Phó Nhiêu nhẹ nhàng đặt tay trái ở bên cạnh tiểu án, chờ hô hấp vững vàng, dùng ba ngón ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út ấn  mạch  cổ tay, nhắm mắt, lặng im  mạch.
 khi nàng nhắm mắt  thứ đầu tiên   chính là tiếng tim đập của , thình thịch, dường như  nhảy vọt .
Nàng buông tay, chậm rãi thở dài,  nhắm mắt, ấn mạch, mới chạm   đến một lát.
Mạch đập cực kì mạnh mẽ!
Phó Nhiêu sợ tới mức buông lỏng tay , mặt mày kinh ngạc, hoảng sợ như   đang ở nơi nào.
Người  m.á.u ở tim nhiều thì mạch đập mạnh,  mang thai, mạch đập cũng  mạnh mẽ…
Tất nhiên,  một  bệnh  thể khiến mạch d.a.o động và trượt qua một ngón tay, tuy nhiên nếu mạch d.a.o động và trượt mạnh qua ba ngón tay cùng lúc thì gọi là hoạt mạch, đây là dấu hiệu  thai.
Phó Nhiêu  dám tiếp tục, sợ   kết quả   .
Tay nàng chống trán, chóp mũi cay xè, nước mắt bốc lên, đúng là nhịn   mà   thành tiếng.
Tuy rằng  tiếp tục, nhưng nàng   là nam tử trưởng thành,  thể cũng  bệnh nặng,  còn  thể là gì nữa đây?
 
Thời gian còn sớm, cũng  thể là chẩn đoán sai.
Đợi thêm hai ngày nữa,  chừng hai ngày nữa sẽ  kinh.
Ngoại trừ lừa  dối , nàng   còn cách nào khác để trấn định bản .
Một lát , nàng xông chút hương an thần, gạt  sự khó chịu của cơ thể mà chìm  giấc ngủ.
Giờ Thân buổi chiều  mơ màng tỉnh , nàng  thấy Đào Nhi  tủm tỉm ôm một cái giỏ trúc vén rèm  .
“Cô nương,  tỉnh .”
Phó Nhiêu  thấy Đào Nhi  lộ núm đồng tiền, cũng nhịn   cong khóe môi: “Chuyện gì khiến em vui vẻ như ?”
Đào Nhi đặt giỏ trúc đặt cao, lấy từ bên trong  một quả quýt lớn màu cam đưa tới, vẻ mặt ngạc nhiên : “Cô nương,  xem, quả quýt lớn như , ở ngoài chợ  thể mua  !”
Quả quýt to bằng bàn tay , màu sắc tươi ,   ngon.
“Cái  ở   ?” Phó Nhiêu xỏ giày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-88.html.]
Đào Nhi vội vàng lấy áo khoác  giá cao bên cạnh cho nàng, giúp nàng mặc,   hì hì hỏi: “Người đoán xem?”
Phó Nhiêu nào  tâm tư, liếc Đào Nhi một cái: “Ta nào đoán ?”
Đào Nhi giúp nàng buộc kỹ giày, xoay  rót cho nàng một ly  nóng, đặt  trong tay nàng,  thuận tay lột quả quýt  ,  ở  chân nàng, đưa cho nàng một múi quýt căng mọng: “Là Trần Tứ gia,  cung cấp dược cho chúng  đưa tới… Cô nương,  nếm thử...”
 
Trần Tứ gia…
Sắc mặt Phó Nhiêu cứng đờ, tim suýt nữa bỏ lỡ nửa nhịp: “Chàng… tới ?”
Đào Nhi nhét cho  một múi quýt căng mọng, lắc đầu, nhồm nhoàm : “Chủ tiệm phái Trang Nhị tới,  là hôm nay Tứ gia đến tiệm,  thấy  nên trở về, Tứ gia  ngài   một ít quýt Lĩnh Nam tươi, tiện đường liền đưa tới cho cô nương nếm thử. Trang Nhị đưa tới hai giỏ, phu nhân thấy ăn  hết liền đưa cho Liễu đại thẩm cùng Vương đại thẩm một giỏ.”
Đào Nhi ăn đến má căng phồng, khóe miệng còn điểm chút nước ngọt, ăn xong một quả   lấy một quả, tách   đưa cho Phó Nhiêu một nửa: “Cô nương,  nếm thử xem, nô tỳ  bao giờ ăn qua quả quýt nào ngon như .”
Phó Nhiêu chậm rãi nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, chất lỏng ngọt ngào lướt qua cổ họng, lạnh thấu xương, nàng  cảm thấy chút ngọt ngào nào.
Nhất định là  tới tìm nàng, phái  đưa tới những thứ , đơn giản là  cho nàng ,   gặp nàng.
Khóe mắt Phó Nhiêu phiếm hồng, nếu thật sự mang thai, nàng   nên  cái gì bây giờ.
Nàng  bao giờ gặp chướng ngại vật khó khăn như , nàng sợ chính  bước  qua, cuối cùng là theo ý  mà  cung.
Lúc , ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay  đó tiểu đồng dẫn một nữ tỳ vội vàng bước  nhà chính.
“Huyện chúa  ở đây ?”
Phó Nhiêu nhận  đây là nữ tỳ của Dương San San, vội vàng  dậy vén rèm  .
 
Chỉ thấy nữ tỳ  nước mắt đan xen, búi tóc dính đầy vụn tuyết, xiêm y cũng dính  ít bùn đất, trong n.g.ự.c ôm một bao vải, vô cùng chật vật.
Nhìn thấy Phó Nhiêu, nàng  quỳ phịch xuống, thần sắc hoảng sợ  ròng : “Huyện chúa, tiểu thư nhà  sai nô tỳ đem những thứ  đưa cho …”
Phó Nhiêu thấy nàng như , kinh hãi nhưng cũng  đến lấy bao vải mà chỉ hỏi: “Đã xảy  chuyện gì?”
Nữ tỳ   mở bao vải  một nửa, bên trong lộ  một túi vàng bạc châu ngọc trang sức, tâm trạng Phó Nhiêu trùng xuống: “Dương gia xảy  chuyện gì?”
Nữ tỳ  thút thít nghẹn họng, kể  từng câu chuyện một.
Hóa   phiên triều sáng nay, Hoàng đế đột nhiên   ngoài,  đường trở về cung  thấy đội sứ giả Chiếm quốc, trong lòng lập tức nổi giận, sứ thần Chiếm quốc  kinh, chuyện lớn như ,   là đế vương   , rốt cuộc là  nào  giấu  một việc ngoại giao đại sự như .