Nếu như hoàng cung đại viện  triệu Thái y, cũng nên  ý chỉ hạ xuống.
Thị vệ khó xử  nàng: “Tối nay gió tuyết thật lớn, chắc bệ hạ  ngủ, ngươi  cung là  tìm ai,  chuyện gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Phó Nhiêu lạnh đến lúc trắng lúc đỏ, nàng nắm chặt mũ trùm cổ áo, mặt  đổi sắc  dối: “Hai ngày  Lãnh công công đau bụng,  cho y một liều thuốc, hôm nay y cho  tới lấy thuốc mà   ở đó, khi  kiểm tra mới phát hiện dược đồng  cầm nhầm thuốc.
Ngài cũng , thuốc thang  thể dùng lung tung, nên  liền vội vàng  gặp Lãnh công công một , phòng ngừa bất trắc.”
Liên quan đến Tư lễ giám Đề đốc Lãnh Hoài An,   chuyện nhỏ.
Thị vệ cân nhắc một lúc lâu, cho nàng , nhưng vẫn sai một tiểu hoàng môn  theo nàng.
Phó Nhiêu liên tục  cám ơn,  sự trợ giúp của tiểu hoàng môn, cuối cùng cũng tới điện Phụng Thiên.
Phó Nhiêu  tới điện Phụng Thiên mấy ,  canh cổng  vặn là tâm phúc của Lãnh Hoài An, thấy là Phó Nhiêu,  kinh ngạc vô cùng, vội vàng   trong báo cáo.
Đợi Lãnh Hoài An vội vàng  đón, thấy Phó Nhiêu vẫn đang    hành lang ôm gió tuyết đầy , lúc  tức giận quát thái giám giữ cửa: “Đồ hỗ xược  tiến bộ,   để Huyện chúa ở bên ngoài hứng gió?”
Vừa vui mừng đón Phó Nhiêu  trong điện, y  sai  đưa lò sưởi tới: “Ngài ở đây uống một ngụm  nóng,  ấm , lão nô   thông báo.”
Dứt lời, y  nhịn  mà vội vã chạy về phía nội điện, đến noãn các, hai bước  một bước, vì tuổi già sức yếu mà cơ thể lắc lư,  híp mắt chạy tới ngự tiền: “Bệ hạ, ngài đoán ai tới?”
 
Hoàng đế dựa  đèn  sách, mặt mày tao nhã  ánh đèn vàng  nổi bật vài phần nhu hòa,  , ngước mắt, tầm mắt híp , thấy Lãnh Hoài An  như gió xuân, liền đoán đại khái, hừ một tiếng: “Nàng tới trễ như ?”
“Còn   , ngài   thấy, chậc chậc, nhưng nàng  lạnh tới đông cứng ...” Lãnh Hoài An đang  miêu tả sinh động như thật việc Phó Nhiêu mạo hiểm ngàn dặm rét buốt chạy tới điện Phụng Thiên như thế nào nhưng  thấy Hoàng đế mặt  đổi sắc thì vội vàng ngậm miệng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-93.html.]
“Bệ hạ,  ngài còn  vui?”
Hoàng đế tâm tình phức tạp, cơ thể dựa về phía , mắt     phía , lạnh lùng : “Ngươi cho rằng trễ như  là nàng  tới tìm trẫm?”
“Nếu là chuyện của nàng, nàng  chạy gãy chân cũng sẽ  tới cầu trẫm, bây giờ mạo hiểm gió tuyết  cung, chỉ  thể là vì nhà Dương Thanh Hà.”
Lãnh Hoài An  dám tiếp lời , chỉ khom lưng, quỳ gối  mặt ,   đ.ấ.m đấm chân: “Vậy theo ý của ngài, là để cho nàng  về?”
Hoàng đế quét mắt qua.
Lãnh Hoài An che miệng , vội vàng  dậy: “Được, lão nô  ngài luyến tiếc, lão nô liền  tuyên Huyện chúa .” Y vui vẻ chạy  ngoài.
Hoàng đế im lặng một hồi, dặn với theo bóng lưng y: “Đem than lửa , bảo ngự thiện phòng đưa chút đồ ăn nóng tới.”
“Tuân chỉ!”
Một lát , Phó Nhiêu cởi mũ trùm đầu áo choàng,  ở bên ngoài noãn các, trong điện đốt địa long, sóng nhiệt bừng bừng từ bên trong toát , phả  mặt khiến nàng cảm thấy ấm áp bội phần,  thể dần dần tìm  cảm giác.
 
Cung điện  mắt vô cùng to lớn, phản chiếu  thể mảnh mai của nàng như cánh bướm, nhẹ nhàng dính  khung cửa, xinh  kiều diễm.
Phó Nhiêu dừng chân một lát, tâm tình bình phục  một chút, thò  , ngước mắt  về phía , chỉ thấy  ảnh vàng sáng  dựa  gối, tay cầm sách, vẻ mặt chuyên chú.
Từ xa  , là dung mạo cực kì tuấn mỹ.
Mỗi một nét bút dường như  nhuộm bằng mực, góc cạnh rõ ràng, đường nét tinh xảo, lông mày  như tranh vẽ, ánh mắt thanh thản ẩn chứa sự phóng khoáng cùng trầm   khi trải qua bao gian khổ, tỏa  vẻ uy nghiêm  gì sánh kịp của thượng vị giả, cương nghị và điềm tính.