SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 32: XIN LỖI, TÔI ĐÀO THAN CẢ NGÀY, BỘ QUẦN ÁO NÀY… CHƯA GIẶT

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:37:52
Lượt xem: 26

Thu Chí lại nói: "Mấy hôm trước trời mưa, đất toàn là bùn, bánh xe bị lún xuống rồi..."

Ôn Dao: "Bỏ xe lại đi, ba người chạy về phía trước, thấy zombie thì chạy là được."

Bối Hiểu Đóa ôm chặt Kim Y Văn: "Hu hu hu em không dám..."

Kim Y Văn tay cầm kìm sắt, tuy không hoảng loạn như Bối Hiểu Đóa, nhưng cũng sợ hãi không kém: "Trời tối như vậy, em... em cũng không dám."

Thu Chí nhìn hai người họ, lấy cây gậy sắt thường dùng từ trên xe ba gác xuống, ngập ngừng hỏi: "Có chạy không?"

Ôn Dao tay vẫn chưa ngừng lại một giây nào: "..."

Sao lại có đồng đội ngu ngốc như vậy chứ!!!

Trong lúc họ còn đang do dự, một con zombie mắt đỏ đột nhiên vồ lấy lưng Bối Hiểu Đóa, Ôn Dao theo bản năng đưa tay ra đỡ, ngay sau đó quần áo cô bị rách, da thịt bị móng vuốt sắc nhọn của zombie xé rách ra ngoài, mùi m.á.u tanh tỏa ra trong không khí.

Đau đến mức cô nhíu mày, nhưng vẫn dồn hết sức lực để giải quyết con zombie móng vuốt này.

Bối Hiểu Đóa càng khóc to hơn, trong mắt Thu Chí phản chiếu bóng dáng nhanh nhẹn của Ôn Dao, Kim Y Văn thì nhắm chặt mắt.

Sóng zombie dần dần ập đến, tiếng gào thét vang lên liên tiếp, tiếng bước chân của chúng chồng lên nhau nghe nặng nề mạnh mẽ, như thể một người khổng lồ đang đi tới, đến cả mặt đất cũng rung chuyển.

Trán Ôn Dao lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt long lanh có chút tức giận, tính tình vốn ôn hòa cũng không nhịn được nữa: "Không chạy thì các người cứ ở đây chờ c.h.ế.t đi, tôi mặc kệ các người đấy!"

Thu Chí cũng không biết phải làm sao, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên mắt sáng lên: "Đèn xe! Bên kia có đèn xe! Có người đến!!!"

Kim Y Văn nghe Ôn Dao nói mặc kệ họ, kéo Bối Hiểu Đóa xuống xe, lúc này nghe thấy lời của Thu Chí, hai cô gái vội vàng chạy về phía đèn xe.

Thu Chí vốn đã chạy được hai bước, quay đầu nhìn vết thương của Ôn Dao, lại quay lại đưa tay về phía cô: "Chị có chạy được không, hay là em đỡ chị?"

Chưa kịp đợi Ôn Dao trả lời, một con zombie khác gù lưng lao ra từ bụi cỏ, là con zombie lưỡi dài, chiếc lưỡi đỏ tanh hôi lao về phía Thu Chí, Ôn Dao nhanh tay vung đao sắt.

Nhưng vì đao sắt quá cùn, không chỉ không c.h.é.m đứt được chiếc lưỡi dài mà còn bị chiếc lưỡi quấn lấy, Ôn Dao vốn định vứt đao sắt, nhưng cổ chân lại bị thứ gì đó ướt át quấn lấy.

Cúi đầu nhìn, là một cái đầu zombie lưỡi dài nằm ngang trên mặt đất, tuy không có thân và tứ chi, nhưng cái đầu vẫn còn sống.

Trong lúc giằng co, Bối Hiểu Đóa đã chạy xa quay đầu lại nói với vẻ kinh hãi: "Đại tỷ hình như không chạy được rồi..."

Kim Y Văn không dừng bước: "Quan tâm đến chị ấy làm gì! Chị ấy lợi hại như vậy, chúng ta quay lại chỉ là tự tìm đường chết!"

Thu Chí tay cầm gậy sắt, vô cùng căng thẳng nhìn Ôn Dao đang vật lộn với con zombie lưỡi dài, cậu ta chạy cũng không được, không chạy cũng không xong: "Đại tỷ..."

Cho đến khi tiếng động cơ ập đến, ánh sáng trắng chói mắt chiếu tới, ngay sau đó tiếng s.ú.n.g vang lên liên tiếp, đám zombie ở phía xa ngã xuống từng mảng, con zombie lưỡi dài bên cạnh Ôn Dao cũng đột nhiên nổ tung chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-32-xin-loi-toi-dao-than-ca-ngay-bo-quan-ao-nay-chua-giat.html.]

Thu Chí lấy tay che ánh sáng, nheo mắt nhìn.

Lúc này hơn mười chiếc xe quân dụng bao vây lấy, tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh vị trí của họ, những người đàn ông mặc quân phục màu đen lần lượt xuống xe, tay cầm súng, sau vài giây thì đứng thành hàng ngay ngắn, nhìn ra xa, đội hình hùng vĩ, khí thế bức người.

Thu Chí nhìn thấy biểu tượng trên xe, có chút sững sờ: "Mẹ kiếp, đội hình này... là người của bộ chỉ huy chiến đội khu 14?"

Kim Y Văn và Bối Hiểu Đóa cũng quay trở lại theo những chiếc xe quân dụng này, thấy cảnh tượng hoành tráng này, họ cũng đều sững sờ trong vài giây.

Bối Hiểu Đóa nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ... Bọn họ là người của chiến đội?"

Kim Y Văn lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thành viên chiến đội như vậy, ánh mắt không giấu được sự phấn khích: "Chắc chắn rồi, bọn họ đến cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi!"

Ôn Dao c.h.é.m một nhát kết liễu cái đầu zombie dưới đất, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nhìn cảnh tượng hoành tráng này, cô cũng sững sờ, không hiểu sao lại có cảm giác bọn họ là tội phạm bị truy nã, hơn nữa còn là loại tội phạm nghiêm trọng gây chấn động khắp bốn khu, nếu không thì sao có thể kinh động đến nhiều nhân vật lợi hại như vậy đến vây bắt chứ?

Đội hình màu đen cầm s.ú.n.g nhắm vào hướng Ôn Dao đứng lui lại thành hai hàng, con đường nhỏ được tạo thành ở giữa đám người hướng thẳng về phía một chiếc xe việt dã màu đen được cải tiến.

Hà Phong Diên cầm s.ú.n.g lục xuống xe trước, nhìn hai bóng người mặc quần áo rách rưới bên kia, anh ta cúi đầu báo cáo với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Minh trưởng quan, đã tìm thấy người rồi."

Sau đó, một người đàn ông khác bước xuống xe, người đàn ông này có dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, lại quen mặc đồ trắng, nên trong đám người mặc đồ đen này đặc biệt nổi bật, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Thu Chí và những người khác ngày thường không tiếp xúc được với nhân vật cấp bậc này, nhất thời cũng không nhận ra đây là ai, chỉ có thể cảm nhận được vẻ ngoài cao quý và tao nhã không tì vết của người đàn ông đó, xuất hiện trên cánh đồng hoang vu này vào ban đêm, trông vô cùng lạc lõng, như thể một vị thần thanh lãnh tuấn mỹ đột nhiên giáng trần, trong phút chốc có cảm giác vô cùng không chân thực.

Trong thời buổi này, mọi người đều sống lay lắt, có thể giữ được sự sạch sẽ và gọn gàng như vậy, vừa nhìn là biết là nhân vật lớn.

Quý Minh Trần hơi nhíu mày, không nhìn ai, sải bước đi về phía cô gái mặc quần áo rách rưới, tay cầm đao sắt.

Ôn Dao nhìn thấy Quý Minh Trần xuống xe bước về phía mình, cũng sững sờ: "Sao lại là anh?"

"Không thì là ai?" Quý Minh Trần cụp mắt xuống, đưa tay gạt bỏ đám cỏ dại trên đầu cô, lại lau vết m.á.u trên mặt cô.

Nhìn thấy chất nhầy của zombie dính trên đầu ngón tay, người đàn ông vốn định lau lên người cô, kết quả không chỉ không lau sạch vết bẩn trên tay, mà còn dính đầy vết đen lên tay.

Thấy quần áo của mình làm bẩn cả bàn tay trắng nõn như ngọc của người ta, Ôn Dao không hiểu sao lại thấy hơi ngại: "Xin lỗi, tôi đào than cả ngày hôm qua, bộ quần áo này chưa giặt."

"..."

Quý Minh Trần bèn buông tay xuống, nhịn xuống sự bẩn thỉu này: "...Đi thôi."

Quý Minh Trần đi trước, Ôn Dao cầm đao sắt đi theo phía sau, hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt đột nhiên xuất hiện cùng một khung hình, tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.

Không chỉ Thu Chí và những người khác ngây người, mà ngay cả Hà Phong Diên bên cạnh cũng nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

Loading...