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-77-xin-anh-dung-bo-roi-em-mot-minh-em-so.html.]
Ôn Dao nhớ ra điều gì đó, khẽ cười, nhìn Kim Y Văn nói: "À, không phải cô đã nói sau lưng tôi là 'cũng chẳng qua là dựa vào đàn ông, có gì mà phải tỏ vẻ thanh cao' sao?"
"Vậy thì bây giờ, người đàn ông mà cô dựa dẫm, tôi có thể chặt đứt trong hai nhát dao, còn người mà tôi dựa dẫm, cô có thể không?"
Lúc trước chỉ có Thu Chí, Bối Hiểu Đóa và Kim Y Văn là ba người nhìn thấy đoàn xe của tổng bộ khu 14 Đông Châu. Mà mấy ngày nay Thu Chí bận rộn chuẩn bị huấn luyện trước khi khảo thí, Bối Hiểu Đóa thì nhút nhát, không thích gây chuyện thị phi, loại trừ một chút là biết ai là người rảnh rỗi đi nói xấu sau lưng người khác rồi.
Nghe câu hỏi này, sắc mặt Kim Y Văn lập tức tái nhợt, chỉ có thể miễn cưỡng biện minh cho mình: "Những lời đó không phải em nói, chị hiểu lầm rồi..."
Ôn Dao không thèm để ý đến cô ta nữa, tự mình thu dọn đồ đạc rồi dẫn hai người trong đội lên núi.
Kim Y Văn biết Phạm Kỳ Dã không còn đường sống, con đường duy nhất chính là Thu Dao, nên lại lê bước chân, vừa khóc vừa đuổi theo họ một đoạn đường núi...
Thấy không ai để ý đến mình, cô ta đáng thương nắm lấy tay áo Thu Chí, giọng nói mềm mại cầu xin: "Anh Chí, xem như nể tình trước kia chúng ta từng là đồng đội, dẫn em đi cùng được không?"
"Đừng bỏ rơi em một mình..."
"Em xin anh đấy, đừng bỏ rơi em một mình, em sợ..."
Kim Y Văn dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, đuôi mắt hơi cụp xuống, cũng có chút khí chất, lúc khóc lóc trông đáng thương vô cùng, quả thực rất dễ khiến người ta mềm lòng.
Thu Chí tất nhiên cũng mềm lòng, nhưng cậu ta biết trong đội này không có quyền lên tiếng, chỉ có thể im lặng hất tay cô ta ra.
Người đàn ông trung niên cầm cung tên cũng không để ý đến cô ta, tự mình đi trước mở đường.
Ôn Dao rút d.a.o sau lưng Thu Chí, đi hai bước xuống, giơ d.a.o ngang cổ Kim Y Văn. Khoảnh khắc kim loại lạnh lẽo chạm vào da cô ta, cô gái hét lên kinh hãi, vừa khóc vừa rụt cổ lại.
Ôn Dao bèn thu d.a.o lại: "Cút."
"..."
Lên núi lần nữa, Kim Y Văn không đi theo. Nửa đoạn đường đầu, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng và bất lực của cô ta, sau đó dần dần không còn nghe thấy nữa.
Thu Chí dùng d.a.o chặt cành cây chắn đường, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ không g.i.ế.c cô ta, nhưng cô ta một mình cũng không sống nổi đâu nhỉ?"
Người đàn ông trung niên đi trước nghe vậy, hiếm khi dừng bước, ông ta thở dài, lắc đầu nói: "Cô gái này không có dũng khí đối mặt với khó khăn, chỉ muốn luồn lách, là người cơ hội, cho dù cứu được nhất thời, cũng không cứu được cả đời..."
Ôn Dao cụp mi xuống, cũng gật đầu: "Tôi đã cho cô ta rất nhiều cơ hội rồi."
Ở doanh trại cấp F một lần, doanh trại cấp D một lần, rồi đến lần khảo thí này, ban đầu cô cũng không loại cô ta ra, nhưng cô ta không chỉ lôi kéo tên Phạm Kỳ Dã kinh tởm kia đến làm cô thấy ghê tởm, mà còn không làm gì cả...
Ôn Dao hiểu nỗi tuyệt vọng và cô độc khi bị đồng đội bỏ rơi, cũng biết rõ bên ngoài khu vực an toàn, không có người đồng hành thì khó mà sống sót.
Vì vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ bất kỳ đồng đội nào đi theo mình, cho dù người đó không mạnh, cho dù người đó không đủ dũng cảm, thậm chí cho dù người đó hèn nhát, nhưng chỉ cần người đó ngay thẳng, chỉ cần người đó muốn cố gắng sống có phẩm giá, cô sẽ cố gắng hết sức để cho người đó một cơ hội sống...
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhưng Kim Y Văn vừa không có lòng tự trọng, vừa không tự biết mình là ai, rõ ràng không xứng đáng.
...