Cửu khanh trong triều, Cẩm Y vệ và các bộ đại thần  bộ tập trung ở điện Phụng Thiên, sứ thần Chiếm quốc  kinh, lẽ  nên do Lễ bộ và Hồng Lô Tự tiếp đãi. Sứ  cũng nên sớm  Thông chính ty đưa tới Văn thư phòng, Văn thư phòng qua Tư lễ giám,  tới Ngự tiền, Ngự tiền đưa cho Nội các, phiếu nghĩ(*)  khi  Ngự tiền quyết định thì  gửi tới Lễ bộ thi hành.
(*) phiếu nghĩ: là một hình thức mà Nội các  mặt Hoàng đế trả lời.
Sứ thần  đến kinh thành, Lễ bộ cũng sắp xếp  ở quán dịch(*), nhưng Nội các vẫn  phê duyệt văn thư tiếp đãi, phái  dò hỏi thì  Nội các căn bản  nhận  chỉ thị của Ngự tiền.
(*) quán dịch: ở thời cổ đại, nó là một nơi dừng chân,  chỉ để cung cấp dịch vụ lưu trú mà còn là nơi đảm nhận nhiệm vụ truyền đạt những thông tin quan trọng.
Mà Văn thư phòng cũng  từng nhận  tờ sứ  . Qua điều tra, vấn đề  ở Thông chính ty.
Mỗi ngày  hàng ngàn hàng vạn bài  Thông chính ty đưa đến Văn thư phòng.
 hết   tới  khác đều bỏ sót sứ  ,  là Hoàng đế    chuyện .
Hoàng đế hành động quyết liệt, phái viện Đốc Sát cùng Cẩm Y vệ kiểm tra việc , một canh giờ  kết quả  .
Ngày đưa sứ  tới, là Tả thông chính Dương Thanh Hà trực ban, là ông bỏ sót sứ  quan trọng .
Hoàng đế tức giận, lập tức phái  tống ngục Dương Thanh Hà.
Nữ tỳ  đến thở   , thút thít : “Thánh chỉ hạ  buổi trưa, giờ Thân Cẩm Y vệ  tới Dương phủ,  mắt mặc dù  định tội, nhưng một khi  đại lao phủ ti Bắc Trấn thì sẽ   kết quả . Cô nương nhà  lo lắng  xét nhà, tài vật đều sẽ  tịch thu nên sai nô tỳ đóng gói túi vàng, bạc và hàng mềm giao cho Huyện chúa. Cô nương   kết giao với Huyện chúa nhưng    gì để tặng, những tài vật   tịch thu cũng  đáng tiếc nên sai nô tỳ đưa cho Huyện chúa,   gì cũng thêm chút gia dụng.”
Phó Nhiêu   trong lòng đau xót, nước mắt trào  mãnh liệt, khom lưng đỡ nữ tỳ  dậy: “Đồ đạc ,  cất giữ thấy nàng ,  tuyệt đối sẽ  động , bây giờ  cùng ngươi đến Dương gia.”
Nữ tỳ  , đầu tiên là khiếp sợ  đó chợt quỳ xuống ôm lấy chân Phó Nhiêu: “Huyện chúa  tấm lòng cao cả, điều đó tiểu thư nhà   rõ nhưng hiện giờ sống c.h.ế.t mong manh, Cẩm Y vệ  từ  đến nay g.i.ế.c   chớp mắt,  mà  thì sẽ mất mạng vô ích.”
Đào Nhi sớm  sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tiểu nha đầu  từ  đến nay gan lớn, nhưng chỉ mới  thấy tên Cẩm Y vệ là  như cha c.h.ế.t  chết, lúc  liều mạng ôm lấy Phó Nhiêu: “Cô nương,  điên ,   thì  ích lợi gì, Dương gia đại lão gia  chừng  oan uổng, Thánh thượng hiền minh sẽ phái  điều tra rõ ràng, nhất định  thể trả  sự trong sạch cho Dương lão gia, tuyết rơi càng lúc càng lớn,   thế nào?”
Phó Nhiêu thần sắc hoảng hốt, luôn cảm thấy sự tình  đơn giản như , Đào Nhi và nữ tỳ  nhưng nàng   lọt chữ nào.
Khi nàng  cất bước  ngoài, Trịnh thị liền  kinh động, vội vàng khoác xiêm y   hỏi.
Nữ tỳ  hồi bẩm nhưng  Phó Nhiêu ngăn , nàng   trấn an : “Mẹ, Dương gia    bệnh, con  thăm nàng ,  ở nhà nghỉ ngơi, con sẽ trở  ngay.”
Trịnh thị liếc  sắc trời u ám bên ngoài: “Sắp  tuyết lớn, con qua đó    trở về?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-89.html.]
Phó Nhiêu lộ  vẻ  nũng, giọng  mềm  một chút: “Mẹ, nàng  bệnh  nặng, nếu con  , sợ là   đại phu nào chịu chữa bệnh cho nàng , hơn nữa một khi Dương gia mời Thái y thì cũng nên là con ,   đấy, con lớn lên từ trong băng thiên tuyết địa, chút tuyết  tính là gì?”
Trịnh thị lo lắng trùng trùng, nhưng cũng  ngăn cản nàng.
“Con , lúc nào cũng  ôm  việc ở Thái Y viện  ,   , qua một thời gian nữa định  hôn sự của con và Hành Nhi, con ở nhà mà chăm sóc chồng con cho thật …”
Bà còn  dứt lời, thoáng  trong lòng nữ tỳ ôm bao vải, lộ  màu sắc khác thường.
 
Phó Nhiêu thấy thế, lập tức đoạt lấy bao vải, thuận tay gói chặt, đưa cho Đào Nhi, nghiêm khắc nháy mắt với Đào Nhi  lưng Trịnh thị: “Cất kỹ đồ đạc.”
Đào Nhi do dự nhận lấy, cắn môi   liếc Trịnh thị nhưng  Phó Nhiêu trừng mắt, đành  chậm rãi ôm bao vải  trong phòng Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu kéo nữ tỳ dậy,  tủm tỉm với Trịnh thị: “Mẹ, trời lạnh ,  mau  nghỉ ngơi , con sẽ trở về nhanh thôi.”
Dứt lời, nàng kéo nữ tỳ rời khỏi chính phòng mà  ngoái đầu .
Đào Nhi cất kỹ bao vải, vội vã cầm một chiếc mũ trùm đuổi tới cửa: “Đại cô nương, nô tỳ  ngăn   , nhưng   cẩn thận…”
“Ta  ” Phó Nhiêu nhận lấy mũ trùm trong tay Đào Nhi, đội  , thần sắc trấn định dặn dò: “Ta ở Gia Châu từng  chút giao tình với Thiêm sự phủ Đô đốc ngũ quân Hoắc tướng quân,  tuyệt đối  xảy  chuyện gì.”
Dứt lời, nàng bảo phu xe đánh xe chạy nhanh về phía Dương phủ.
Lúc đó sắc trời dần tối, trong trời tuyết mênh m.ô.n.g ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà lặng lẽ sáng lên, đến ngõ  Dương phủ, nữ tỳ  dẫn Phó Nhiêu lặng lẽ   Dương phủ theo lối lỗ chó.
Hai   thẳng đến chính viện, trốn ở  tường gạch hành lang phía , quả nhiên  thấy Cẩm Y vệ tràn  như thủy triều, một gã Thiên hộ cầm đầu sắc mặt lạnh lùng, hạ lệnh cho thị vệ dẫn nữ quyến Dương gia .
Y phục in hình hoa tiết phi ngư bốn móng(*), Cẩm Y vệ bao phủ  bộ sân, đen như mực. Thị vệ rút đao uy hiếp: “Dẫn hết !”
(*): một loại y phục là biểu tượng của quyền lực và uy nghiêm.
 
Vài tiếng quát lớn  cho nữ quyến cả viện sợ tới câm như hến,  sướt mướt.