SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 23: AI MỚI LÀ CÚN CON

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-22 23:04:51
Lượt xem: 43

Ôn Dao âm thầm kiềm chế lại một chút, đưa tay lau mặt, rồi phát hiện tay áo cũng dính kem, cô muốn lau tay áo, kết quả là ngón tay cũng dính.

Động tác cắt bít tết của Quý Minh Trần đối diện không khỏi khựng lại: "..."

Ôn Dao càng xấu hổ hơn, vội vàng lấy khăn giấy lau: "... Xin lỗi."

Quý Minh Trần không nói gì, chủ động sắp xếp lại d.a.o nĩa lộn xộn trước mặt cô: "Tôi cần phải rời khỏi Cảng Kiều một thời gian."

Nghe vậy, Ôn Dao lập tức đặt khăn giấy xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Cần tôi làm gì không?"

Hoàn toàn là dáng vẻ sẵn sàng làm việc sau khi được nhận vào làm.

Cơm chắc chắn là không thể ăn không được, trong thời buổi này, tài nguyên gì cũng khan hiếm, không có căn cứ nào nuôi người rảnh rỗi, huống chi là khu vực Đông Châu nổi tiếng về thế lực.

Quý Minh Trần vốn chỉ muốn thông báo lịch trình, hoàn toàn không ngờ cô lại phản ứng như vậy, anh nhướng mày: "Em có thể làm gì cho tôi?"

Ôn Dao: "Tôi đều có thể làm, miễn là tôi làm được."

"Thể chất của tôi rất tốt, vết thương ngoài da này chỉ cần hai ngày là khỏi, bệnh đêm qua cũng gần như khỏi hẳn rồi."

"Nhưng, anh phải đưa cho tôi một vũ khí lạnh khác, d.a.o hoặc kiếm đều được, tôi không giỏi dùng s.ú.n.g lắm."

"..."

Quý Minh Trần thấy buồn cười, ngước mắt nhìn Ôn Dao.

Cô gái có dung mạo tuyệt sắc, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt hạnh trong veo, linh động, cộng thêm việc lúc này đã thay một bộ váy sạch sẽ, cả người toát lên vẻ thánh thiện và xinh đẹp, trông thực sự giống như một tiểu thư khuê các chưa từng trải sự đời.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ liều mình vì Thẩm Dật Xuyên trước đây.

"Đừng nhìn tôi như cún con." Quý Minh Trần đổi đĩa bít tết đã cắt xong sang trước mặt Ôn Dao: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải Thẩm Dật Xuyên, không cần em phải làm gì cho tôi."

"Tôi cần phải rời đi khoảng một tháng, trong một tháng này em chỉ có một nhiệm vụ."

"..." Anh mới là cún con.

Ôn Dao tự động bỏ qua câu nói trước của người đàn ông, đồng thời tự nhủ với bản thân rằng, bây giờ bọn họ không còn là quan hệ thù địch nữa, mà là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô phải thay đổi thái độ khó chịu với anh ta trước đây.

Cho dù không ưa sếp, vì miếng cơm manh áo, cũng phải nhẫn nhịn mà sống đúng không?

Vì vậy, Ôn Dao ôn hòa hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Quý Minh Trần: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Ôn Dao không hiểu: "Ý anh là tôi không cần phải làm gì sao?"

Quý Minh Trần lười biếng dựa ra sau, đôi mắt hoa đào ánh lên nụ cười: "Đúng vậy, em không cần phải làm gì cả."

"Tôi đã dặn dò Chu quản gia của căn biệt thự này rồi, nếu em cần gì, cứ việc dặn dò ông ấy."

Ôn Dao cau mày sâu hơn: "... Tôi không cần gì cả."

Quý Minh Trần: "Ngoài ra, hai ngày nữa bác sĩ Lâm sẽ đến cắt chỉ cho em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-23-ai-moi-la-cun-con.html.]

Mặc dù không hiểu, nhưng thái độ của Ôn Dao đã thay đổi, vẫn ngoan ngoãn đáp: "Được."

Quý Minh Trần nhận ra điều này, mỉm cười hỏi cô: "Trước đây em cũng vậy sao?"

"Hửm?"

"Thẩm Dật Xuyên nói gì em cũng nghe?"

Ôn Dao không biết điều này có gì đáng để tranh luận: "... Anh ta là đội trưởng, tôi là phó đội trưởng, chức vụ của anh ta cao hơn tôi, tôi đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta."

"Được." Quý Minh Trần dùng ngón tay day day thái dương, cười đầy ẩn ý: "Vậy thì từ nay về sau, em chỉ cần nghe lời tôi là được."

Ôn Dao: "..."

Không biết tại sao, cô luôn có cảm giác như mình đã lên một con thuyền không có đường quay lại.

...

Những ngày Ôn Dao sống ở căn biệt thự cổ kính trôi qua yên bình và tĩnh lặng, cùng là thời kỳ mạt thế, nếu nói trước đây ở Bắc Châu là chế độ sinh tồn gian khổ, thì bây giờ là chế độ nghỉ dưỡng, từ hard chuyển sang easy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Phòng cô ở là một căn phòng suite sang trọng, các thiết bị bên trong xa hoa đến mức, ngay cả trước khi ngày tận thế ập đến cũng là cấp độ của khách sạn năm sao.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là một số thiết bị thông minh không thể sử dụng được, TV có thể bật, nhưng sau khi bật lên thì màn hình bị nhiễu, âm thanh cũng rè rè, rõ ràng là không có tín hiệu.

Ngày tận thế ập đến, các trạm phát sóng nhận tín hiệu đều bị hỏng, mọi người bận rộn sinh tồn, tự nhiên sẽ không tốn công sức và tài nguyên để sửa chữa những thứ vô dụng này.

Mấy ngày trôi qua, ngoài việc không quen, Ôn Dao không có gì khó chịu khác.

Trong khoảng thời gian này, có hai cô gái giống người hầu đến, họ tự xưng là do Quý Minh Trần sai đến, có thể đến chăm sóc cô, nhưng Ôn Dao đã từ chối vì không cần.

Trước đây ở Bắc Châu khu 13, với tư cách là phó chỉ huy, cô không chỉ phải tự mình làm mọi việc, mà còn phải quản lý các công việc vặt vãnh trong cuộc sống của cả đội, đừng nói là được người khác chăm sóc, người khác không để cô phải lo lắng cô đã thấy may mắn lắm rồi.

Cô không cần người khác cung cấp bất kỳ kỹ năng sống nào.

Bấy nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tự do sống là như thế nào, không cần phải căng thẳng, không cần phải chịu đói, cũng không cần phải luôn cảnh giác...

Cảm giác này, giống như ngồi tù bảy năm rồi được thả ra, thật thoải mái.

Chiều hôm đó, Ôn Dao bê ghế ra ban công, vừa ngắm cảnh vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Cô nhớ trong giấc mơ đó, Đông Châu là nơi đầu tiên nghiên cứu ra thuốc thức tỉnh dị năng, nghe nói có loại thuốc đặc hiệu này, cộng thêm việc luyện tập, thì dù tư chất có bình thường đến đâu cũng có thể thức tỉnh dị năng.

Mà bây giờ cô phải làm, chính là ở lại Đông Châu, nơi có công nghệ khoa học kỹ thuật phát triển nhất, tài nguyên vật chất cũng phong phú nhất, chờ đợi loại thuốc đặc hiệu này được nghiên cứu ra, đồng thời xem có cách nào để có được loại thuốc có hiệu quả mạnh nhất hay không.

Sức mạnh thể xác của con người có hạn, cho dù có luyện tập thêm mười năm nữa thì có lẽ cũng không có nhiều tiến bộ, muốn đột phá thì chỉ có... thay đổi gen để thức tỉnh dị năng là con đường duy nhất.

Ôn Dao không giỏi giao tiếp với người khác, trong khoảng thời gian sống ở biệt thự cổ, ngoài Melissa và Chu quản gia, cô chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai.

Mà những người khác có lẽ cũng kiêng dè Quý Minh Trần, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thêm vài lần, không ai chủ động đến bắt chuyện với cô.

Nhưng mấy ngày nay, mỗi lần đến nhà ăn ở tầng hai dùng bữa, Ôn Dao đều cảm thấy có một cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sắc bén mang theo sự dò xét, lại có vẻ khinh thường, tóm lại... đầy địch ý.

Ôn Dao không cảm thấy mình mới đến đã có thể đắc tội với ai, nhưng thông qua việc chắp vá những cuộc trò chuyện của những người còn lại trong nhà ăn, có thể rút ra được thông tin:

Cô gái đó tên là Phí Khả Vi, cha cô ta là Phí Tiền Giang, giáo sư sinh học nổi tiếng ở khu 14 Đông Châu, đồng thời cũng là nhà nghiên cứu quan trọng nhất dưới trướng Quý Minh Trần.

Loading...