SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 25: CỐ GẮNG TRỐN THOÁT TRƯỚC KHI BỊ VỨT BỎ
Cập nhật lúc: 2025-03-22 23:14:46
Lượt xem: 28
Cô đã ở căn cứ khu 13 bảy năm, không phải không biết các châu các khu đều rất coi trọng các nhà nghiên cứu, những người có cấp bậc giáo sư đặc biệt, thì địa vị cũng gần như ngang hàng với chỉ huy căn cứ rồi.
Nếu cô xảy ra xung đột trực diện với Vi tiểu thư này, đối phương quyền cao chức trọng, trực tiếp xé rách mặt mũi sai người bắt cô lại thì phải làm sao?
Vậy nên chi bằng trước tiên che giấu thực lực...
Ôn Dao nghĩ vậy, liền làm vậy, cô giấu một con d.a.o mini trong lòng bàn tay, ngồi một lúc rồi ngả người ra sofa giả vờ ngất xỉu.
Không phải chờ đợi quá lâu, hai người hầu gái đã đi vào, bọn họ dùng dây thừng trói tay chân cô lại, sau đó nhét cô vào một bao tải màu đen.
Có lẽ là chưa từng được huấn luyện, cách bọn họ trói người không chuyên nghiệp, dây thừng rất lỏng, chỉ cần có chút sức lực thì không cần d.a.o cũng có thể cởi ra được.
Hai người hầu gái kéo người ra hành lang, Lục Lệ đứng thẳng dậy khỏi bức tường mà cô ta đang dựa vào: "Giao cho tôi đi."
Nói xong, liền nhấc bao tải màu đen dưới đất lên vai.
Ở cổng phụ phía tây bên ngoài quảng trường biệt thự cổ, Phí Khả Vi đã đứng đợi bên cạnh xe rồi.
Lục Lệ nhìn thấy cô ta, có chút ngạc nhiên: "Vi tiểu thư, sao cô cũng xuống đây vậy?"
Phí Khả Vi vuốt lại mái tóc xoăn màu hạt dẻ tinh xảo của mình, mỉm cười với Lục Lệ: "Ở trong biệt thự lâu rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí."
Nói thì nói vậy, nhưng thực ra cô ta sợ Lục Lệ nuốt lời, cho nên đích thân đến giám sát, nếu không ném người ra khỏi thành, cô ta sẽ không yên tâm.
Lục Lệ đương nhiên không dám cãi lời cô chủ nhỏ này, cô ta ném bao tải màu đen lên thùng xe phía sau, sau đó mở cửa ghế phụ cho Phí Khả Vi, làm xong những việc này, cô ta mới lên ghế lái khởi động xe.
Trời đã sắp tối, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, ánh sáng lờ mờ bao trùm thành phố lớn bằng kính này, khiến cho đô thị sụp đổ này càng thêm vài phần ảm đạm và trầm lắng.
Sau khi xe khởi động, Ôn Dao ở phía sau cắt đứt dây thừng trong tay, chui ra khỏi bao tải màu đen.
Thân hình nhỏ nhắn của cô nửa ngồi xổm trên mép thùng xe, nghiêng tai lắng nghe cuộc trò chuyện phía trước.
Lục Lệ vừa lái xe ra khỏi thành, vừa thăm dò thương lượng với Phí Khả Vi: "Hay là cứ ném cô ta trong thành đi, chỉ là một cô gái nhỏ, Cảng Kiều lớn như vậy, có mấy khu vực, cô ta lại không quen đường, sẽ không quay về được đâu..."
"Hơn nữa, cho dù cô ta có chạy về được, Minh trưởng quan có thích cô ta cũng sẽ không cần cô ta nữa."
Trong khu vực thành phố này có một số nơi rất hỗn loạn, nếu ném một cô gái xinh đẹp tay trói gà không chặt ở đây, e rằng chưa đến hai ngày sẽ bị đám đàn ông hoang dã kia lôi đi thay phiên nhau cưỡng hiếp.
Phí Khả Vi nghe vậy có chút không vui: "Vậy là đội trưởng Lục đang thương hại cô gái nhỏ đó sao?"
Lục Lệ: "Tôi chỉ cảm thấy ai sống trên đời này cũng không dễ dàng, không cần thiết phải dồn người ta vào chỗ chết, ngoài thành toàn là zombie, ném cô ta ra ngoài, e rằng sống chưa đến nửa tiếng."
Phí Khả Vi lại không cho là đúng: "Cứ ném ra ngoài thành."
Cô ta không muốn cho cô gái đó cơ hội sống sót để quay về, tốt nhất là bị zombie ăn thịt gặm nhấm, cô ta thầm nghĩ.
Ôn Dao nghe xong cuộc trò chuyện này: "..."
Xem ra là nhìn cô không vừa mắt, muốn ném cô ra ngoài thành chờ chết.
Vất vả lắm mới trà trộn được vào khu Đông Châu, vất vả lắm mới vào được thành, cô không thể bị ném ra ngoài như vậy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-25-co-gang-tron-thoat-truoc-khi-bi-vut-bo.html.]
Nhìn thấy xe đang giảm tốc độ khi đi qua ngã tư, Ôn Dao nhanh chóng di chuyển ra đuôi xe rồi nhảy xuống, lúc xe phóng đi, cô cũng vừa vặn lăn một vòng rồi dừng lại.
Trời đã tối hẳn, may mà thành phố này có điện, đèn đường ven đường lác đác sáng lên, không đến nỗi tối đen như mực.
Ôn Dao phủi bụi trên váy, nắm chặt con d.a.o nhỏ trong tay đi ngược trở lại.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Khu vực này là khu vực sinh tồn của những người sống sót trong thành, phần lớn là những người dân thường không có sức chiến đấu, chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em, có cư dân bản địa, cũng có người tị nạn từ nơi khác đến...
Vì ở gần căn cứ khu 14 Đông Châu, chịu sự quản lý của đội quân, cho nên ở đây vẫn duy trì trật tự xã hội cơ bản, có lẽ có tranh chấp nhỏ, nhưng không ai dám ngang nhiên làm loạn trên đường phố.
Ánh mắt Ôn Dao lướt qua quầy hàng rong bên cạnh, quầy hàng được bày trước một tòa nhà văn phòng bỏ hoang, bên trái có một cột đèn giao thông đổ xuống, bên phải có một cột đèn đường cũ kỹ.
Quầy hàng là mấy cái bao tải trải trên mặt đất, rất đơn sơ, đồ bày bán trên đó cũng lộn xộn, có thịt hộp, có xẻng, có quần áo, có muối, có nồi...
Chủ quầy hàng là một người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, quần áo rách nát, ôm một đứa bé còn ẵm ngửa trong lòng, đứa bé ngủ không yên giấc, người mẹ vừa trông coi quầy hàng, vừa ngân nga bài hát ru con ngủ.
Ôn Dao đi tới: "Xin chào."
Người phụ nữ gật đầu với cô, thuận tay chỉ vào đồ bày bán trên quầy: "Cô xem muốn mua gì..."
Ôn Dao cầm lấy chiếc xẻng to bằng người cô: "Cái này bán thế nào?"
Người phụ nữ giơ năm ngón tay: "Năm đồng bạc."
Ôn Dao suy nghĩ một chút, đưa con d.a.o nhỏ của mình ra: "Tôi có thể dùng cái này đổi với chị được không?"
Ngoài tiền vàng tiền bạc, trong ngày tận thế còn có thể trao đổi vật phẩm, chỉ cần hai bên đồng ý, giá trị của bản thân vật phẩm không quan trọng.
Con d.a.o trong tay Ôn Dao tuy nhỏ, nhưng ưu điểm là mới tinh xảo, lại là d.a.o đa năng, nếu đối phương dùng được, có lẽ sẽ đồng ý giao dịch này.
Người phụ nữ: "Cho tôi xem thử."
Đối phương đang bế con, Ôn Dao cũng không sợ đối phương sẽ chạy, đưa d.a.o cho người phụ nữ.
Một lúc sau, người phụ nữ vẫy tay gật đầu với cô.
Ôn Dao bèn lấy chiếc xẻng to kia.
Trời đã tối, cô không mang theo vũ khí cứng rắn thật sự không có cảm giác an toàn, nhất thời không kiếm được đao kiếm rìu búa loại vũ khí lạnh, có một cái xẻng cũng không tệ.
Dù sao thì bất cứ dụng cụ nào có cán, cô đã quen dùng đao Ngân Nguyệt, ít nhiều cũng có chút cảm giác.
Ôn Dao tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được mấy bước, người phụ nữ gọi cô lại: "Cô gái..."
Ôn Dao quay đầu lại, người phụ nữ nói với cô: "Nếu cô đi một mình thì đừng đi đường đó, phía trước có một đoạn đường liên tiếp ba cái đèn đường đều bị hỏng, ban đêm rất dễ xảy ra chuyện."
"Cô đi đường bên kia đi, đường bên kia rộng rãi hơn, thỉnh thoảng sẽ có người của đội quân lái xe qua, tương đối an toàn hơn."
"Cảm ơn."
Người phụ nữ vẫy tay với cô xong, tiếp tục cúi đầu dỗ dành đứa bé trong lòng.
Ôn Dao nhìn cảnh tượng này, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì.