SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 5: HÔN MÔI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-15 22:52:45
Lượt xem: 89

Ôn Dao gật đầu, bây giờ anh ta trông quả thật khá trẻ, bảy năm trước là sinh viên cũng bình thường.

Nhưng cô cảm thấy cho dù anh ta là bác sĩ, thì cũng không giống như một người hành nghề y chân chính, mà giống như... kiểu bác sĩ biến thái g.i.ế.c người hàng loạt.

Quý Minh Trần xử lý xong chân phải của cô, lại bắt đầu cắt ống quần chân trái, vốn tưởng thuốc tê đủ dùng, nhưng cuối cùng lại phát hiện còn hai vết thương chưa xử lý xong.

Hơn nữa, trong một vết thương còn găm một nửa chiếc răng gãy của zombie.

Quý Minh Trần ném dụng cụ xuống đất, gọi Melissa vào: "Còn thuốc tê không?"

Melissa lắc đầu: "Đây là bệnh viện căn cứ bị bỏ hoang, vật tư y tế chắc đã bị lấy đi hết rồi, chỉ tìm thấy nửa lọ này còn dùng được..."

Quý Minh Trần cau mày, có chút bực bội.

Melissa không dám lên tiếng, Ôn Dao thấy vậy, liền bình tĩnh nói: "Cứ xử lý trực tiếp đi, tôi có thể chịu đựng được."

Trong thời buổi loạn lạc này, cô đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, lần trước bị gãy xương, vẫn là do Thẩm Dật Xuyên trực tiếp nối lại một cách đơn giản và thô bạo, đừng nói là không có thuốc tê và dụng cụ y tế chuyên dụng, lúc đó cô thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đã trực tiếp đau đến ngất xỉu tại chỗ.

Melissa cũng dè dặt nói: "Vết thương này phải được xử lý càng sớm càng tốt, hơn nữa nơi này là khu vực nguy hiểm, không nên ở lâu..."

"Ra ngoài."

"... Vâng."

Lần này khi Quý Minh Trần ngồi xuống, trên mặt không còn chút ý cười nào, cả người u ám đến lạ thường.

Sắc mặt Ôn Dao cũng không tốt lắm, nhưng cô là do đau, vì đột nhiên không có thuốc tê, cảm giác đau nhói khi vết thương được xử lý liên tục ập đến, đau đến mức cuối cùng toàn thân tê dại...

Đến khi xử lý xong hoàn toàn, Ôn Dao đã nhíu chặt mày và nhắm mắt lại.

Mái tóc mềm mại của cô dính vài sợi trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi, đôi môi bị cắn rách chảy ra một giọt máu, càng khiến khuôn mặt vốn đã tuyệt sắc của cô thêm phần thê lương và tan vỡ, giống như một đóa hồng nhuốm m.á.u bị mưa gió tàn phá.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao như vậy, ánh mắt hơi tối lại.

Anh ta không nhịn được cúi người xuống, dùng đầu ngón tay lau đi giọt m.á.u đỏ tươi trên môi, sau đó nhẹ nhàng thoa lên má cô, để lại một vệt m.á.u đỏ tươi.

Ôn Dao run rẩy hàng mi mở mắt ra, ánh mắt m.ô.n.g lung như phủ một lớp sương mù, phải mất một lúc lâu mới thoát khỏi cơn đau.

Bắt gặp ánh mắt của cô, người đàn ông cười, hơi thở quyến rũ: "Thế nào, tôi đã cứu cô, cô định báo đáp tôi như thế nào?"

"..."

Ôn Dao nhớ lại những gì đã xảy ra trong mơ, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

Nhân vật phụ trong câu chuyện muốn lật ngược tình tiết thì chỉ có thể làm những việc trái với thiết lập nhân vật, nếu Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh mới là một đôi, nếu kết cục đã định sẵn của cô là c.h.ế.t thảm trong ngục tối, nếu tất cả bọn họ đều là nhân vật trong phim, nếu sự tồn tại của bọn họ đều là để phục vụ cho bộ phim cẩu huyết não tàn đó...

Vậy thì không bằng... phá vỡ tất cả.

Khoảng cách gần trong gang tấc, sống mũi Ôn Dao cay cay, đột nhiên cô liều lĩnh, ngẩng đầu hôn lên môi người đàn ông.

Đôi môi thiếu nữ ấm áp và mềm mại, trong khoảnh khắc chủ động áp sát, Quý Minh Trần nuốt nước bọt, như có dòng điện chạy qua, khiến trái tim anh ta tê dại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-5-hon-moi.html.]

Chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, cả người anh ta đều cứng đờ...

Ôn Dao hôn anh ta một cái như chuồn chuồn lướt nước, thấy nụ cười của người đàn ông hơi thu lại, cô có chút hoảng hốt.

Anh ta không có ý này sao?

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Hay là, anh ta chỉ nhìn trúng chiếc vòng tay của cô ấy?!

Ôn Dao đỏ mặt, sờ lên chiếc vòng tay bạc của mình: "Vậy anh... muốn tôi báo đáp anh như thế nào?"

Quý Minh Trần vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi vẫn còn tê dại, như thể không thể tin được, anh ta không nói gì.

Ôn Dao cụp mi xuống, nghiêm túc giải thích: "Chiếc vòng này là do bà nội tôi tặng, chị gái tôi cũng có một chiếc, tôi muốn tìm chị gái mình, nên không thể đưa cho anh..."

"Ở căn cứ khu 13 của chúng tôi, tài nguyên được sử dụng chung, các thành viên hầu như không có tài sản riêng, bây giờ tôi ngoài chiếc vòng này ra, thì chỉ còn lại thanh đao Ngân Nguyệt này..."

"Nhưng nó là vũ khí bảo vệ mạng sống của tôi, cũng không thể đưa cho anh."

Quý Minh Trần cụp mi xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi môi căng mọng của cô, đột nhiên khẽ cười thành tiếng, như thể bị chọc trúng chỗ nào đó, anh ta cười rất lâu cũng không dừng lại được.

Ôn Dao vốn đã xấu hổ, giờ lại bị người ta cười nhạo một cách trắng trợn như vậy, càng cảm thấy mất mặt hơn: "... Anh đừng cười nữa."

"Được, tôi không cười nữa..." Quý Minh Trần nói miệng thì nói không cười, nhưng khóe môi lại không kìm được nhếch lên: "Nếu Ôn phó đội nổi tiếng của căn cứ khu 13 Bắc Châu đã nghèo đến mức đáng thương như vậy, thì ân cứu mạng này, cứ nợ trước đã."

Ôn Dao: "..."

Cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.

Cô còn muốn nói gì đó để lấy lại chút tôn nghiêm thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Địch Đại Hổ hoảng hốt bò ở cửa nói: "Lão đại, không xong rồi, tòa nhà bệnh viện này có ma..."

Quý Minh Trần kìm nén khóe môi, vẻ mặt lập tức khó chịu: "Ma ở đâu ra?"

Địch Đại Hổ lắc đầu, thở hổn hển: "Không phải ma... là, là nhốt rất nhiều zombie biến dị thể! Ở dưới tầng hầm của tòa nhà này! Còn có loại mà tôi chưa từng thấy, sức sát thương rất kinh người..."

Tiếng ầm ầm càng lúc càng gần, kèm theo tiếng gào thét thảm thiết đặc trưng của zombie, hòa lẫn vào tiếng mưa xối xả ngoài cửa sổ, chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.

Melissa ở hành lang thậm chí còn hét lên: "A! Chúng phá vỡ lan can sắt sắp lên đến nơi rồi..."

Địch Đại Hổ cũng chỉ vào cửa sổ đối diện hét lớn: "Lão đại, phía sau! Cửa sổ!"

Ôn Dao nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ kính vốn âm u, có một con biến dị thể toàn thân màu xanh lá cây đang bám vào.

Nó có hình dạng giống người, nhưng lại không phải người, toàn thân chảy đầy m.á.u mủ đen nhầy nhụa, tứ chi vặn vẹo kỳ dị, hai con ngươi đầy tơ m.á.u lồi ra, một con còn bị rớt xuống, chỉ còn lại một sợi gân m.á.u me be bét treo lơ lửng, vô cùng kinh khủng và ghê tởm.

Con ngươi Ôn Dao co rút lại, vội vàng cầm lấy đao Ngân Nguyệt.

Quý Minh Trần thần sắc hơi nghiêm nghị, khi con biến dị thể bay nhảy ngoài cửa sổ đập vỡ kính lao vào, anh ta giơ tay phóng ra một luồng lửa.

Ngay sau đó, một ngọn lửa mãnh liệt bao trùm lấy con biến dị thể, chỉ nghe thấy nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó bốc cháy thành tro tàn bay tứ tán.

Ôn Dao trợn tròn mắt, há hốc mồm: "..."

Loading...