SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 49: LÂM VÀO MÊ MAN
Cập nhật lúc: 2025-03-27 09:25:14
Lượt xem: 19
Cô cũng đại khái hiểu rõ phản ứng của cơ thể khi thức tỉnh dị năng, chẳng qua là bị ốm một trận, căn bản không tính là gì, sao có thể cần anh, người bận rộn trăm công nghìn việc này ở lại bầu bạn.
Anh là người quản lý, thậm chí là người thống trị của khu vực sống sót lớn như vậy, nếu ở lại bầu bạn với cô khi cô bị ốm, thì đúng là làm khó cô rồi.
"Không cần đâu, tôi tự lo được." Ôn Dao trả lời.
Quý Minh Trần cũng không nói gì, chỉ cúi đầu mỉm cười nhìn cô: "Được, có chuyện gì thì cứ tìm bác sĩ Lâm."
Trở về phòng, Ôn Dao ngồi trên ghế sofa ở phòng khách nhỏ, đặt khẩu s.ú.n.g lục màu bạc và cành hoa hồng xuống.
Cô vốn chỉ đặt xuống một cách tùy ý, nhưng khẩu s.ú.n.g lục và hoa hồng đặt trên bàn trà thủy tinh trong suốt lại tạo nên một vẻ đẹp khác biệt.
Ôn Dao cụp mi xuống, rồi cầm khẩu s.ú.n.g lục lên, cô không hiểu lắm về vũ khí, nhưng có thể nhận ra đây là một khẩu s.ú.n.g lục cao cấp mới tinh, tuy hình dáng nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng có thể chứa được rất nhiều viên đạn.
Tay cầm cũng rất thoải mái, rất phù hợp với tay con gái.
Cô mân mê vài lần, đột nhiên phát hiện trên thân s.ú.n.g có khắc hoa văn.
Một mặt là một bông hoa hồng, mặt kia là một... mặt trời nhỏ?
"..."
Quả nhiên là đồ của Quý Minh Trần, thật sự rất tinh xảo và đẹp mắt.
Sau khi đặt s.ú.n.g xuống, Ôn Dao lại xắn tay áo lên xem vết kim ở khuỷu tay.
Dị năng hệ Thuỷ...
Cô sắp trở thành dị năng giả hệ Thuỷ.
Về chuyện này, cô không hiểu sao lại nhớ đến năm cô năm tuổi, bà nội dẫn cô đến chỗ một ông lão trên núi để xem bói, ông lão nói cô bé này bát tự nặng Thuỷ, thông minh lanh lợi, sau này học hành nhất định sẽ giỏi giang, lúc đó bà nội nghe xong còn vui vẻ ra mặt.
Không ngờ hơn mười năm sau, cô lại thực sự sắp thức tỉnh dị năng hệ Thuỷ...
Quý Minh Trần nói thuộc tính của vật mang nguyên tố là do bẩm sinh quyết định, nghĩa là cô sinh ra đã thuộc tính Thuỷ.
Vậy thì điều này có liên quan gì đến bát tự mà bà nội đã dẫn cô đi xem bói lúc trước không?
Chẳng lẽ câu nói "khoa học tận cùng là huyền học, huyền học tận cùng là thần học" lại được ứng nghiệm sao?
Ngày hôm sau khi tiêm thuốc thức tỉnh dị năng, quả nhiên có phản ứng sinh lý rất mạnh, ban đầu chỉ là đau đầu, sau đó bắt đầu sốt cao, cuối cùng toàn thân đau đớn đến mức kiệt sức cho đến khi không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm im.
Ôn Dao chưa bao giờ bị ốm nặng như vậy, có những lúc cô còn tưởng mình sắp chết.
Đương nhiên không chỉ có mình cô đau khổ, hai nữ giúp việc chăm sóc cô cũng sợ hãi không nhẹ, sau vụ việc của Vi tiểu thư, bọn họ đều biết rõ vị trí của Dao tiểu thư này trong lòng ngài Minh, nên không dám lơ là nữa.
Trong thời gian Ôn Dao sốt cao mê man, hai nữ giúp việc đã nhiều lần xuống lầu gọi bác sĩ Lâm.
Lâm Trạch Nhân suýt nữa thì bị hai nữ giúp việc này làm phiền đến phát điên, nhưng anh ta lại không thể từ chối khám bệnh cho người phụ nữ của ngài Minh, chỉ có thể bị lôi kéo lên tầng năm hết lần này đến lần khác.
Đến lần thứ tám, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa: "Tôi đã nói không sao, thì chính là không sao! Rốt cuộc cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-49-lam-vao-me-man.html.]
Nữ giúp việc đó bị Lâm Trạch Nhân mắng đến mức không dám nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, hình như anh chảy m.á.u mũi rồi..."
Lâm Trạch Nhân “a” lên một tiếng, đưa tay sờ lên, quả nhiên đầy máu, thấy vậy anh ta lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng lau m.á.u mũi giải thích: “Tôi chỉ là gần đây thân thể không thoải mái, mấy người đừng suy nghĩ nhiều, tôi còn có việc, tôi... tôi đi trước vậy...”
Nói xong, liền chạy như bay ra khỏi cửa phòng khách nhỏ.
Nhìn bóng lưng bác sĩ Lâm cuống cuồng bỏ chạy, nữ hầu kia ban đầu còn có chút mơ hồ, nhưng sau khi quay lại phòng trong nhìn thấy Dao tiểu thư đang nằm mê man trên giường vì sốt cao, cô mới chợt hiểu ra.
Trong phòng ngủ bài trí ấm áp, mỹ nhân tuyệt sắc vì quá đau đớn mà trở mình trên giường, hai má ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng còn nắm chặt ga giường phát ra tiếng rên rỉ đau đớn...
Cảnh tượng này, ước chừng là đàn ông nào nhìn thấy cũng phải chảy m.á.u mũi, ồ không, đừng nói đàn ông, ngay cả cô là phụ nữ nhìn thấy cũng có xúc động muốn chảy m.á.u mũi.
“...”
Nữ hầu đang lau mồ hôi cho Ôn Dao ngẩng đầu lên: “Bác sĩ Lâm nói sao?”
Nữ hầu đứng ở cửa phòng trầm ngâm: “Bác sĩ Lâm nói không sao, không cần tìm anh ta nữa.”
...
Bắc Châu, chân núi Thương Bình.
Trên bình nguyên tuyết rơi dày đặc, vô số dây leo màu xanh lục đột nhiên phá vỡ lớp tuyết dày, chui lên từ dưới đất, với tốc độ cực nhanh tấn công kẻ xâm nhập.
Quý Minh Trần nhìn vô số dây leo sắp bao vây mình, cũng không hề sợ hãi, anh khẽ giơ tay, dây leo xung quanh liền bốc cháy ngay lập tức.
Mà những dây leo đó như có thể cảm nhận được cơn đau cháy bỏng, phát ra tiếng xì xì kỳ quái chói tai, sau đó lại muốn chui trở lại vào trong tuyết.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thấy chúng đang rút lui, Quý Minh Trần nhanh tay nắm lấy cành to nhất, kéo mạnh thứ này ra khỏi lớp tuyết.
Chuyển động này khiến Địch Đại Hổ bên cạnh giật mình, vội vàng chĩa s.ú.n.g máy vào đám sương mù trắng xóa, Melissa cũng cau mày tiến lên.
Chờ cho đám sương mù trắng tan đi, một con "bọ ngựa" khổng lồ màu xanh lục hiện ra, con bọ ngựa này còn lớn hơn người gấp mấy lần, mắt đỏ ngầu, sáu chi đều mọc ra dây leo gai có thể tự do co duỗi.
Loại thể biến dị động thực vật kỳ lạ này vốn không đáng sợ bằng zombie, nhưng vì hiếm gặp và có thân hình to lớn nên trông cũng rất đáng sợ.
Thấy thể biến dị bọ ngựa dây leo đã bị ngã ngất, Melissa tiến lên xịt thuốc đóng băng cho nó và cất vào không gian thu thập.
Lông mi dính đầy tuyết của Quý Minh Trần hơi rũ xuống, tiện tay tháo găng tay màu trắng ra, dường như rất hài lòng với thu hoạch hôm nay, khóe môi cong lên: “Đi thôi.”
Sau khi lên xe việt dã, Quý Minh Trần lười biếng dựa vào ghế sau, đầu hơi nghiêng, đưa tay ra ngoài cửa sổ hứng những bông tuyết bên ngoài.
Hôm nay Bắc Châu có một trận tuyết lớn, nhìn trận tuyết lớn quen thuộc này, anh lại nghĩ đến Ôn Dao.
Trước đây vào lúc này, anh luôn tìm cơ hội để gặp cô, nhưng bây giờ dường như không cần thiết nữa...
Nhưng ngay khi anh nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thì Địch Đại Hổ đang lái xe đột nhiên nói: “Có một chiếc xe trên cây cầu bắc qua sông phía trước.”
Nói xong, hắn ta quay lại hỏi Quý Minh Trần: “Là người của căn cứ khu 13 Bắc Châu, nếu không chúng ta đợi một lát rồi hãy qua nhé?”
Quý Minh Trần mở mí mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe phía trước, dòng sông băng màu xanh lam trắng xóa trải dài vô tận, còn trên cây cầu bắc qua sông duy nhất phía trên dòng sông băng có một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội đang chạy chậm.
Anh chợt hứng thú, ngón tay chống thái dương nhướn mày: “Không, đuổi theo.”