SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 24: CÓ NÊN GIẢ VỜ NGẤT XỈU KHÔNG ĐÂY?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-22 23:10:49
Lượt xem: 43

Vì vậy, cả gia đình giáo sư Phí đều là khách quý của biệt thự cổ khổng lồ này, cho dù là cô con gái rượu của ông ta, hay cậu con trai bất tài, đều có tư cách sống ở đây.

Miễn phải chịu cảnh lang thang khổ sở của ngày tận thế, cho dù thế đạo này sinh tồn khó khăn, họ vẫn được hưởng thụ cuộc sống vật chất cao cấp nhất.

Phải biết rằng trong thời đại khan hiếm tài nguyên, cuộc sống như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể đạt tới, đừng nói là những người sống sót hay người tị nạn, ngay cả những vị chỉ huy có chiến công hiển hách cũng không có tư cách sống an nhàn như vậy, thế mà gia đình của vị giáo sư Phí này lại có thể, có thể thấy địa vị của họ...

Thông tin lướt qua trong đầu, Ôn Dao đưa ra kết luận: Bất kể đối phương vì lý do gì mà thù địch với mình, cô cũng không thể đắc tội.

Vì vậy, cô tìm đến Chu quản gia, bảo ông ấy đưa cơm lên cho mình ba bữa một ngày, cô lười xuống lầu rồi.

May mắn thay, Chu quản gia rất nhiệt tình đồng ý, thậm chí còn quan tâm hỏi han xem cô có chỗ nào không thoải mái hay không.

Nhưng chuyện này rõ ràng vẫn chưa kết thúc, một hôm, người hầu gái của lâu đài đưa cơm lên, Ôn Dao nhìn đĩa thức ăn trên bàn ăn, chìm vào suy tư.

Món ăn không có vấn đề gì, nhưng cơm lại bị rắc thuốc mê.

Thủ đoạn này có lẽ thật sự có thể qua mắt được người bình thường, nhưng lại không thể qua mắt được cô.

Là một trong những học viên chỉ huy xuất sắc nhất của căn cứ khu 13 Bắc Châu, năm giác quan của cô cũng đã được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, thậm chí cô còn không cần ngửi, chỉ cần dùng đầu ngón tay sờ thử là có thể cảm nhận được cảm giác sần sùi của những hạt thuốc cực kỳ nhỏ bé kia.

Chỉ ra cơm có vấn đề rõ ràng sẽ để lộ ra cô không phải người thường, Quý Minh Trần hiện giờ không ở Cảng Kiều, càng không ở căn cứ, để phòng hờ, cô vẫn không thể để lộ thân phận.

Ôn Dao nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ ăn vài miếng thức ăn, kiếm cớ nói mình không đói.

Nhưng buổi tối lại được đưa tới một đĩa mì Ý, mà đĩa mì này rõ ràng cũng có vấn đề.

Ôn Dao: "..."

Bị thần kinh à! Rốt cuộc là thù oán gì chứ?

...

Cùng lúc đó, trong căn phòng ở tầng bốn.

Phí Khả Vi ngẩng đầu: "Cô nói gì? Cô ta không ăn cơm trưa à?"

Người hầu gái run rẩy gật đầu.

Phí Khả Vi suy tư: "Chẳng lẽ cô ta phát hiện ra gì rồi?"

Người hầu gái lắc đầu: "Bột thuốc đó không màu không mùi, không thể nào bị phát hiện."

Phí Khả Vi: "Vậy thì cứ đợi đi, tôi không tin cô ta cũng không ăn cơm tối..."

Nói xong, cô ta nhìn về phía một nữ chỉ huy khác: "Đội trưởng Lục, nếu bên tôi thành công, cô chắc chắn có thể đưa người đi thuận lợi chứ?"

Lục Lệ gật đầu: "Ngoại ô phía tây Cảng Kiều đột nhiên xuất hiện một làn sóng zombie, trong đó có lẫn hàng trăm con zombie thể biến dị, rất khó đối phó, mấy ngày nay mọi người đều dẫn người ra ngoài ứng chiến, chỉ còn tôi và Lạc Toàn Tinh phụ trách ở lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-24-co-nen-gia-vo-ngat-xiu-khong-day.html.]

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Lạc Toàn Tinh dẫn người canh giữ cổng chính phía đông nam của biệt thự, tôi canh giữ cổng phụ phía tây bắc, đến lúc đó chúng ta sẽ đi ra ngoài từ cổng phụ phía tây bắc, bên đó đều là người của tôi."

Nói xong, cô ta hỏi: "Nhưng mà, cô gái đó là người do Minh trưởng quan mang về, Minh trưởng quan hiện giờ không có ở căn cứ, cô chắc chắn muốn làm vậy sao?"

Phí Khả Vi gật đầu: "Chỉ cần cô không nói..."

Lục Lệ nhanh chóng đáp: "Minh trưởng quan là người như thế nào, tôi không nói thì ngài ấy cũng có thể điều tra ra."

Phí Khả Vi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, nói rất chắc chắn: "Minh trưởng quan chưa bao giờ trách phạt tôi."

Lục Lệ cũng đã sống ở biệt thự cổ nhiều năm, điều này cô ta biết, lúc Vi tiểu thư mới đến biệt thự cùng giáo sư Phí vẫn còn là một cô bé, tính tình kiêu ngạo, lại không hiểu chuyện, đúng là lúc tuổi dậy thì nổi loạn.

Cô ta đã từng làm vỡ bức tranh treo tường mà Minh trưởng quan yêu thích, lén lấy tài liệu quan trọng trong văn phòng của ngài ấy, mỗi dịp lễ tết hoặc sinh nhật, thậm chí còn không kiêng nể gì mà đòi quà của ngài ấy.

Lần quá đáng nhất, còn tự ý thả một tù nhân nào đó, nói rằng người đó là bạn học tiểu học của cô ta, kết quả gián tiếp hại c.h.ế.t hai nhà nghiên cứu...

Nhưng cho dù là tội lớn đến mức đáng bị xử b.ắ.n như vậy, giáo sư Phí chỉ cần dẫn cô ta đi nhận lỗi một chút là xong chuyện, không những không bị phạt một chút nào, mà những sự việc này bản thân nó lại trở thành vốn liếng để cô ta vênh váo tự đắc.

Đương nhiên, đây cũng là lý do khiến cô ta dám ngang ngược ở biệt thự cổ, dù sao thì sự bao dung nuông chiều của Minh trưởng quan, cũng chỉ dành riêng cho mình cô ta mà thôi.

Một người hầu gái khác đứng bên cạnh, cô ta liếc nhìn ba người đang bình tĩnh kia, cẩn thận nhắc nhở: "Nhưng mà, Chu... Chu quản gia đã dặn dò phải chăm sóc cô ta thật tốt, đây là do Minh trưởng quan tự mình dặn dò trước khi đi, có lẽ cô gái này chúng ta không thể động vào lung tung..."

Nghe vậy, Lục Lệ lại không cho là đúng: "Thời buổi này, phụ nữ yếu đuối như cây tầm gửi nhiều lắm, bị đàn ông chơi đùa rồi vứt bỏ cũng nhiều lắm."

"Cô gái đó tuy xinh đẹp, nhưng Minh trưởng quan vừa mang về đã tùy tiện ngủ cùng, sau đó mấy ngày nay không quan tâm đến, thì có thể quan trọng đến mức nào chứ?"

Dù có quan trọng đến đâu, chắc chắn cũng không thể sánh bằng Vi tiểu thư, càng không thể sánh bằng giáo sư Phí.

Dù sao thì so với tài nguyên sinh tồn thực tế, một cô gái xinh đẹp thì có là gì chứ? Đối với đàn ông mà nói, chẳng qua chỉ là món tráng miệng sau bữa ăn mà thôi.

Lục Lệ không tán thành ý kiến tồi của Phí Khả Vi, nhưng cũng lười phản đối, đơn thuần là mang tâm lý xem náo nhiệt, dỗ dành cô chủ nhỏ, hoàn toàn không quan tâm.

Dù sao kết quả của chuyện này cũng có thể đoán trước được, chẳng qua là Vi tiểu thư cười duyên làm nũng một cái là xong chuyện, tệ nhất cũng chỉ là giáo sư Phí dẫn cô ta đến xin lỗi.

Không có gì to tát cả.

Phí Khả Vi nghe lời Lục Lệ nói, vừa nghĩ đến việc cô gái đó đã làm ô uế vị thần trong lòng mình, liền tức giận đến mức không thở nổi, càng thêm kiên định với ý nghĩ phải đuổi cô ta đi: "Hai người lên xem thử đi, xem cô ta có ngất xỉu chưa."

Lúc này, trong phòng khách nhỏ ở tầng năm, Ôn Dao ngồi trước bàn ăn, tay chống cằm, đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.

Giả vờ ngất xỉu, hay là không giả vờ ngất xỉu?

Đĩa mì Ý đó cô đã nghĩ cách đổ vào nhà vệ sinh, và giả vờ như mình đã ăn hết.

Nếu bây giờ cô không ngất xỉu, rất nhanh sẽ bị lộ, như vậy sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, thậm chí không thể tránh khỏi việc phải đối đầu trực tiếp với bọn họ.

Mà cô chỉ có một mình, ở Đông Châu này không bà con thân thích, lấy gì để đối đầu trực tiếp với người ta? Chẳng lẽ dựa vào chút tình cảm nông cạn với Quý Minh Trần sao?

Ôn Dao không cảm thấy mình có sức nặng như vậy.

Loading...