SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 121: CHƯA KỊP CỞI ĐỒ ĐÃ HO RA MÁU

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-13 10:53:24
Lượt xem: 208

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô buộc phải chịu đựng sự nóng bỏng và nồng nàn này, mãi đến khi sắp không thở nổi, người đàn ông trước mặt mới hơi lùi ra một chút, hơi thở nóng bỏng phả vào má cô: "Vậy..."

"Hôm nay vừa về đã ôm anh, còn tặng anh hoa hồng, thật ra là có ý này?"

Ôn Dao đỏ mặt, thở hổn hển, cô không thể chịu được ánh sáng đột ngột bừng lên, vội vàng đưa tay che mắt.

Nhưng Quý Minh Trần lại không chịu buông tha, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, ấn vào giường nhẹ nhàng xoa nắn: "Nói cho anh nghe..."

"Anh muốn biết..."

Thấy cô nhắm mắt không đáp, anh lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng như thạch của cô, giọng nói khàn khàn kìm nén dục vọng: "Anh muốn biết tâm ý của em, nói cho anh biết được không..."

Ôn Dao đột nhiên bị kích thích đến run rẩy, ngơ ngác mở mắt, đôi mắt hạnh xinh đẹp long lanh nước.

Cô nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của người đàn ông, mím môi tê dại, giọng nói mềm mại đến khó tin: "Chính là... thích anh."

"Không phải... bị anh mê hoặc."

Ánh mắt Quý Minh Trần đột nhiên sững lại, trong đôi đồng tử đen láy phản chiếu gương mặt xinh đẹp đang thở hổn hển của cô, dường như khắp nơi đều có lửa đang cháy.

Ham muốn chiếm hữu cô hoàn toàn vào lúc này đã dâng lên đến cực điểm, nhưng vẫn còn một tia lý trí cuối cùng đang mơ hồ và giằng xé.

Có phải quá nhanh rồi không...

Vừa mới xác nhận được tình cảm của cô, liền làm vậy với cô có phải sẽ khiến cô khó chịu hay không.

Liệu có khiến cô cảm thấy, anh chỉ muốn có được cô nên mới đối xử tốt với cô như vậy.

Có phải anh nên đợi thêm một chút...

Ánh nến trong phòng đột nhiên lay động dữ dội, Ôn Dao nói xong có chút ngại ngùng không dám nhìn anh, liền đưa tay vuốt phẳng chiếc áo sơ mi bị cô làm nhăn: "Xin lỗi..."

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao như vậy, trái tim như muốn tan chảy: "Sao lại xin lỗi?"

Ôn Dao đưa cánh tay trắng nõn lên, ôm lấy cổ người đàn ông một cách thân mật: "Trước đây em đối xử với anh không tốt..."

Chỉ cần quan hệ không tệ, cô đối với ai cũng rất tốt, Quý Minh Trần là người duy nhất, đối xử với cô đặc biệt tốt, nhưng lại không nhận được bao nhiêu sắc mặt tốt đẹp từ cô.

Là cô không nhìn rõ lòng mình, cứ luôn trốn tránh...

Cơ thể Quý Minh Trần vốn đã căng cứng, lại bị ôm ấp dịu dàng như vậy, cả người hoàn toàn đứng trên bờ vực sụp đổ của sự kiên nhẫn, anh nuốt nước bọt, giọng nói hoàn toàn khàn đặc: "Vậy bây giờ... bù đắp được không?"

Ôn Dao: "Hả?"

Quý Minh Trần cười khẽ, tay di chuyển xuống dưới, đột nhiên nắm lấy eo thon của cô để cô cảm nhận, còn học theo giọng điệu của cô khàn khàn nói: "Hả?"

Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo phóng đại vô hạn giác quan của con người, khoảng cách thân mật như vậy, những gì nên cảm nhận được, không nên cảm nhận được đều cảm nhận được.

Ôn Dao đương nhiên biết anh đang ám chỉ điều gì.

Đối mặt với cảm giác xa lạ chưa biết, cảm giác sợ hãi mơ hồ, cùng với sự mong đợi và khao khát ẩn chứa trong lòng...

Hai má cô nóng bừng, lông mi run rẩy, đầu óc cũng rơi vào bẫy của dục vọng, không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Cho đến khi trước mặt tối sầm lại, nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống, lần này lại dịu dàng hơn rất nhiều, như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua tóc cô, từ xương mày đến sống mũi, rồi từ sống mũi lướt qua môi đến cổ và xương quai xanh...

Hoa hồng dưới ánh nến đung đưa theo gió đêm, hàng mi dài của Ôn Dao không ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ mơ hồ phát ra từ kẽ răng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-121-chua-kip-coi-do-da-ho-ra-mau.html.]

...

Ban đầu Ôn Dao còn nghĩ rằng sau đêm nay, cho dù Quý Minh Trần không đồng ý, Lạc Toàn Tinh cũng không thể nuốt lời, sáng sớm ngày mai nhất định phải đưa cô ra biển.

Kết quả... mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ.

Không phải là cả hai đều là lần đầu tiên không có kinh nghiệm nên không suôn sẻ, mà là... hai người chỉ ôm hôn một lúc, quần áo còn chưa cởi hết, Ôn Dao đã chạm vào vết thương của Quý Minh Trần, sau đó anh liền ho ra máu.

Ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, Ôn Dao đưa tay sờ lên băng gạc trên n.g.ự.c anh, cũng lập tức nhớ đến vết thương của anh vẫn chưa lành, cùng với lời dặn dò kỹ lưỡng của bác sĩ Lâm...

Anh ấy vẫn còn là người bị thương, không thể kích động, không thể vận động mạnh!

Vì vậy mười lăm phút sau, hai người không phải ở trên giường, mà là ở trong phòng tắm.

Nhìn cánh tay rắn chắc của người đàn ông vắt khăn, lại nhìn dòng nước m.á.u đỏ tươi chảy theo bồn rửa xuống cống, Ôn Dao đứng bên cạnh đỏ mặt, đầy áy náy: "Xin lỗi, là em quên mất..."

Đều tại cô thấy anh như người không có chuyện gì, nhất thời bị sắc đẹp làm mờ mắt đi quyến rũ anh.

Bây giờ thì hay rồi, quên sạch lời dặn của bác sĩ Lâm, không những chạm vào vết thương của anh, mà còn khiến anh ho ra máu.

Quý Minh Trần sau khi bỏ chiếc khăn này xuống, liếc mắt sang một bên, lại lấy một chiếc khăn sạch khác thấm ướt, sau đó kéo cô lại nhẹ nhàng lau mặt cho cô: "Không sao đâu bảo bối, đừng lo lắng."

Ôn Dao không yên tâm lắm: "Thật sự không sao chứ?"

Quý Minh Trần cực kỳ kiên nhẫn lau đi vết m.á.u vô tình b.ắ.n lên cằm Ôn Dao, sau đó bỏ khăn xuống: "Trong mắt em, bạn trai của em yếu đuối vậy sao?"

Ôn Dao ngẩng lên nhìn anh, thành thật gật đầu: "Hiện tại xem ra là vậy."

"..."

Lúc này Quý Minh Trần đã cởi áo sơ mi, chỉ còn lại phần thân trên quấn băng gạc, ánh nến chiếu sáng rực rỡ trên người anh phủ lên một tầng ánh sáng vàng, cộng thêm gương mặt yêu nghiệt kia, trông rất gợi cảm và quyến rũ.

Nhưng Ôn Dao lại phải đè nén những suy nghĩ không phù hợp đó xuống, cẩn thận tiến lên đỡ lấy cánh tay anh nghiêm túc nói: "Em đỡ anh về nghỉ ngơi..."

Quý Minh Trần lại nuốt nước bọt, có chút không cam lòng: "Đối với dị năng giả mà nói, đây chỉ là vết thương ngoài da..."

Ôn Dao đang định đỡ anh ra ngoài, thì đột nhiên phát hiện vết thương dưới băng gạc của anh đang rỉ máu, thấm ướt băng gạc trắng không nói, còn có một giọt m.á.u tươi chảy xuống, men theo cơ bụng, chảy vào trong quần.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"..."

Đến nước này rồi, anh còn muốn mạnh miệng...

Mặt Ôn Dao vẫn còn ửng đỏ, nhưng tâm trạng lại rất phức tạp, cô suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể chiều theo anh được, những suy nghĩ khác, chỉ có thể đợi anh khỏi hẳn rồi tính tiếp.

Mặc dù bây giờ cô không còn quá nhiều thành kiến với anh, nhưng việc anh không màng sống c.h.ế.t là điều không thể phủ nhận.

Nghĩ đến lúc trước anh bị cô c.h.é.m đến trọng thương, vẫn có thể nói những lời ong bướm thề sống c.h.ế.t phong lưu, huống chi là bây giờ...

"Vết thương này của anh phải băng bó lại, anh có băng gạc ở đây không?"

Quý Minh Trần đưa tay vân vê giọt m.á.u trên eo, nhướng mắt nhìn cô gái trước mặt, giọng nói vô cùng ám muội: "Em muốn giúp anh sao?"

Ôn Dao: "..."

Bình tĩnh.

Nhất định phải bình tĩnh.

Loading...