SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 20: SẢN PHẨM THẤT BẠI SAO KHÔNG XỬ LÝ?
Cập nhật lúc: 2025-03-22 22:54:04
Lượt xem: 42
Quý Minh Trần vẫn luôn mỉm cười: "Căng thẳng cái gì, phòng nghiên cứu có hệ thống bảo vệ, chủ nhiệm Phí không đến mức cái này cũng không biết."
Hà Phong Diên không nói gì thêm, cùng anh bước vào tòa nhà, cả tòa nhà được xây dựng rất khoa học kỹ thuật, mặt đất màu xanh lam sáng bóng như gương, mỗi khi đi qua một cánh cửa cơ khí đều cần phải nhận dạng vân tay và khuôn mặt.
Bước vào thang máy, Hà Phong Diên ấn nút "-18". Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, một âm thanh chói tai "ầm ầm" đã vang vọng từ xa, kèm theo đó là những tiếng gầm rú kỳ dị, cùng với tiếng động như thể thực vật đang phá đất chui lên.
Hà Phong Diên lộ vẻ lo lắng, muốn bước nhanh hơn, nhưng Quý Minh Trần bên cạnh lại thong thả, thỉnh thoảng còn dừng lại quan sát tình hình trong các đĩa nuôi cấy bên cạnh.
Bên trái hành lang dài là hàng loạt lồng kim loại, bên trong giam giữ con người. Họ đều mặc đồng phục tù nhân, dựa vào lan can thoi thóp, người thì nhắm mắt cúi đầu, người thì đờ đẫn, sợ hãi và hoang mang nhìn ra hành lang bên ngoài.
Còn bên phải hành lang là những đĩa nuôi cấy to bằng lồng, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lam lục, thứ đang ngủ say trong đó cũng là "con người".
Có người mọc đuôi cá, có người mọc cánh, có người mọc sừng hươu, có người da nứt nẻ bong tróc, có người mắt đỏ ngầu, khóe miệng chảy dãi hôi tanh... Họ đều là những sản phẩm thất bại, là những mẫu vật biến dị đã mất đi trí tuệ.
Trong phòng thí nghiệm cuối hành lang, vài nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng lộ vẻ kinh hoàng: "Làm sao bây giờ!? Cửa khoang nghiên cứu hình như không ngăn được thể biến dị đó..."
Lưới điện ở cửa khoang nghiên cứu phát ra tiếng xèo xèo, bên trong giam giữ một con quái vật hình người cao hai mét, mắt đỏ ngầu, da xanh lét. Bàn tay con quái vật giống móng vuốt, có móng vuốt sắc nhọn, các ngón tay có thể biến thành dây leo tự do co duỗi.
Nhìn thấy dây leo thò ra từ khe hở, các nhà nghiên cứu lại hét lên: "Dây leo, dây leo chui ra từ khe hở lưới điện rồi!!"
"Chủ nhiệm Phí!!!"
"Nhanh ấn nút đỏ!!"
Phí Tiền Giang sợ hãi ngồi im tại chỗ, con ngươi đen sau cặp kính phản chiếu dây leo gai nhọn đang lao tới. Đúng lúc này, một ngọn lửa bùng lên, thiêu cháy một nửa dây leo, khiến nó lập tức co lại.
Các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đồng loạt quay đầu, mắt sáng lên: "Minh trưởng quan, đội trưởng Hà."
Phí Tiền Giang quay đầu nhìn lại, vẻ kinh hoàng trong mắt vẫn chưa tan, ông ta vịn vào bàn thí nghiệm đứng dậy, chỉnh lại cặp kính vỡ, thở phào nhẹ nhõm nói:
"Minh trưởng quan, ngài cuối cùng cũng đến rồi. Con thể biến dị đó vừa tỉnh dậy đã như vậy, đánh chúng tôi bất ngờ..."
Quý Minh Trần: "Đã là sản phẩm thất bại, sao không xử lý?"
Phí Tiền Giang: "Vì tôi phát hiện ra nó có chút đặc biệt..."
Quý Minh Trần: "Đặc biệt?"
Một nhà nghiên cứu phụ họa: "Đúng vậy, nó hình như còn biết nói, không hoàn toàn là sản phẩm thất bại, nên chủ nhiệm Phí không nỡ kích hoạt hệ thống tiêu diệt."
Nghe vậy, Quý Minh Trần lại nhìn con quái vật giữa lưới điện, bước đến gần nó. Con quái vật này dường như vẫn còn sợ hãi, lúc này đang nhìn ngón tay bị cháy của mình, lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn: "Đau, đau, đau."
Khi nhận ra có người đến gần, nó thậm chí còn lùi lại, đôi mắt đỏ ngầu run rẩy với tốc độ nhanh, cảnh giác nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng bên ngoài lưới điện.
Quý Minh Trần mỉm cười: "Chào."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chào hỏi một con quái vật một cách thân thiện, khiến nụ cười dịu dàng và ấm áp của anh có chút âm u và quỷ dị.
Con quái vật không nhúc nhích, dường như vẫn còn sợ hãi, nhưng lại nhe răng gầm gừ thị uy, miệng lẩm bẩm: "Giết, giết, g.i.ế.c người."
Quý Minh Trần phân tích: "Quả thật có chút khác biệt, nó biết sợ hãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-20-san-pham-that-bai-sao-khong-xu-ly.html.]
"Nhưng mà, những thứ nguy hiểm như thế này, lần sau có thể trực tiếp tiêu diệt, nếu không để nó chạy thoát thì sẽ không ổn..."
Dứt lời, ngọn lửa trên đầu ngón tay anh bay ra, khi rơi xuống người con quái vật lập tức biến thành lưới lửa bao trùm lấy nó. Sau một tiếng kêu thảm thiết, con quái vật hóa thành tro bụi tan biến.
Phí Tiền Giang cau mày: "Nhưng, nhưng mà..."
Vì thành quả nghiên cứu này, ông ta đã vui mừng rất lâu, dù sao nghiên cứu thuốc thức tỉnh dị năng hệ Mộc cuối cùng cũng có chút tiến triển, ông ta vốn còn muốn nhốt nó lại nghiên cứu thêm, rồi lợi dụng m.á.u của con quái vật này làm mẫu phân tích thêm vài lần.
Không ngờ, cứ thế bị thiêu rụi.
Quý Minh Trần quay đầu lại, cong môi nhìn vào mắt Phí Tiền Giang: "Nghe rõ chưa? Chủ nhiệm Phí."
Phí Tiền Giang lau mồ hôi trên trán, nào dám nói thêm gì: "Rõ rồi."
Quý Minh Trần đi dọc theo hàng màn hình hiển thị, xem qua các dữ liệu trên đó: "Nửa năm rồi, không có chút tiến triển nào sao?"
Câu hỏi này khiến Phí Tiền Giang có chút xấu hổ, cúi đầu giải thích: "Thứ nhất, số lượng mẫu thể biến dị không đủ, thứ hai, tinh thể nguyên tố chỉ nhỏ bằng phân tử, thuộc loại chất dễ bay hơi, rất khó tinh chế..."
"Cho dù tinh chế ra được, điều chế thành nồng độ nhất định để hoàn thành thí nghiệm cũng là việc cực kỳ khó khăn, chưa nói đến việc thí nghiệm thành công hay thất bại."
Quý Minh Trần gật đầu, mỉm cười vỗ vai Phí Tiền Giang: "Chuyện mẫu vật không cần ngài phải lo lắng, chủ nhiệm Phí cứ chuyên tâm nghiên cứu thứ tôi muốn là được."
Phí Tiền Giang vô cớ run lên, vội vàng gật đầu lia lịa: "Tôi rõ, tôi rõ rồi."
Trên đường trở về, Quý Minh Trần vẫn đi cùng Hà Phong Diên.
Khác với lúc đến, lần này khi đi ngang qua một cái lồng, đột nhiên một người phụ nữ tóc tai bù xù lao tới, gào thét về phía Quý Minh Trần: "Quý Minh Trần! Mày sẽ c.h.ế.t không yên lành!!!"
.
Đêm tĩnh lặng.
Trong căn hộ riêng tư trên tầng 5 của biệt thự cổ.
Phòng tắm cổ kính rộng lớn được bao quanh bởi một vòng nến, ánh nến le lói, điên cuồng lay động theo tiếng nước lạnh xối xả và tiếng động tắm rửa.
Lưng người đàn ông vạm vỡ áp sát vào bức tường gạch men lạnh lẽo, những giọt nước lẫn mồ hôi lăn dài từ đuôi lông mày. Anh ngẩng đầu lên, yết hầu trắng nõn gợi cảm di chuyển lên xuống một cách chậm rãi.
Cuối cùng, một tiếng thở dài khó chịu bật ra khỏi cổ họng, trầm thấp khàn khàn, kéo dài.
Anh tắt vòi hoa sen, hàng mi ướt dài run rẩy, đôi mắt đào hoa mở ra, sau một hồi lâu mới hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cây nến bên cạnh.
Vì bị nước b.ắ.n vào, cây nến này đã bị nước lạnh dập tắt, sau một tiếng "xèo" nhỏ, ngọn lửa yếu ớt lóe lên vài cái rồi tắt hẳn, chỉ còn lại một nửa tim đen và một làn khói mỏng manh.
"Vậy mà đã tắt rồi, sao ngươi lại vô dụng như vậy..." Khóe môi người đàn ông cong lên, đuôi mắt hơi đỏ, ánh nến chiếu lên khuôn mặt anh, khiến đường nét anh tuấn trở nên bệnh hoạn và điên cuồng.
Anh từ từ giơ tay lên một cách uể oải, khi ngọn lửa trên đầu ngón tay bùng lên, cây nến đã tắt được thắp sáng trở lại.
...
Ngày hôm sau.
Trên tầng 4 của biệt thự cổ, trong một căn hộ được trang trí ấm áp, cô gái ngồi trước bàn trang điểm, vừa nghe người hầu gái báo cáo, vừa đeo bông tai ngọc trai cho mình.