SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 122: CÔ ẤY NÓI CÔ ẤY THÍCH TÔI, KHÔNG PHẢI BỊ TÔI DỤ DỖ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-13 10:55:27
Lượt xem: 210

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô thở dài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: "Gạc y tế bên em còn rất nhiều, anh xem còn cần gì nữa không, hoặc là anh bảo bác sĩ Lâm băng bó giúp anh?"

Trong phòng tắm yên tĩnh, ánh nến lay động, vòi nước nhỏ giọt xuống, rơi xuống chốt kim loại dưới đáy bồn.

Quý Minh Trần nhìn biểu cảm của Ôn Dao một lúc, không biết tại sao, bỗng nhiên bật cười, cười đến run cả vai, như thể gặp phải chuyện gì đó rất buồn cười.

Ôn Dao: "...?"

Được rồi, người đàn ông này đúng là có chút thần kinh...

Đã bị thương nặng như vậy rồi? Anh vậy mà còn cười được? Chuyện này rốt cuộc có gì đáng cười chứ?

Quý Minh Trần nâng hàng mi lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp được ánh nến chiếu sáng, anh lăn lăn yết hầu trắng nõn, giọng nói vừa khàn vừa trầm ấm: "Muộn như vậy rồi, sao có thể làm phiền bác sĩ Lâm chứ?"

Ôn Dao hiểu ý anh: "Nhưng em không giỏi lắm..."

Mặc dù những năm nay bị thương không ít, cũng tự băng bó vết thương cho mình không ít lần, nhưng dù sao cô cũng không phải bác sĩ, trình độ chuyên môn chắc chắn không đảm bảo.

Quý Minh Trần cười, đưa tay kéo cổ tay Ôn Dao, dẫn tay cô chạm vào cơ bụng mình.

Cơ bắp cuồn cuộn, sức nóng lan tỏa, khiến vành tai Ôn Dao đỏ bừng.

Bàn tay bị nắm lấy trượt xuống, hơi thở cô nghẹn lại, chỉ nghe thấy người đàn ông thở hổn hển: "Không sao đâu bảo bối."

"Anh dạy em..."

...

Dưới sự hướng dẫn của Quý Minh Trần, hai người loay hoay đến nửa đêm, cuối cùng cũng băng bó lại vết thương đó.

Vất vả băng bó xong vết thương, lại rửa tay xong, Ôn Dao chắc chắn không muốn lặp lại sai lầm nữa, liền chạy ra xa, từ chối mọi tiếp xúc thân mật.

Quý Minh Trần tựa lưng vào đầu giường, nhìn cô gái bên cửa sổ sát đất với ánh mắt đầy ý cười: "Lại đây ngủ..."

Ôn Dao lắc đầu: "Thôi, em về phòng đây."

Quý Minh Trần bất lực, đành nói: "Không tiếp tục nữa."

"..."

"Thật đấy, không lừa em."

"..."

"Cứ coi như là ở bên cạnh người bệnh một lát?"

Ôn Dao suy nghĩ một chút, ngờ vực đi tới, vén chăn ngủ sang một bên.

Lần này Quý Minh Trần thật sự không lừa cô, lúc cô nằm xuống, anh không biết từ đâu lấy ra một con gấu bông màu nâu nhét cho cô: "Em ngủ ngon nhé, sáng mai em muốn đi đâu thì bảo người ta lái xe đưa em đi."

Ôn Dao cũng không bất ngờ khi Quý Minh Trần có con thú nhồi bông trẻ con này, theo bản năng ôm lấy, rồi hỏi: "Em có thể ra khơi cùng đội trưởng Lạc rồi sao?"

Quý Minh Trần cụp mắt cười, thầm nghĩ bảo bối của anh thật cố chấp, nơi muốn đến, việc muốn làm, tám con trâu cũng không kéo lại được: "Nếu anh nói anh không muốn em đi, em sẽ không đi sao?"

Ôn Dao lắc đầu: "Sẽ không."

Mặc dù chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng những gì nên hôn đều đã hôn rồi, dấu hôn trên người vẫn còn mới, đến lúc đó lấy giả làm thật, lừa cũng phải lừa Lạc Toàn Tinh đưa cô đi cùng.

Quý Minh Trần đưa tay xoa đầu cô: "Vậy thì chú ý an toàn, đeo vòng tay cẩn thận."

Nếu cô thật sự gặp nguy hiểm, anh chỉ có thể xử lý xong việc ở căn cứ trước, rồi đích thân chạy đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-122-co-ay-noi-co-ay-thich-toi-khong-phai-bi-toi-du-do.html.]

Nhìn bóng lưng người đàn ông đứng dậy bên cạnh, Ôn Dao tha thiết hỏi: "Muộn như vậy rồi, anh còn đi đâu?"

Chương 123: Hết thuốc chữa, thật sự, hoàn toàn hết thuốc chữa

Quý Minh Trần chỉnh lại tay áo, suy nghĩ một chút mới nói: "Căn cứ còn có chút việc, anh qua đó xem sao."

Ôn Dao nhìn gương mặt tuấn tú dưới ánh nến của người đàn ông, nắm chặt lòng bàn tay: "Quý Minh Trần..."

"Hửm?"

Lúc người đàn ông ngẩng lên nhìn cô, Ôn Dao nói: "Lần trước em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."

"Câu hỏi gì?"

Trên mặt Ôn Dao vẫn còn ửng hồng chưa tan, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: "So với số phận đã định sẵn, em càng tin tưởng bản thân mình hơn."

"Cho dù em chỉ là một nhân vật phụ trong một câu chuyện nào đó, em cũng sẽ cố gắng hết sức để thay đổi kết cục của mình, anh cũng vậy..."

Cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, khi Thẩm Dật Xuyên đến g.i.ế.c cô thì có sức phản kháng, cũng phải ngăn cản bi kịch Quý Minh Trần tự thiêu trong mơ.

Quý Minh Trần hơi sững sờ, chỉ nghe thấy cô gái trên giường với gương mặt thanh tú nhẹ giọng nói: "Con người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể quyết định nơi mình sẽ đi về."

"..."

...

Đêm đó, vì hai đêm liền không ngủ ngon giấc, sau khi Quý Minh Trần rời đi, Ôn Dao liền ngủ thiếp đi.

Còn ở tầng ba của biệt thự lúc nửa đêm, đèn trong một phòng bệnh nào đó sáng suốt đêm.

Lâm Trạch Nhân vừa thu dọn hộp thuốc, vừa không hiểu: "Minh trưởng quan, anh cũng không phải là không hiểu y học, băng bó vết thương ở tim mà lại băng bó như vậy, băng gạc quấn kiểu này, anh không chảy m.á.u thì ai chảy máu..."

Khóe môi người đàn ông sắc mặt tái nhợt vì mất m.á.u quá nhiều trên giường bệnh cong lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lướt qua đống băng gạc dính đầy máu, sau đó cười nhìn bác sĩ Lâm: "Không phải tôi băng bó, là bạn gái của tôi tự tay băng bó cho tôi."

Lâm Trạch Nhân: "..."

Ồ, hai người bọn họ nghịch ngợm băng bó lung tung, khiến m.á.u chảy đầm đìa, bây giờ nửa đêm gọi anh ta dậy băng bó lại cho anh?

Mẹ kiếp, càng muốn phàn nàn hơn.

Đây không phải là đùa giỡn với mạng sống sao? Ai mà yêu đương bình thường lại không cần mạng sống chứ?

Nhưng mà không thể phàn nàn, anh chỉ có thể gượng cười, nói một cách uyển chuyển và khó chịu: "Dao tiểu thư đâu phải bác sĩ, sao có thể hiểu mấy thứ này..."

Quý Minh Trần vẫn giữ nguyên tư thế tay chống trán lười biếng đó, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng đến cử chỉ tao nhã và ánh mắt ám muội: "Cô ấy vui."

Lâm Trạch Nhân lấy một ít băng gạc mới: "... Cũng không thể làm bừa như vậy chứ..."

"Anh không hiểu, cô ấy vui, tôi liền vui..."

Lâm Trạch Nhân: "..." OK, hết thuốc chữa, thật sự, hoàn toàn hết thuốc chữa.

Anh ta giữ vững đạo đức nghề nghiệp, nhịn cơn buồn ngủ, với vẻ mặt cứng đờ, kiên nhẫn băng bó lại vết thương cho người đàn ông trên giường.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Quý Minh Trần không còn vẻ khó tính như ngày thường, ngược lại rất phối hợp, đợi Lâm Trạch Nhân băng bó gần xong, anh đột nhiên lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, anh biết hôm nay cô ấy nói gì với tôi không?"

Lâm Trạch Nhân đang bận đến toát mồ hôi, trong lòng không ngừng oán thầm: "... Cảm ơn, tôi không muốn biết."

Quý Minh Trần cụp mắt cười khẽ, sau khi anh băng bó xong, nhẹ nhàng cài cúc áo sơ mi, động tác vẫn tao nhã như thường: "Cô ấy nói cô ấy thích tôi, không phải bị tôi dụ dỗ."

"..."

Lâm Trạch Nhân đứng bên giường bệnh, anh ta tự mình tháo găng tay dính đầy máu, mỉm cười lịch sự: "Vậy sao? Vậy thì xin chúc mừng Minh trưởng quan."

Loading...