SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 19: HỐI HẬN DAY DỨT
Cập nhật lúc: 2025-03-22 22:46:05
Lượt xem: 41
Quý Minh Trần giữ chặt hai tay cô, không cho là đúng cúi người tới gần cô: "Thật là vô lương tâm, giây trước tôi cứu mạng em, giây sau em đã ra tay đánh tôi rồi lại còn nổi giận..."
"Đó không phải là vì anh...!"
Nhìn thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức mũi chạm mũi, hơi thở cũng quấn lấy nhau, lời Ôn Dao chưa nói hết đột nhiên dừng lại.
Lồng n.g.ự.c cô phập phồng, hai má nóng bừng, đôi mắt long lanh nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một chút.
Khóe môi Quý Minh Trần vẫn cong lên, hơi thở dịu dàng mà phóng túng, lời nói lại hiếm khi nghiêm túc: "Vắc-xin đã tiêm cho em rồi, xác suất biến dị về không, bây giờ em đã an toàn rồi, Melissa ở phòng 2024 tầng hai, em bảo cô ấy lái xe đưa em về Bắc Châu, cứ nói là tôi dặn."
Ánh mắt Ôn Dao nhìn anh càng thêm kỳ quái, Quý Minh Trần đưa tay ấn nút bên cạnh: "Tất nhiên, nếu em muốn ở lại, vậy thì thân phận của em, chỉ có thể là bạn đời của tôi, hiểu chưa?"
Đợi đến khi thang máy đi lên lại, anh mới buông tay ra đứng thẳng người, tự mình bước vào thang máy.
Ôn Dao cũng đi theo vào, đến tầng hai ra khỏi thang máy, cô đỏ mặt, nghi ngờ nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi.
Lúc này trên hành lang lâu đài có lác đác vài người đi ngang qua, nhìn trang phục ăn mặc, bọn họ hẳn là đội trưởng các đội của căn cứ khu 14, hoặc là những nhà nghiên cứu có chút thân phận.
Những người đó đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân mặc váy trắng như cô, không khỏi liên tục liếc nhìn, có người gan to hơn, còn nhỏ giọng bàn tán:
"Ê, cậu nhìn xem bên kia là ai vậy?"
"Những người sống trong biệt thự cổ này tôi đều đã gặp qua, nhưng cô gái xinh đẹp này tôi thật sự chưa từng thấy..."
"Đi, đến làm quen thử xem!" Chàng trai vừa nói xong còn chưa kịp bước chân, đã bị một bàn tay bên cạnh kéo lại:
"Cậu chán sống rồi à? Đó là cô gái Minh trưởng quan đưa về, chiều nay tôi tận mắt nhìn thấy..."
"Ai cơ? Minh trưởng quan? Tôi còn tưởng Minh trưởng quan thích Vi tiểu thư chứ, không ngờ nha không ngờ..."
Ôn Dao không để ý đến bất kỳ ai, cô ngẩng đầu nhìn số phòng bên cạnh, sau đó men theo con số này đi dọc theo hành lang hình vòng cung rộng rãi vào trong, để tìm phòng 2024 của Melissa.
Trên đường đi, cô hết lần này đến lần khác suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Quý Minh Trần.
Xem ra, anh đưa cô về căn cứ Đông Châu không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm, mà là để tiêm cho cô liều vắc-xin phòng ngừa này.
Hơn nữa bây giờ đã an toàn rồi, anh cũng cho cô quyền lựa chọn, về Bắc Châu hay ở lại, hoàn toàn do cô tự mình cân nhắc, anh tôn trọng mọi lựa chọn của cô.
Còn về việc tại sao lại muốn cô làm bạn đời của anh, chắc cũng không phải là người này có tư tâm, mà là... vấn đề thân phận của cô.
Giữa bọn họ có lẽ có chút tình cảm nông cạn không đáng giá, nhưng khu 13 Bắc Châu và khu 14 Đông Châu thì không có.
Cô là một phó chỉ huy của phe đối địch, làm sao có thể thuận lợi gia nhập Đông Châu với thân phận thành viên đội? Cho dù gia nhập, thì làm sao để người khác tin phục?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cách duy nhất có thể, chính là trở thành bạn đời của anh trước, ở lại bên cạnh anh, dù sao, cũng không ai có thể can thiệp vào đời tư của một vị trưởng quan căn cứ, phải không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-19-hoi-han-day-dut.html.]
Có lẽ sự lựa chọn này chính là bước ngoặt của số phận, trong mơ cô đã trở về Bắc Châu, còn bây giờ, cô quyết định ở lại.
...
Bắc Châu.
Thẩm Dật Xuyên đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại anh ta thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, cơn đau đầu dữ dội khiến anh ta nhíu chặt mày kiếm, không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Mộc Sanh Sanh ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vàng mở nắp chai, đưa đến tay người đàn ông, quan tâm nói: "Thẩm đội trưởng, anh uống nước đi..."
Thẩm Dật Xuyên ngẩn người một lát, anh ta khẽ gọi tên Ôn Dao với Mộc Sanh Sanh, mãi đến khi tầm nhìn rõ ràng, anh ta mới mím chặt môi mỏng, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.
Có lẽ là vì chuyện xảy ra trên Tuyết nguyên hôm đó, anh ta không muốn gặp Mộc Sanh Sanh lắm.
Nếu không phải vì cô ta, Ôn Dao căn bản sẽ không bị thương, vừa sẽ không bị thể biến dị loại R cào, cũng sẽ không bị anh ta làm bị thương.
"Không tìm thấy người sao?" Thẩm Dật Xuyên khàn giọng hỏi.
Anh ta đã mấy đêm không ngủ, căn bản không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cho dù kiệt sức đến mức hôn mê, cũng luôn mơ thấy đủ loại ác mộng, không cái nào là không liên quan đến Ôn Dao.
Mộc Sanh Sanh có chút thất vọng, tự mình vặn nắp chai nước lại, báo cáo với người đàn ông trước mặt: "Không có, những nơi có thể tìm đều đã tìm hết rồi, chỉ tìm thấy một cái túi rỗng, sau đó bão tuyết lớn hơn, Thẩm đội trưởng lại ngất đi, thức ăn mang theo không đủ, chúng tôi liền quyết định quay về trước."
"Nhưng Thẩm đội trưởng cũng đừng quá bi quan, có lẽ... có lẽ Ôn phó đội đã được người tốt bụng cứu rồi thì sao?"
Mặc dù lời này nói ra ngay cả chính cô ta cũng không tin, trên Tuyết nguyên Bắc Châu rộng lớn, lấy đâu ra người? Cho dù có người, trong thời buổi loạn lạc nguy hiểm này, làm sao có thể có người tốt bụng?
Đến lúc này, Thẩm Dật Xuyên cũng không thể nói gì hơn.
Hết giờ rồi, không tìm thấy người, vì mọi người, đương nhiên chỉ có thể quay về, hơn nữa sinh ra ở mạt thế, sống c.h.ế.t vô thường, ai c.h.ế.t cũng đều bình thường, Ôn Dao cũng không có gì đặc biệt.
Anh ta cụp mi xuống, đưa tay xoa mi tâm.
Không biết có phải vì những giấc mơ đó hay không, anh ta vốn luôn trầm ổn bình tĩnh, bây giờ trái tim lại như bị khoét rỗng một mảng.
Nỗi hối hận như một ngọn lửa, bắt đầu cháy lên ở một nơi nào đó trong lòng...
...
Tòa nhà nghiên cứu sinh học khu 14 Đông Châu được xây dựng trên một bãi đất hoang tàn ở ngoại ô Cảng Kiều, bán kính trăm dặm xung quanh đây đều là những tòa nhà đổ nát hoặc gạch ngói đá vụn bị san phẳng, ở rìa bãi đất hoang tàn, được bao bọc bởi một hàng rào điện cao ba mươi mét.
Bên cạnh lối vào duy nhất có dựng một biển cảnh báo màu vàng, trên biển cảnh báo có ghi bốn chữ "Nguy hiểm chớ đến gần", kèm theo một dấu chấm than màu đỏ nổi bật.
Khi một chiếc xe màu đen chạy đến, lính canh cầm s.ú.n.g ở cửa lui sang hai bên, mãi đến khi chiếc xe đến tòa nhà khoa học kỹ thuật hình tròn ở trung tâm bãi đất hoang tàn, bọn họ mới khôi phục lại đội hình phòng thủ.
Tài xế dừng xe, Hà Phong Diên xuống xe trước, đợi anh ta đi tới mở cửa xe, Quý Minh Trần mới chậm rãi bước ra.
Lúc ra ngoài anh còn chỉnh lại ống tay áo nhăn nhúm của mình, bộ dạng thong thả ung dung khiến Hà Phong Diên trong lòng lo lắng: "Minh trưởng quan vẫn nên vào trong sớm một chút đi, lúc tôi ra báo tin thì tình hình đã không ổn rồi, bây giờ e là càng tệ hơn."