SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 176: SỐNG VỚI MỘT TÍN NGƯỠNG HOÀN TOÀN MỚI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 15:30:39
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc sau, hai người xuống lầu, Melissa nói với Lạc Toàn Tinh: “Thôi, sau này đừng đến làm phiền Ôn tiểu thư nữa.”

Lạc Toàn Tinh không hiểu: “Vậy chẳng lẽ cứ để cô ấy nhốt mình trong phòng mãi sao? Con người không thể như vậy, sẽ sinh ra vấn đề đấy…”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Melissa: “Lão đại hy sinh vì thế giới này, cũng là vì cô ấy,  từ từ cô ấy sẽ hiểu ra điều này.”

Lạc Toàn Tinh: “Vậy còn các công việc của lãnh chúa thì sao? Minh trưởng quan đã dặn dò những người đó trước khi còn sống, nếu cô ấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến lòng người trong các đội đặc nhiệm d.a.o động đấy.”

Melissa lắc đầu: “Chuyện này cô không cần lo lắng, kẻ thù của lão đại đã bị lão đại thiêu sạch sẽ rồi, những người cuối cùng còn lại đều là những người mà anh ấy đã chọn lọc, sẵn sàng trung thành với anh ấy…”

“Hơn nữa Đông Châu lấy kẻ mạnh đứng đầu, xét về thực lực và cấp bậc dị năng, sau khi lão đại ra đi, Ôn tiểu thư là người xứng đáng nhất.”

Nói xong, cô vỗ vai Lạc Toàn Tinh: “Cô đi xem Hà Phong Diên đã về chưa? Bảo anh ta đến báo cáo tình hình bên ngoài thành phố cho tôi.”

Lạc Toàn Tinh lo lắng liếc nhìn cầu thang phía sau, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Được rồi, vậy trong khoảng thời gian này, những việc này cứ giao cho chúng tôi.”

Vài tháng sau, thời tiết chuyển từ mùa xuân sang mùa hè, nắng càng gay gắt, làn sóng zombie bên ngoài khu 1 Đông Châu đã được dọn sạch, một vài khu vực có người sống sót còn lại cũng lần lượt ổn định lại tình hình vốn đã tồi tệ.

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp trong thời gian dài, sức sát thương của đàn zombie và thể biến dị bắt đầu bị suy yếu, cộng thêm việc các nhà khoa học trên khắp thế giới cùng nhau hợp tác, ngày đêm gấp rút chế tạo ra các loại vắc xin và thuốc ức chế sự tái tạo của virus, chưa đầy một năm, số lượng zombie trên thế giới đã giảm mạnh, cũng không còn tái sinh nữa, mà loại virus zombie vốn liên tục biến dị này, vậy mà cũng biến mất một cách thần kỳ…

Năm thứ hai sau khi mùa đông qua đi, những bãi cỏ úa vàng đã hoàn toàn xanh mướt, những dòng sông chảy m.á.u mủ cũng được các dị năng giả hệ Thủy hợp sức làm sạch, ngoại trừ số lượng loài người giảm mạnh, mọi thứ trên mảnh đất này đều đang trở lại như cũ.

Ôn Dao sau khi Quý Minh Trần ra đi, đã trải qua một quãng thời gian dài chìm trong trầm cảm, cô ngày đêm vẽ tranh, ngủ mê man, trong giấc mơ lướt qua những hình ảnh của anh, thế nào cũng không xua tan được.

Sau đó, vào một ngày nọ, không biết tại sao cô lại lục tìm trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, trong túi áo sơ mi rơi ra một tờ giấy, nét chữ thanh tú đẹp đẽ:

“Nếu trên đời này thật sự có thần linh, vậy tôi cầu nguyện, bảo bối của tôi, mãi mãi vui vẻ hạnh phúc~”

Nước mắt lập tức làm mờ tầm nhìn, cô vuốt ve nét chữ đẹp đẽ này, đột nhiên nhớ đến lời anh đã nói với cô ngày hôm đó:

“Ôn Dao, thực ra em nói đúng.”

“Trên thế giới này, em là màu trắng, anh là màu đen.”

“Đừng vì bất kỳ kẻ nào không xứng đáng mà từ bỏ tín ngưỡng mà em luôn kiên trì.”

“Đừng vì bất kỳ sự phản bội nào mà quên đi ước nguyện ban đầu.”

“Càng đừng vì anh mà…”

“Em xứng đáng.”

“Vì vậy, anh nguyện ý bảo vệ em, nguyện ý để lại mọi thứ cho em, dù là mạng sống, cũng không tiếc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-176-song-voi-mot-tin-nguong-hoan-toan-moi.html.]

“Thế giới này, cũng sẽ vì có những người như em mà thực sự trở nên tươi sáng.”

“Mây đen sẽ tan biến, mặt trời sẽ mọc lên…”

“Không tin em hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, xuân đã về hoa đã nở.”

Nước mắt từng giọt rơi xuống tờ giấy, Ôn Dao vội vàng dùng tay lau đi, như thể thật sự nghe thấy giọng nói dịu dàng của Quý Minh Trần, cô vội vàng đặt tờ giấy xuống, chạy ra ban công.

Lúc này, ánh nắng ấm áp rực rỡ bên ngoài ban công chiếu vào vườn hoa, có những chú chim bồ câu trắng muốt sải cánh trên nền trời xanh mây trắng, trong ánh sáng mờ ảo do nước mắt, cô như nhìn thấy bóng dáng màu trắng bước ra từ sân thượng tòa lâu đài bên cạnh.

Người đàn ông có bóng lưng tuyệt đẹp, đầu hơi ngẩng lên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt anh, khiến đôi mắt hoa đào của anh khẽ nheo lại, làn da như được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Chim bồ câu vỗ cánh bay qua bên cạnh anh, anh cũng vừa vặn quay đầu lại, nhìn cô gái đang khóc trên ban công từ xa: “Đừng khóc, bảo bối.”

.

Kể từ ngày hôm đó, Ôn Dao lại có một tín ngưỡng hoàn toàn mới, cô cảm thấy ngoài sự ấm áp và ánh sáng của thế giới loài người, cô còn có thể tin vào tình yêu, tình yêu của Quý Minh Trần.

Cô không muốn cứ sống uể oải qua ngày như vậy, cô muốn vực dậy tinh thần, và cố gắng hết sức để làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.

Cô không thể chấp nhận việc mất đi người mình yêu, vì vậy cô bắt đầu sống như khi anh còn ở bên, mỗi ngày đều tưởng tượng ra sự tồn tại của anh, tưởng tượng anh thắp nến trong phòng, phơi nắng trên ban công, trêu chọc chim bồ câu trên sân thượng, hoặc nằm dài trên ghế sofa chẳng làm gì cả…

Cô bắt đầu mong đợi, Quý Minh Trần thật sự có thể trở về.

Năm đầu tiên sau khi anh ra đi, cô đã nâng cấp dị năng hệ Thủy lên cấp 10, và vì có công tiêu diệt zombie nên trở thành lãnh chúa danh chính ngôn thuận của khu vực Đông Châu.

Năm thứ hai sau khi anh ra đi, cô đã ban hành các quy định và hệ thống hoàn toàn mới cho khu vực sinh tồn của loài người còn sót lại này.

Năm thứ ba sau khi anh ra đi, cô cho người ta tu sửa lại Điện thờ Hoàng hôn trên đỉnh lâu đài, và trồng đầy hoa hồng trong vườn hoa trước điện thờ, trên bậc thang của hành lang cũng được cô tự tay đặt những cây nến, thắp lên những ngọn nến trắng…

Lạc Toàn Tinh mỗi ngày đều ở bên cạnh Ôn Dao, hôm nay cô ấy nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, không khỏi kinh ngạc: “Trước đây cô không phải không thích hoa hồng và ánh nến sao? Sao bây giờ lại…”

Ôn Dao kéo chiếc váy trắng trên người, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Lạc Toàn Tinh: “Trước đây là vì tôi sợ, tôi nhìn thấy những thứ này sẽ nhớ đến Quý Minh Trần, sẽ rất buồn.”

Lạc Toàn Tinh: “Vậy bây giờ cô không buồn nữa sao?”

Ôn Dao phủi bụi trên váy, lắc đầu: “Tôi không buồn nữa.”

Lạc Toàn Tinh: “?”

Ôn Dao mỉm cười giải thích: “Vì tôi có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi.”

Nói xong, cô còn lắc lắc cánh tay Lạc Toàn Tinh, chỉ vào giá sách bên kia: “Cô xem, bây giờ Quý Minh Trần đang đứng đó đọc sách, hôm nay anh ấy vẫn mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, tay cầm một cuốn sách bìa da màu nâu, trang sách rất cũ, còn bị rách một góc, cô có nhìn thấy không?”

Lạc Toàn Tinh nhìn theo hướng tay Ôn Dao chỉ, nhìn tấm thảm hoa văn trống trơn bên kia, bỗng cảm thấy đau lòng.

Loading...