Đầu Phó Nhiêu vang lên ong ong,  tình thế cấp bách, nàng chỉ  thể giả ngốc: “Bệ hạ, nếu thần nữ buổi tối  về, mẫu  chắc chắn sẽ lo lắng...”
Hoàng đế lạnh nhạt ngắt lời nàng: “Hôm nay nàng  khỏi Dương gia, nhất định  gặp Lưu Đồng...”
Ánh mắt Phó Nhiêu co rụt , chậm rãi gật đầu. “Lưu Đồng đưa nàng tới cung thành?”
Phó Nhiêu chần chờ đáp: “Vâng...”
Hoàng đế  , bình tĩnh : “Đã như ,  nhất định sẽ phái  đến phủ của nàng báo cho mẫu  , nàng  cần lo lắng.”
Phó Nhiêu  , sức lực trong  giống như  rút cạn, giống như  hãm sâu  vòng xoáy  thể tự thoát  , mềm mại yếu ớt  rạp  mặt đất: “Bệ hạ, thần nữ  hôm nay  cung chính là cục diện lưỡng nan, nhưng nếu  đến, sợ là Dương gia sẽ gặp bất trắc,  đây Dương gia từng vì giúp  mà đắc tội Phó gia,   Phó đô Ngự sử điều tra án nhưng  tra  manh mối, thần nữ cảm thấy trong đó  ẩn tình, bèn mạo hiểm  cung mặc cho trời tuyết.”
“Nếu  đến thì lương tâm thần nữ đời    yên ?”
“ đến    khỏi khiến bệ hạ cho rằng thần nữ…” Phó Nhiêu lộ vẻ mặt khó khăn, thanh âm nhỏ như muỗi: “Cho rằng thần nữ  suy nghĩ như …”
“Có suy nghĩ gì?” Hoàng đế bật , tay đặt ở đầu gối,  xếp bằng  sạp, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng chậm rãi hiện lên rặng đỏ, ánh mắt  hổ đến  dám  ,   lên lời: “Cho rằng trẫm lấy ơn ép nàng thị tẩm?”
Phó Nhiêu hé miệng  đáp.
Hoàng đế  một tiếng, đưa tay gõ gõ trán của nàng: “Cô nương nhỏ  coi trẫm là loại  nào? Có thể nghĩ  cho trẫm một chút  ?”
Phó Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đón nhận nụ  trong veo của , nhất thời  hổ  thôi, cúi đầu một  nữa: “Là thần nữ lấy  tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Hoàng đế liếc mắt  thấu nàng, ậm ừ : “Nàng đừng nghĩ  cho trẫm, trẫm cũng     là   ý giữ nàng ở đây, chỉ là  nàng ở bên trẫm nhiều hơn mà thôi.”
Chàng chợt  thấy nàng đặt tay lên bụng, giọng điệu ấm áp hỏi: “Nàng còn  dùng bữa ?”
Phó Nhiêu ngừng , hốc mắt phiếm hồng, nàng đề phòng  nhưng   chăm sóc nàng  lúc.
Hoàng đế khoát tay, vài tên nội thị hầu ở cửa nối đuôi  , nâng một bàn nhỏ lên  mặt Phó Nhiêu, trình lên năm sáu món ăn lớn nhỏ, khẩu phần  nhiều lắm, nóng hầm hập,  là liền  ăn.
Phó Nhiêu đói đến bụng kêu vang, cũng    khó , lập tức tạ ơn, bưng chén nhỏ lên dùng bữa, trong lòng  cân nhắc bây giờ nên giải quyết tình hình như thế nào.
Trên đường tới, nàng hứng  tuyết bay đầy trời, cất bước gian nan,  lúc nào là  cân nhắc rằng   nên  cung  .
Nàng cũng  trút bỏ hết thảy băn khoăn mà  theo những gì  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-95.html.]
 
 hoảng sợ  , nàng thấy bốn phía tường cung cao ngất phủ đầy tuyết trắng như một cái lồng băng  nhốt nàng ở   nàng hít thở  thông.
Bỗng dưng nhớ tới Trân Phi c.h.ế.t vì băng huyết và Đại Hoàng tử sinh    trúng độc, đấu tranh với cái c.h.ế.t đến mười năm, hình ảnh thiếu gia mười mấy tuổi   giường nôn  m.á.u cứ lởn vởn trong đầu nàng  xua  .
Trân Phi cũng giống như nàng, là một  phụ nữ gia thế bình thường, nếu xảy  chuyện, nàng   gia tộc lấy  chỗ dựa thì chỉ  yên lặng ngã trong vũng máu, tuyệt vọng mà .
Hoàng hậu trong cung, Thục Phi, cho dù là Thái Hoàng Thái hậu thì nàng cũng  dễ hòa hợp, nàng  hề  chỗ dựa, việc  Hoàng đế cưng chiều đối với nàng   là phúc mà là họa.
Nàng    theo vết xe đổ của Trân Phi và Đại Hoàng tử.
Nếu  thể  cung,  thì đứa bé  nên bỏ  nên giữ.
Loạng choạng trong tuyết mờ mịt,  gió tuyết đầy trời thổi qua, đưa mắt  bốn phía, chỉ   nàng cô độc, nỗi cô đơn và hoang vắng xuyên qua trái tim khiến nàng tự hỏi tại   giữ  đứa bé , ít nhất khi đêm tối  thuyền thì cũng   cùng nàng vượt qua mưa gió.
Suy nghĩ vài , nàng  khỏi giật  khi đứa nhỏ  là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Như , nàng    rời khỏi , dành  một thế giới tự do cho  và đứa bé.
Phó Nhiêu nghĩ đến đây, đáy mắt thoáng hiện lên tia kiên định, nàng  lấp đầy bụng thì mới  thể chiến đấu một trận ác liệt, chỉ trong một thời gian ngắn nàng  quét sạch  thứ  bàn.
 
Hoàng đế đang  sách, lơ đãng  lướt qua, thấy đĩa thức ăn trống ,  sửng sốt,  : “Xem  là ăn  ngon miệng”
Phó Nhiêu dùng khăn lau miệng nhỏ giọng : “Là cực kỳ đói bụng.”
Nội thị mang bàn rời    rót nước nóng cho hai .
Phó Nhiêu nhấp vài ngụm nước nóng, lén liếc Hoàng đế một cái.
Ngược , Hoàng đế thong dong đỡ chén  và  nàng, ánh mắt mang theo ý , bộ dạng  ôn hòa, thậm chí còn  phần cưng chiều.
Phó Nhiêu ở  mặt  : “Bệ hạ, hôm nay thần nữ  cung còn  một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”