SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 182: BỊ MẤT TRÍ NHỚ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 15:47:42
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, cô ngước mắt nhìn anh: “Anh thật sự không nhớ gì nữa sao? Vậy, nếu anh không nhớ em, anh có biết… mình là ai không?”

Người đàn ông trên giường dùng ngón tay day day thái dương, nhíu mày lắc đầu: “Đau đầu.”

“Không nhớ gì cả.”

Mặc dù Ôn Dao rất buồn, nhưng nhìn Quý Minh Trần không biết gì, thậm chí còn không nhớ mình là ai, cô cũng cảm thấy bất lực.

Cô vốn là người ít nói, nhưng lúc này lại dịu dàng kiên nhẫn chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng trên người anh: “Anh tên là Quý Minh Trần, anh thích mặc áo sơ mi trắng…”

Từ tên tuổi, thân phận, sự tích cuộc đời, đến những thứ anh thích, những câu anh thường nói, cô đều kể cho anh nghe một cách lộn xộn.

Một giờ sau, cô đã nói hết những gì mình có thể nói, nhưng người đàn ông trước mặt chỉ nhìn cô với vẻ bình tĩnh, mặc dù có suy nghĩ theo nhưng vẫn còn vẻ bối rối.

Dần dần, nước mắt Ôn Dao ngừng rơi, lòng cũng nguội lạnh hơn nửa.

Người này, tuy có ngoại hình giống hệt Quý Minh Trần, nhưng lại không hoàn toàn là anh…

Anh không cười với cô, không gọi cô là bảo bối, càng không ôm cô vào lòng, an ủi cô đừng khóc.

Sự xa lạ này khiến cô dù có bao nhiêu niềm vui và nhiệt huyết cũng dần chùn bước, cuối cùng chỉ có thể lau khóe mắt đứng dậy: “Vậy em đi đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Em… không làm phiền anh nữa.”

Đêm đó, Lâm Trạch Nhân thức khuya nghiên cứu, vừa về phòng tắt đèn không lâu thì bị gọi dậy.

Ba tiếng sau, trong phòng nghiên cứu, một nhóm các nhà nghiên cứu vừa lồm cồm bò dậy khỏi giường tập trung lại.

Lâm Trạch Nhân: “Các dấu hiệu sinh tồn của cơ thể, tôi và giáo sư Phó đã kiểm tra rồi, đều bình thường. Còn về việc mất trí nhớ, thì tôi thật sự không biết…”

Việc thể biến dị loại R được đưa về từ vùng cực hàn còn sống, lại còn là Quý Minh Trần, bản thân chuyện này đã quá phi lý đến mức một nhà khoa học về não như anh ta cũng không thể giải thích được, còn việc tại sao mất trí nhớ, anh ta thật sự không biết tại sao, bây giờ anh ta chỉ muốn về ngủ.

Giáo sư Phó: “Từ dữ liệu mà xem, quả thật không thấy có vấn đề gì.”

“Hiện tại phỏng đoán có thể là di chứng do virus zombie xâm nhập để lại, nhưng zombie về bản chất là vật chết, không có nhịp tim, không có hô hấp, đã biến dị thì tuyệt đối không thể sống lại. Anh ấy là zombie sống duy nhất trên thế giới hiện nay, trường hợp zombie sống lại cho đến nay cũng chỉ có một…”

“Nhiều điều chưa biết, chúng tôi cũng đang khám phá và nghiên cứu, trong trường hợp không có tiền lệ để tham khảo, chúng tôi cũng không thể đưa ra kết luận.”

“…”

Một đám người mặc áo blouse trắng mỗi người một câu, kết luận là, họ cũng không biết tại sao Quý Minh Trần lại mất trí nhớ.

Ôn Dao hết cách, cũng không tiện làm khó họ quá, chỉ biết cảm ơn rồi thôi.

Quý Minh Trần quả thật mất trí nhớ hoàn toàn, anh không biết mình từ đâu đến, cũng không biết mình sẽ đi về đâu, anh không nhớ khu 14 Đông Châu, không nhớ biệt thự cổ, không nhớ vườn hoa hồng, thậm chí còn không nhớ anh trai mình…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-182-bi-mat-tri-nho.html.]

Những ngày tiếp theo, dù là bác sĩ Lâm nói chuyện với anh, hay Melissa và Địch Đại Hổ kể lại chuyện cũ, anh đều mang vẻ mặt bối rối, càng không cần nói đến những người quen biết sau này như Ôn Dao, Lạc Toàn Tinh, Hà Phong Diên…

Anh đã quên tất cả mọi người, tất cả ký ức về cuộc đời mình, anh đều không nhớ.

Ôn Dao kiên nhẫn ở bên anh mười ngày, cũng mất mười ngày mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.

Cô nghĩ, Quý Minh Trần trước đây sống quá khổ, không nhớ những quá khứ đau khổ u uất cũng tốt. Cô không giống như trước nữa, bây giờ cô có năng lực mạnh mẽ, cũng có những người bạn đồng hành trung thành, cô có thể bảo vệ anh bình an vô sự như anh đã từng che chở cho cô.

Chỉ cần anh vui vẻ mỗi ngày là được, dù chỉ là thắp nến một cách thư thái, chơi với chim bồ câu một cách buồn chán, hay ngủ nướng trên ghế sofa, đều rất tốt.

Đối với việc mọi người đều muốn khơi gợi lại ký ức cho anh, Quý Minh Trần cũng rất hợp tác, dù Ôn Dao đưa cho anh cuốn sách nào, anh cũng đọc, cô bảo anh thắp nến, dù không còn dị năng hệ Hỏa, anh cũng cực kỳ kiên nhẫn cầm nến và củi ra cùng cô thắp.

Thư phòng của lâu đài có ba tầng, cầu thang gỗ xoắn ốc lên trên, kết cấu có phần giống nhà thờ trong vườn hoa hồng ngày xưa.

Ôn Dao xách váy trắng đi cùng anh, nhìn anh từng bước từng bước đi lên, rồi lần lượt thắp sáng những cây nến xung quanh.

Lúc này, ánh nến trên cầu thang gỗ lay động, cô nhìn bóng lưng tao nhã của người đàn ông, bỗng nhiên nước mắt trào ra…

Cô không khỏi nhớ đến những gì Melissa đã kể cho cô nghe, những chuyện cũ về Quý Minh Trần, cũng nghĩ, nếu Quý Minh Trần không có người cha như vậy, không có tuổi thơ tồi tệ như vậy, không phải chịu đựng những lời nguyền rủa đó, không bị người ta phản bội và vu oan giá họa nhiều lần, thì anh sẽ là một người tốt biết bao…

Giống như bây giờ, gột bỏ hết những thứ dơ bẩn mà thế giới tồi tệ này đã phủ lên anh, anh là một quý ông lịch lãm, ôn hòa như ngọc.

Đôi mắt phượng xinh đẹp kia không còn u uất, cũng không còn buồn thương…

Quý Minh Trần thấy người phía sau không đi theo, anh dừng động tác cầm nến trắng, quay đầu nhìn Ôn Dao: “Sao vậy?”

Ôn Dao vội vàng cúi đầu bước tới, hàng mi dài che giấu những giọt nước mắt đang cố kìm nén: “Em đến rồi…”

Những ngọn nến xung quanh đột nhiên lay động dữ dội, ánh sáng và bóng tối trong thư phòng đan xen, không hiểu sao Quý Minh Trần lại có chút xuất thần, trong đầu hiện lên một hình ảnh quen thuộc với cảnh tượng trước mắt.

Cũng là bậc thang xoắn ốc, cũng có những ngọn nến như mộng như ảo, cô gái mặc váy trắng tay cầm hoa hồng, cũng đi bên cạnh anh như thế này.

Chỉ là lúc đó, đôi mắt cô trong veo, vẻ mặt ngây thơ, không giống như bây giờ, chỉ cần nhìn anh một cái, trong mắt đã trào dâng muôn vàn cảm xúc…

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nỗi đau không rõ nguyên nhân kia lại ập đến.

Ôn Dao cúi đầu bước tới, định lén lau nước mắt, nhưng không ngờ người đàn ông lại cúi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “…Sao lại khóc?”

“Không sao.” Dù nói vậy, nhưng nước mắt lại rơi càng dữ dội hơn: “Quý Minh Trần…”

Quý Minh Trần hết lần này đến lần khác lau nước mắt cho cô, cuối cùng bị cô khóc đến mức tim đau như cắt, không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Em muốn anh làm gì cũng được, làm bạn đời của em, chơi với em…”

“Nhưng em đừng khóc nữa, được không?”

Ôn Dao cứ thế ôm Quý Minh Trần khóc nức nở, nước mắt thấm ướt một mảng lớn áo sơ mi trắng trên n.g.ự.c anh.

“…”

Loading...